LoveTruyen.Me

Edit Jap Sjl Lo Cuoi Ra Tieng Trong Dam Tang Chong Minh

[LỠ CƯỜI RA TIẾNG TRONG ĐÁM TANG CHỒNG MÌNH]
Tác giả: Hà Cô Lỗ
Editor: Just A Potatoe

Note: Lần trước chia chương đúng 1/2 mà chs chương này nó hơi bị ngắn, mọi người thông cảm nhe TTwTT

_______________________

Phần 11.2: Vị Thần Khởi Nguyên (11.2) - “Đông Quân, ta van xin ngài hãy về Côn Luân đi, vũng nước đục nhà họ Ngu này, ngài thực sự không lội vào được đâu mà.”

Đúng ngay lúc này, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.

Một ông lão tóc bạc mặt hồng hào, ăn mặc giản dị đứng ngoài cửa.

“Để ta nghe thử xem, là ai không có lễ phép mà vừa sang năm mới đã ở trong này hô to gọi nhỏ?”

Ánh mắt của ông ta nhìn lướt một vòng, lúc rơi lên người Thái Khải, trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi, ông ta xoa mắt, sau đó lại xoa xoa lần nữa.

Ngu Long nhìn ông ta, không phải nói lão già này không háo sắc à? Sao vừa thấy Thái Khải lại thẳng mắt luôn thế này?

Lần này, ông ta thẳng thừng đẩy cánh tay Thái Khải một cái: “Giáo sư Tiết đến rồi, chào hỏi giáo sư Tiết đi chứ.”

“Không không không, là ta nên vấn an.” Giáo sư Tiết đi đến cạnh Thái Khải, nhìn thoáng qua bàn trà bên cạnh, ông quay đầu nói với học trò: “Tiểu Hồ, mau lấy bình Tước Thiệt kia của thầy đem lại đây.”

Nói xong, lại nói với Thái Khải bằng vẻ mặt ôn hoà: “Ngài ngồi đợi một lát nhé.”

Thái Khải chỉ sợ giáo sư Tiết này quá nhiệt tình với mình sẽ làm lộ manh mối, hắn vội nháy mắt ra hiệu với giáo sư Tiết, sau đó khách khí đứng lên: “Ngài khách sáo rồi, ngài ngồi đi.”

Mặt giáo sư Tiết nhăn lại, hiển nhiên còn chưa hiểu như này là như nào.

Thái Khải bất chấp đè bả vai giáo sư Tiết làm ông ta ngồi xuống.

Giáo sư Tiết giờ mới hiểu ra, thay gương mặt nhiệt tình nói với mấy người còn lại: “Không biết có khách quý đến chơi nên tiếp đón không được chu đáo, thật là ngại quá.”

Mấy vị cha chú nhà họ Ngu: “??”

Mỹ nhân kế dùng tốt vậy à, từ ông già bảy tám chục tuổi đến học trò chừng mười tám đôi mươi đều ok hết?

Sách cổ mà Ngu Hào phí hết công sức để mua được cũng chỉ là thứ dệt hoa trên gấm mà thôi, Thái Khải mới là nhân vật chính của lần thăm hỏi này, giáo sư Tiết mở miệng trò chuyện vài câu về chuyện khai quật Lăng Ngu Vương, chỉ là ông ta nói xong còn hỏi Thái Khải một câu: “Xin cho ta hỏi ý ngài một chút?”

Thái Khải lại nhét bánh ngọt vào miệng mình, “Tôi không biết, mấy người đi hỏi chồng tôi đi, ý của anh ấy là ý của tôi.”

Chồng?

Giáo sư Tiết lại chấn động cả người, lần này ông ấy không thốt ra được câu nào nữa, che ngực chỉ thiếu điều ngã lăn ra đất.

Thế là chẳng ai dám nhắc lại chuyện Lăng Ngu Vương, giáo sư Tiết không chỉ có tính tình kỳ quái, còn dễ bị kích thích, lỡ mà kích thích dữ quá ông lão đột quỵ luôn thì sao.

Mấy người hẹn lần sau lại bàn tiếp, giáo sư Tiết cũng đồng ý. Đã nói đến vậy rồi thì mấy người bên nhà họ Ngu đành quay về thôi.

Ngu Như Trác hỏi: “Anh dâu, để em bảo tài xế nhà em đưa anh về nhé?”

Thái Khải lấy điện thoại ra: “Không cần, tôi bảo lễ tân chỗ này gọi xe chở tôi về, hoa mai ở sân sau nở đẹp lắm, tôi muốn đi chụp vài bức ảnh đã.”

Sau khi những người khác rời khỏi, Thái Khải liền đi dạo đến sân sau của sơn trang, vừa bước đến vườn mai thì một bóng người lập tức hiện lên trong góc.

Thái Khải vỗ tay một cái, mùi hoa mai thơm ngào ngạt xung quanh bỗng nhiên biến mất, sương mù bốc lên từ trên mặt đất, ùn ùn kéo đến bao bọc thành một cái kén.

Bóng người kia vừa đi đến đã ngã nhào ra đất, bắt đầu khóc trời đập đất.

“Đông Quân à, không được đâu ạ.”

Thái Khải vừa nghe đến cái giọng khóc trời đập đất này là phiền, lúc trước mấy vị thần ở Côn Luân kia lâu lâu lại gào khóc bên tai hắn một lần, hắn muốn sờ mèo, không được, hắn muốn uống trà sữa, không được, muốn đến trần gian, cũng không được.

Nhất là cái tên Tiết Đồng trước mặt này, ông ta là quan chép sử được phong thần, chuyên môn khuyên can các kiểu, ngày nào ổng cũng gào khóc đến mức Thái Khải phải nghi ngờ không biết có phải ổng là cái chiêng đồng đầu thai không, sau này Thái Khải và ông ta nhìn nhau là thấy khó chịu, thế là ông ta xin từ chức thần quan, rời khỏi Côn Luân.

“Được rồi được rồi, ngài đừng có gào nữa, vừa giày vò bản thân ngài cũng vừa tra tấn ta thôi.” Thái Khải vỗ vai ông ta, quay người định đi ra kết giới, “Làm giáo sư Tiết của ông cho tốt đi, cứ coi như chưa từng biết ta.”

“Không thể!”

Tiết Đồng chặn Thái Khải lại: “Ngài nhất định phải về Côn Luân, ngài là thần khởi nguyên, không thể bị nhiễm tục khí của trần gian được.”

Thái Khải nói: “Ta có bị nhiễm tục khí đâu, chỉ là đến cảm nhận thế giới trần gian một chút thôi mà?”

“Ngài— Ngài còn kết hôn với phàm nhân nữa.” Tiết Đồng vừa nhớ ra lập tức không nhịn được che ngực, “Là tên to gan lớn mật cuồng vọng nào dám kết hôn với ngài?”

Thái Khải nói: “Là con cháu của Ngu Vương, tên Ngu Uyên, ta cũng là đến tận sau khi kết hôn mới biết được.”

Tiết Đồng chỉ thiếu điều ngất xỉu: “Vậy càng không được, nhà họ Ngu toàn là những kẻ lòng dạ sâu xa khó lường, ngài tuyệt đối đừng nhúng tay vào.”

Thái Khải nói: “Ta có nhúng tay vào đâu, ta và Ngu Uyên chỉ là vợ chồng giả thôi, chẳng có gì với nhau hết, hắn nuôi ta, ta xài tiền của hắn, chỉ đơn giản là vậy.”

Tiết Đồng nói: “Không thể nào!”

Thái Khải nói: “Sao lại không thể?”

Tiết Đồng cả giận: “Sao mà hắn không thèm khát thân thể của ngài được chứ, rồi hắn sẽ bị sét đánh thôi.”

“Ta cũng thèm hắn mà.” Thái Khải lại vỗ vai Tiết Đồng, xé mở kết giới, “Ta thèm tiền của hắn.”

Thái Khải vừa định bước ra, kết giới trước mắt lại khép lại lần nữa, có điều nhìn rách tung toé, chẳng thể nào ngăn cản hắn được.

Hắn quay đầu lại, thấy Tiết Đồng nằm rạp trên đất, việc vá lại kết giới của Đông Quân có vẻ đã hao hết toàn bộ hơi sức của ông ta.

“Đông Quân, ta van xin ngài hãy về Côn Luân đi, vũng nước đục nhà họ Ngu này, ngài thực sự không lội vào được đâu mà.”

Thái Khải dừng chân, quay đầu lại: “Ông biết chuyện gì à?”

Tiết Đồng nghiến răng kẽo kẹt: “Rất nhiều năm về trước, ta nghe được lời đồn từ chỗ sơn tinh quỷ quái, nói Ngu Vương hắn—”

Thái Khải hỏi: “Hắn làm sao?”

Tiết Đồng nói: “Hắn giả chết.”

Thái Khải cười ra tiếng: “Cho dù hắn đứng trước mặt ta thì đã sao, ông cảm thấy hắn có thể làm gì được ta à?”

Tiết Đồng nói: “Ngài là thần khởi nguyên, nào biết lòng người hiểm ác. Nhất là Ngu Vương, đó là đế vương chém giết ra từ trong ngàn vạn người, ngày mà Ngu Vương ngã xuống, Ngu Bá hầu ra đời, Ngu Bá hầu xây Lăng Ngu Vương, nhận nuôi trẻ nhỏ làm Ngu thị con đàn cháu đống, cho tới hôm nay gia tộc Ngu thị đã thành danh gia vọng tộc, cả một bàn cờ trải dài suốt ngàn năm, mưu đồ của hắn làm ta thật sự không dám tưởng tượng!”

_________________________

Lời tác giả:

-1 chương đến lúc Ngu Uyên pay màu.

============

Lời editor:

Thái độ của giáo sư Tiết (trong chương này) đối với Thái Khải khá là cung kính như bề tôi vậy nên mình sẽ dùng xưng hô ta - ngài để tỏ rõ lòng thành kính của giáo sư Tiết nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me