LoveTruyen.Me

(EDIT) Nam Thành Gió Nổi- Thu Ký Bạch

{Quyển thứ ba: Mùi thơm trên tóc mai ảnh quỷ} Chương 5

Winterwind0207

Nam Thành Gió Nổi.
Tác giả: Thu Ký Bạch.
Edit: Winterwind0207

Lâm Hành tìm được một chỗ, là ở phòng uống nước nằm ở bên trong phòng làm việc của bọn họ. Phòng uống nước đại khái khoảng bảy, tám mét vuông, phía trước là máy uống nước, phía sau còn một tấm mành che, sau tấm mành vẻ là một chiếc giường gấp nhỏ, là do lúc trước đồng nghiệp khác để ở chỗ này. Lâm Hành và đồng nghiệp kia quan hệ không sai, có lúc buổi trưa thực sự mệt mỏi, vừa vặn kia đồng nghiệp không nghỉ ngơi, cậu liền ở đây ngủ một hồi.

Sau khi Lâm Hành nằm xuống không lâu, liền có chút buồn ngủ. Bỗng nhiên, cậu liền nghe thấy trong phòng giải khát có hai người đi vào. Hai người này vừa đi vừa trò chuyện, tiếng nói rất nhỏ, mà Lâm Hành bởi vì khoảng cách tương đối gần, bởi vậy vẫn có thể nghe rõ ràng.

Một người trong đó oán giận nói: "Ai, lần này chuyện của Trương Vĩ khắp nơi đều lộ ra quái lạ, thật không biết công ty là gặp phải xúi quẩy gì. Làm hại tôi cũng không dám đi nhà cầu một mình."

"Công ty phong thuỷ không tốt, cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, không từ mà biệt, trước đây không lâu không phải cũng có người nhảy lầu à." Một người khác tựa hồ là biết rất nhiều tin tức, thở dài, ngữ khí có chút trầm trọng: "Công ty giải trí chính là như vậy, vấn đề quá nhiều, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ chăm chỉ làm tốt việc của mình đi, chuyện còn lại cũng không cần quản."

Hai người nói chuyện Lâm Hành đều biết. Người thứ nhất mở miệng lúc trước từng cùng Lâm Hành hợp tác hai ngày Diệp Vi, cũng là người mới vào cách đây không lâu, dung mạo rất đẹp đẽ, thế nhưng tính khí không quá tốt, Lâm Hành đối với cô ta luôn luôn là kính sợ tránh xa, ngoại trừ trong công tác tiếp xúc, ở bên ngoài vẫn tận lực tránh tiếp xúc.

Người nói chuyện thứ hai, là người lúc trước từng ngồi đối diện Trương Vĩ, Quý Thu Bình, tuổi của cô ta khá lớn, chừng bốn mươi tuổi, lúc trước đã từng đề cập tới dự định về hưu sớm, được Lữ Mộng Dĩnh khuyên ở lại. Từ lúc Hoa Đông mới thành lập đến này, cô đã ở đây, nghe ngữ khí của cô, mấy năm quan Hoa Đông thực sự rất nhiều chuyện xảy ra, rất có vài phần bất đắc dĩ.

"Đúng vậy." Nghe Quý Thu Bình nói như vậy, Diệp Vi cũng cùng thở dài, lập tức ngữ khí biến đổi, liền thử dò xét nói: "Chị Quý, chị mới vừa nói nhảy lầu... Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?"

"Em mới vừa vào công ty đúng không?" Quý Thu Bình hỏi một câu, sau đó không chờ Diệp Vi trả lời lại nói: "Đúng, chị nhớ em cuối tháng bảy mới tiến vào. Ai, chuyện này xảy ra cũng chính là trước lúc em vào đây không lâu."

"Em biết ngôi sao nữ tên gọi Thích Tình Tình không? Cô ta chính là nghệ sĩ của công ty chúng ta." Quý Thu Bình vừa nói xong, Diệp Vi nhân tiện nói: "Biết ạ, chính là quãng thời gian trước tự sát? A, lẽ nào —— "

Quý Thu Bình gật gật đầu: "Chính là cô ta. Từ tầng cao nhất công ty chúng ta nhảy xuống, cả người đều bị dập nạt." Nói xong Quý Thu Bình lại thở dài một tiếng: "Một cô gái tốt vô cùng, tuy rằng tính cách thẳng một chút, mà mỗi lần nhìn thấy người khác đều rất lễ phép, không giả tạo. So với những ngôi sao khác tốt hơn nhiều lắm.

"Vậy, tại sao cô ấy lại nhảy lầu?" Diệp Vi không rõ.

Quý Thu Bình vung vung tay: "Người quản lý   giải thích là áp lực quá lớn, chịu đựng căng thẳng quá lâu. Thế nhưng chị không nghĩ một cô gái có tính cách sáng sủa như thế lại vì áp lực quá mà tự tử. Việc này vẫn còn rất nhiều vấn đề,, chân tướng e sợ chỉ có người cao tầng mới rõ ràng, em không cần tiếp tục hỏi."

Hai người ngược lại cũng uống nước xong, liền tùy tiện hàn huyên vài câu, liền đi ra cửa.

Lâm Hành nằm ở trên giường gấp sau phòng giải khát, nhắm mắt lại suy nghĩ câu nói mới vừa nghe.

Nghĩ một hồi, cậu cảm thấy được có chút đau đầu, cũng không ngủ được, đơn giản đi phòng vệ sinh rửa mặt.

Phòng vệ sinh tầng này của bọn họ ngày hôm nay vừa vặn ống xả nước bị trục trặc, nên đóng cửa sửa chữa. Lâm Hành không có cách nào, chỉ có thể chạy lên trên lầu. Vào lúc này chính là buổi trưa, tất cả mọi người từng người tìm chỗ nghỉ ngơi, bởi vậy trên hành lang cũng không có người dư thừa. Lâm Hành không nhịn được lại nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, lại không dám nhìn loạn xung quanh, cúi đầu một đường chạy đi.

Lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của Jason, Lâm Hành càng là bước nhanh hơn, muốn đi qua càng nhanh càng tốt, ai biết mời vừa đi tới, liền không cẩn thận đụng phải một người.

Người kia mới từ bên trong phòng làm việc của Jason đi ra, hiển nhiên cũng không ngờ rằng có người vừa vặn đi ngang qua. Lâm Hành cúi đầu bước đi, cũng không thấy phía trước, lập tức liền đụng vào thân thể người kia.

Người kia vóc dáng so với Lâm Hành cao hơn rất nhiều, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy  Lâm Hành.

Lâm Hành ngẩng đầu lên vừa nhìn, là một người đàn ông ngoại quốc xa lạ, cả người lộ ra một cỗ ý tứ phong lưu hàm xúc. Lâm Hành xác định mình chưa từng thấy người này, thế nhưng chẳng biết vì sao, nhìn thấy anh ta trong nháy mắt, Lâm Hành bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc.

Thật giống như mình đã từng đã gặp gương mặt này ở nơi nào đó?

Lâm Hành đang trầm tư, người kia cũng đã đem Lâm Hành thả ra, đứng ở một bên sửa lại  quần áo, không mặn không nhạt hỏi: "Cậu
không sao chứ."

"Không có chuyện gì, thật không tiện." Lâm Hành nhìn về phía người kia lúng túng cười cười, chuẩn bị rời đi. Mới vừa bước ra hai bước, liền nghe điện thoại người kia vang lên.

Người kia nhận điện thoại, Lâm Hành vừa vặn đi qua anh ta, vừa vặn liền nghe được đầu bên kia điện thoại gọi tên: "Jason..."

Lâm Hành bước chân dừng lại, quay đầu lại xem. Người đàn ông kia một bên gọi điện thoại một bên đi vào thang máy, Lâm Hành nhìn bóng lưng anh ta, nghĩ thầm: Lẽ nào người này chính là Jason?

Nghĩ như vậy, liền nhớ lại âm thanh mới vừa phát ra trong điện thoại, là một người phụ nữ, âm thanh  vô cùng quen thuộc. Thế nhưng Lâm Hành vẫn là chết sống không nhớ ra được.

Cậu vỗ đầu, suy nghĩ mình gần đây có phải là  ăn quá ít trứng gà, làm sao một người cũng không nhớ ra được. Nghĩ như vậy, đã đến phòng rửa tay.

Nhà vệ sinh công ty tương đối khí thế, vào cửa bên trái là tấm gương lớn chính diện bao trùm toàn bộ tường, phía dưới gương là bồn rửa tay, có chừng tám vị trí. Vòi nước có hai chế độ nóng lạnh, bên cạnh để các loại nước rửa tay cùng với khăn mặt dùng một lần. Bên phải là một loạt phòng vệ sinh. Giống với nhà vệ sinh nam bình thường đều có bồn vệ sinh dính vào tường, mà ở Hoa Đông xuất phát từ việc bảo vệ ngôi sao, liền đem bồn vệ sinh ngăn cách, người ở bên trong sẽ không bị nhìn thấy, cũng coi như là mức độ lớn nhất bảo vệ ngôi sao.

Lâm Hành sau khi tiến vào, liền phát hiện bên trong cửa phòng vệ sinh đều đang mở, chỉ có phòng thứ hai đóng kín cửa, phỏng chừng bên trong có người.

Lâm Hành liếc mắt nhìn liền tiến vào phòng riêng thứ nhất, rất nhanh giải quyết vấn đề sinh lý. Cậu đang chuẩn bị rời đi, lúc xoay người, điện thoại di động trong túi không cẩn thận rơi xuống. Bởi vì sàn nhà bóng loáng, điện thoại di động của Lâm Hành sau khi rơi xuống, còn trượt vào bên trong một đoạn ngắn, vừa vặn rơi vào khe hở giữa hai phòng,

Lần này Lâm Hành có chút lúng túng, khe hở phòng vệ sinh rất chật hẹp, tay cậu căn bản  không duỗi qua lấy được, chỉ có thể để cho đối phương hiệp trợ. Vì vậy, cậu gõ gõ vách ngăn hai phòng, đối với người bên đầu kia nói: "Anh à, thật không tiện, điện thoại di động của tôi bị rơi vào bên trong khe, có thể làm phiền anh giúp tôi đem nó đẩy tới đây một chút không?"

Người đầu bên không có hé răng. Cũng không có động tĩnh.

Lâm Hành đợi vài giây, lại gõ gõ. Đang chuẩn bị lặp lại lần nữa, cũng cảm giác được mũi chân đụng phải thứ gì.

Cậu cúi đầu vừa nhìn, liền nhìn thấy điện thoại di động của mình chậm rãi bị đẩy qua.

"Cảm ơn anh!" Lâm Hành cúi đầu nhặt lên, lúc cúi đầu, bởi vì sàn nhà bóng loáng hơi có chút phản quang, liền chiếu ra cái bóng người ở phòng bên kia, Lâm Hành tùy ý nhìn lướt qua, đúng dịp thấy bồn cầu phản chiếu, chẳng biết vì sao, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là không nghĩ nhiều, cất điện thoại di động vào trong túi liền rời đi.

Trở lại văn phòng, Lâm Hành tiếp tục xử lý tài liệu tối hôm qua.

Giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, người trong phòng làm việc đại thể còn chưa có trở lại, đến khi Lâm Hành đem tư liệu sửa sang lại xong, đang chuẩn bị bắt tay làm công việc ngày hôm nay, nhân viên rời đi nghỉ ngơi cũng lục tục tiến vào văn phòng.

Bàn làm việc Lâm Hành, ở trong phòng dựa vào vị trí góc tường, mặc dù là ban ngày, mà tia sáng cũng có chút ảm đạm. Bởi vậy thông thường Lâm Hành cũng sẽ ở trước bàn mở một chiếc đèn, nếu không xem ra tư liệu mắt cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Cậu đang lật tư liệu, bỗng nhiên liền thấy một cái bóng xuất hiện trước bàn cậu. Một người đứng ở trước mặt cậu, vừa vặn chặn lại tia sáng kia.

Lâm Hành ngẩng đầu lên, là  tiểu Vương phòng bên cạnh. Tiểu Vương đối với Lâm Hành cười cười, đem một phần văn kiện đưa cho Lâm Hành, nói rằng: "Đây là phương án thứ hai phòng chúng tôi đề xuất, cậu trước tiên giữ lấy, đợi một lúc rồi giao cho Lữ Mộng Dĩnh."

"Được rồi." Lâm Hành liền vội vàng nhận tài liệu cất cẩn thận, lại cùng Tiểu Vương tùy ý hàn huyên vài câu, sau đó Tiểu Vương mới rời đi.

Chờ sau khi Tiểu Vương rời đi, Lâm Hành đem văn kiện để ở bên trong tủ khoá kỹ. Lại bắt đầu tiếp tục xử lý tài liệu của mình. Nhưng mà, tầm mắt của cậu vừa hạ xuống đến trong tài liệu, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trong chớp mắt, phảng phất một tia sáng ở trong đầu cậu nổ tung, cậu lập tức đứng lên!

Cậu rốt cuộc biết vừa nãy tại phòng vệ sinh tại sao cảm thấy được có gì đó không đúng, nguyên lai cũng là bởi vì cái bóng!

Lúc trước điện thoại di động của cậu bị người bên phòng kia đẩy tới, Lâm Hành xoay người nhặt lại trong nháy mắt, đảo qua liếc mắt nhìn  phản chiếu trên sàn nhà.

Nhưng là, phòng bên kia phản xạ lại cư nhiên không có cái bóng.

Trong phòng vệ sinh nam, chỉ có một bồn cầu, ngoài ra không có thứ khác. Thế nhưng vừa nãy rõ ràng có người bên trong phòng kia, không hề phản chiếu ra cái bóng.

Chỉ cần là người liền nhất định sẽ có cái bóng, không có cái bóng, rồi lại có thể nghe hiểu được lời cậu nói, lại còn đem điện thoại di động đưa cho cậu, vậy lúc đó rốt cuộc là thứ gì? !

Lâm Hành nghĩ tới đây, trong đầu có cái đại khái suy đoán, cũng không dám đi chứng thực. Chỉ cứng ngắc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh cơ hồ  thẩm thấu phía sau lưng, ánh mắt của cậu gắt gao tập trung tài liệu trước mặt mình, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.

Hết!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me