LoveTruyen.Me

Edit Hoang Lich Su

Sinh mệnh được tạo ra bởi lịch giấy vốn mãi chẳng tan biến, nhưng cũng chính vì loại sinh mệnh này mỏng manh như tờ giấy nên một khi chịu phải tổn thương ngoại lực thì sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.

Nỗi đau khi hồn phách bị xé nát gần như vượt xa tất cả mọi nỗi khổ đau dằn vặt trên thế gian, vì vậy nỗi đau ấy càng không nên xảy ra với một đứa trẻ tuổi còn quá nhỏ. Nhưng giờ đây chuyện tàn nhẫn đến nỗi mất hết nhân tính này đã thật sự xảy ra ngay trước mắt, rất nhiều lịch thần cuộn mình ngáy o o trong niên lịch quanh năm suốt tháng cũng phải ngơ ngác nhìn nhau, lũ lượt thò đầu ra ngoài hóng drama.

"Ta... mấy hôm nay ta không gặp Thập Nhị, nên thấy hơi nhớ nó, hôm nay nghe nói nó đi làm nên ta định lén ra thăm nó một tí, kết quả nghe thấy Thập Nhị đang khóc... Ta cứ nghĩ lúc rửa bát hộ lịch sư thằng bé lỡ tay làm bể bát nên mới khóc, nhưng vừa lú đầu ra thì đã thấy trên mặt đất có rất nhiều rất nhiều máu... Thập Nhị nằm trên đất, chẳng còn nhúc nhích... chỉ có... chỉ có... Trừ Tịch quân ở đó, cũng máu me đầy người..."

Phụ nhân trung niên một thân áo vải, sắc mặt tái nhợt thấp giọng lẩm bẩm, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi và khiếp đảm, dường như một giây sau sẽ khóc thất thanh lên mất. Cùng là lịch thần cấp thấp bình thường, nữ lịch thần tên Sơ Cửu này và Thập Nhị luôn rất thân thiết, thường ngày Thập Nhị còn hồn nhiên gọi cô một tiếng "mẹ Sơ Cửu" nữa, nhưng giờ đây Thập Nhị chết thảm, đối với Sơ Cửu xem cậu như con trai ruột mà nói, hiển nhiên cô càng không thể chấp nhận nổi.

Ban nãy Sơ Cửu ôm thế xác lạnh ngắt của Thập Nhị trong ngực gần như sụp đổ, là ngày khá gần với Thập Nhị, cô cũng nhanh chóng cất cao giọng gọi Hàn Thực và Hoa Triêu trong niên lịch đến. Khi tận mắt đối mặt với căn phòng tràn ngập mùi máu tanh và Thập Nhị đã mất đi tiếng động, Hàn Thực và Hoa Triêu thậm chí còn chưa kịp làm rõ tình hình thì đã biết được một chuyện khiến tất cả mọi người khó thể tiếp nhận nổi qua lời của Sơ Cửu.

"Là Trừ Tịch quân phát điên giết chết Thập Nhị! ! Chính là hắn! ! Trên tay hắn toàn là máu, ta đã thấy hết rồi! !... Chính là hắn, chính là hắn... Chính là hắn làm..."

Sơ Cửu khóc lóc kể lể, lên tiếng tố cáo hành động tàn ác của Trừ Tịch hết lần này đến lần khác, sắc mặt của Hàn Thực và Hoa Triêu cũng không quá tốt, trong lòng thật sự chẳng dám tin. Dẫu sao dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về con người Trừ Tịch, hắn tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện vừa đáng sợ lại tàn nhẫn này được.

Lúc này, hồn giấy vụn vỡ của Thập Nhị đã được Hàn Thực thu vào trong ống tay áo, Trừ Tịch thì vẫn duy trì tư thế mệt mỏi chật vật ngồi dựa vào tường. Từ nãy tới giờ hắn vẫn trầm mặc lắng nghe đủ lời chỉ trích và thóa mạ mà Sơ Cửu dành cho mình. Mà kỳ lạ là, bất kể bên ngoài phát ra âm thanh thế nào, hắn cũng đều giống như chẳng nghe thấy gì cả, chỉ ngồi bất động che hai cánh tay đầy máu.

"Sơ Cửu, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy Trừ Tịch quân giết Thập Nhị thật à..."

Giọng nói của Hàn Thực dường như nghẹn dưới đầu lưỡi, trầm trầm mang chút lạnh lẽo, lúc y híp mắt nhìn người khác chợt có sự uy nghiêm, nghiêm khắc, khiến Sơ Cửu hai mắt đỏ hoe rụt vai lại theo bản năng. Nghe thấy lời này, Hoa Triêu liền nhìn sang Trừ Tịch cách đó không xa với ánh mắt đầy phức tạp, sau chốc lát chần chờ, Sơ Cửu vội gật đầu không chút do dự, rồi to giọng vạch tội.

"Ta đã nhìn thấy thật! ! Chính là Trừ Tịch quân, chính là hắn! Vì sao Hàn Thực quân cứ hỏi ta hoài vậy chứ? Ngài nghĩ ta đang nói dối sao? Cũng bởi Trừ Tịch quân là Thần Quân cấp cao nên làm gì cũng có thể được đặc xá sao... Nhưng Thập Nhị chết rồi... Thập Nhị của ta chết rồi... Ta chỉ có một Thập Nhị này thôi, chỉ có một đứa con trai này thôi..."

Nói đoạn, nước mắt lại bất giác rơi xuống, Sơ Cửu siết chặt lòng bàn tay đầy máu tươi, nghiến răng nghiến lợi vừa đau lòng vừa oán hận mở miệng.

"Trước đây Thập Nhị cứ luôn nói với ta gì mà Trừ Tịch quân là một thần minh tốt, ta cũng tưởng rằng nó nói đúng! Ta và Thập Nhị rất ít khi gặp Trừ Tịch quân! Nhưng chúng ta đều tin hắn! Đứa nhóc này không thông minh mấy, nên đã định chỉ có thể làm một lịch thần tầm thường, nhưng tâm tính nó thiện lương, nó hiếu thảo với ta, nó cố gắng đi làm đi giúp người phàm ở nhân gian, nhưng vì sao một đứa trẻ tốt như vậy lại chết chứ! ! Lẽ nào là do nó đáng chết sao! ! Vậy tại sao... Trừ Tịch quân ngươi không đi chết đi! ! Tại sao cứ mãi hại người khắp nơi vậy chứ! !"

Nói đến câu cuối cùng, Sơ Cửu đột nhiên quay đầu sang Trừ Tịch bên kia, lời này của cô cuối cùng cũng khiến hồng y lịch thần có chút phản ứng về mặt cảm xúc. Nhưng sau một trận ho khan kịch liệt, Trừ Tịch chỉ chậm rãi mở miệng với một giọng nói yếu ớt gần như không thể nghe thấy.

"Cậu ấy không phải do ta giết ..."

Lời giải thích vừa thiếu sức sống lại vô lực, trên mặt Trừ Tịch đầy vẻ mệt mỏi, tựa như ngay cả sức lực để nói một câu cũng sắp tiêu hao hết. Nữ lịch thần vừa nghe thế tức giận quát lên, chạy ào đến tấn công Trừ Tịch, Hoa Triêu bên cạnh nhanh chóng tiến lên định ngăn cô lại, nhưng vào đúng lúc này, một vệt sáng chợt vọt ra khỏi niên lịch chặn ngang Hoa Triêu. Hoa Triêu sững người, Trung Nguyên đã chắn trước người y với vẻ mặt lạnh lùng. Cùng lúc đó, Sơ Cửu không còn bị ai ngăn cản đã tát một cái thật tàn nhẫn vào mặt Trừ Tịch.

"Thứ tai họa nhà ngươi! Ngươi có tư cách gì làm thần minh hả! ! Ngươi trả Thập Nhị của ta lại cho ta... Trả lại cho ta! !"

Sơ Cửu chật vật suy sụp bụm mặt khóc rống lên, Hoa Triêu giật thót nhanh chóng kéo Sơ Cửu tâm tình kích động ra một chút, nhưng Trừ Tịch bị đánh lại chẳng hề phản kháng như Hoa Triêu đã nghĩ, trái lại, hắn nhìn Hoa Triêu một cái với đôi mắt lúc này đã phiếm hồng, lặp lại lần nữa.

"Ta không có giết cậu ấy."

Hoa Triêu nghe vậy liếc mắt nhìn hắn chẳng nói một lời, trong lòng có chút đấu tranh vô cớ. Y cảm thấy Trừ Tịch đang cố gắng giải thích với người bạn là mình, nhưng lời giải thích vụng về thế ấy thì làm gì có ai tin hắn cơ chứ. Áo bào đỏ sắc của hắn đã bị nhuộm máu hoàn toàn, khuôn mặt âm lãnh nhợt nhạt cũng lộ vẻ thê thảm khó nói. Trước đây cho dù chém chém giết giết với tai họa hung ác thế nào, Trừ Tịch quân cũng chưa từng đến nỗi chật vật như ngày hôm nay. Mà trông Trừ Tịch thế này, quả thật có thể nói là rất... đáng thương.

"Lời của Sơ Cửu không phải không có chỗ đáng tin, đều là lịch thần, nếu Trừ Tịch quân đã phạm vào sát nghiệt thật, ngươi và ta đều không thể dung túng. Ta sẽ dùng thần lực khống chế hắn trước, tránh gây thêm chuyện, những chuyện khác cứ chờ lịch sư về định đoạt đi, thế nào?"

Nhìn thái độ Trung Nguyên có vẻ rất ghét Trừ Tịch, chuyện ngày hôm nay không chỉ kinh động đại đa số lịch thần cấp thấp, mà còn khiến cho lễ truyền thống bọn họ không thể không ra ngoài duy trì cục diện. Y luôn chỉ nhìn nhận sự thật mặc kệ cảm tình, nên tất nhiên sẽ không khách sáo với Trừ Tịch đã phạm vào sát nghiệt.

Vừa nói y vừa dùng thần lực trói Trừ Tịch lại tại chỗ, đường vân liệt hỏa màu đen quấn chặt cổ Trừ Tịch, trói buộc cả người hắn như một tên tội phạm. Lực đạo ấy thậm chí còn ép Trừ Tịch ngã quỳ trên mặt đất thở dốc chật vật. Hoa Triêu thấy thế không vui nhíu mày, y vừa muốn nói chuyện thì Trung Nguyên đã mặt không thay đổi liếc nhìn y.

"Hoa Triêu quân, sao ngươi lại có sự đồng tình vô dụng thế này? Nếu Trừ Tịch quân muốn giết người, mỗi một vị đang ngồi ở đây đều trốn không thoát, ta cũng chỉ vì bảo toàn tính mạng mà thôi."

Lời này có hơi quá trớn, sắc mặt của cả Hàn Thực và Hoa Triêu trầm xuống cùng lúc, rõ ràng đều có cái nhìn khác đối với chuyện này. Dẫu sao việc Trừ Tịch bị tai họa dính vào người cũng thường thấy, nhưng lại rất ít khi hại người thật, hắn bao dung yêu thích trẻ con, từ nghìn năm trước đã luôn như vậy, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi. Tuy nhiên Sơ Cửu cũng không thể nói dối chuyện này được, mà trên thế gian này lại càng không thể tồn tại một tai họa có thể dễ dàng giết chết lịch thần ngay dưới mí mắt bọn họ...

Nghĩ vậy, đáy lòng khó tránh khỏi có chút lung lay, ánh mắt nghi vấn phức tạp của Hàn Thực dừng trên người Trừ Tịch, trông chờ hắn có thể nhanh chóng nói thêm gì đó để chứng minh sự trong sạch của mình. Song, sắc mặt Trừ Tịch vẫn nhợt nhạt tối tăm như cũ, cộng thêm hai tay máu me đầm đìa khiến hắn trở nên đáng sợ hơn hẳn, điều này làm cho Hàn Thực, Hoa Triêu, Trung Nguyên và Thập Tam có mặt ở đây cũng có chút rén nhẹ, từ trong niên lịch cũng truyền đến tiếng lịch thần bàn tán xì xào. Ngay lúc bầu không khí căng như dây đàn này, Trừ Tịch vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng, không để lộ mảy may cảm xúc chợt nâng mắt nhìn về phía cửa với vẻ mặt khó tả.

Vừa chần chờ, lại vừa hoang mang, dường như tất cả sự ác nghiệt vừa rồi chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh yếu ớt, bị người ngoài cửa sắp đến kia đụng vào sẽ vỡ nát. Cùng với một chút dao động về mặt cảm xúc, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, hơi thở quen thuộc truyền đến, Tiêu Nam Chúc và Thanh Minh từ bên ngoài trở về đã xuất hiện trong tầm mắt của Trừ Tịch.

"Lịch sư ——"

Mấy vị lịch thần đứng đó ồ ạt cung kính hành lễ với Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc ba chân bốn cẳng chạy về vẻ mặt không rõ, sau khi vào cửa nhìn thấy máu tươi chưa khô đầy đất cũng chỉ im lặng. Thanh Minh sầm mặt ngửi ngửi mùi máu rồi lại nhìn Hàn Thực đang thu ống tay áo, rõ ràng đã đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra. Cậu liếc nhìn Trừ Tịch với ánh mắt không thể tin nổi, hoàn toàn chẳng biết nên mở miệng nói gì cho phải. Cùng lúc đó, Tiêu Nam Chúc vẻ mặt âm trầm đã chậm rãi bước tới trước người Trừ Tịch đang bị Trung Nguyên trói trên mặt đất.

Hoa đào trong tay áo vẫn còn tỏa hương nhàn nhạt, Tiêu Nam Chúc lại chẳng còn tâm tình đưa nó cho người ta nữa. Anh cảm thấy con tim mình đã bị khoét một lỗ to tướng sau cái chết thảm khốc của Thập Nhị, bất kể anh có thuyết phục mình tin tưởng hồng y nam nhân thê thảm nhếch nhác như một con thú bị nhốt này thế nào đi chăng nữa, thì những nghi vấn và ngờ vực lâu nay quấy nhiễu trong lòng anh vẫn tuôn ra toàn bộ trong phút chốc.

Sự biến mất của bức họa kia, những dị thường của Trừ Tịch trong khoảng thời gian này, còn cả những sơ hở mà trước nay anh luôn cố gắng lơ đi không ngẫm nghĩ kỹ.

"Tôi nên nghĩ đến từ lâu mới phải... vậy mà trước giờ tôi lại chẳng đề phòng anh chút nào."

Giọng nói chứa đựng sự thất vọng và tự giễu của Tiêu Nam Chúc khiến thân thể Trừ Tịch run lên mất kiểm soát, ấy vậy mà lần đầu tiên trong đời, nam nhân cứng nhắc đứng thẳng kia trông thấy dáng vẻ kích động của hắn lại chẳng hề lung lay. Thuật trói buộc Trung Nguyên thi triển đã hạn chế hành động của Trừ Tịch trong một không gian rất nhỏ, lúc này, ánh mắt đỏ như máu của hắn đang nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, nhưng lại chẳng có dũng khí ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tiêu Nam Chúc lấy một cái. Tim hắn quặn thắt, nhất thời đau đến mức phải cuộn mình, mà nguyên nhân là vì... hắn biết chuyện mình sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Không phải bởi Sơ Cửu không muốn tin, cũng không phải do Hoa Triêu không chịu tin, mà là vì ngay cả Tiêu Nam Chúc... cũng chẳng sẵn lòng tin hắn không hề giết Thập Nhị.

"Ta không có... ta không..."

Dùng giọng nói yếu ớt đến mức chính mình còn chẳng nghe thấy để miễn cưỡng mở miệng, nước mắt Trừ Tịch không ngừng chảy xuống dọc theo viền mắt, tiếng nghẹn ngào đau đớn thoáng cái lấn át thanh âm vốn nên phát ra từ trong cổ họng. Những hổ thẹn bị ép phải giết Thập Nhị, những sợ hãi bị người mình yêu chán ghét, những bi thương và bất lực bị tất cả mọi người bài xích nháy mắt nhấn chìm toàn bộ cơ thể hắn. Mà từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng, tiếng cười tàn ác ngạo nghễ của Tịch vẫn vang lên từng đợt một.

...

[Trừ Tịch ơi Trừ Tịch, ngươi có nghe thấy không?]

[Không một ai sẵn lòng tin ngươi hết.]

[Lịch sư của ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, mà người bình thường, xưa nay chỉ tin vào mắt của mình.]

[Thế nên là, ngươi hãy... nghe ta nói một câu đi.]

[Mau]

đi chết đi.


----------------------------------------------------

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/xiaolongbaooo

Wordpress: https://xiaolongbao14.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me