LoveTruyen.Me

Edit Nguoi Trong Mat Tinh Quang Long Lay

Edit: huyentrangpcy

Buổi tối tiếp tục cảnh quay, may mắn là sau một thời gian nghỉ ngơi thì mọi người đã có thể nhập diễn. Sau khi quay xong hầu hết tất cả đều có thể rời trường quay, chỉ có một số nhân vật chính vẫn cần phải ở lại để bổ sung cảnh diễn.

Dương Tử Duyệt không rời đi mà cùng vài diễn viên mới khác ở lại. Thường thì những người mới này sau khi kết thúc cảnh quay của mình sẽ ở lại để quan sát, gia tăng vốn hiểu biết, học hỏi lẫn nhau. Việt Minh Hoa rất thích thấy điều này, nên những người khác cũng không đuổi họ đi.

Ban đêm không có nắng nóng, nhiệt độ cũng không cao như ban ngày, tuy nhiều người chen chúc một chỗ với nhau vẫn thấy hơi oi bức, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu.

Trời không nóng lắm nên dù trang phục của Lạc Trăn có phần nặng nề nhưng cô vẫn thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đèn chiếu sáng, máy quay đặt đúng vị trí, ngay khi đạo diễn hô bắt đầu, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, một giây sau liền nhập diễn.

Phương bắc thắng lớn, hoàng đế và Võ hậu tổ chức yến tiệc ở Đại Minh Cung, quân thần tụ họp, ca múa tấu nhạc.

Hoàng đế vui mừng nên hơi quá chén. Võ hậu nhớ tới chứng đau đầu của ông, khi Cao Tông nâng chén dạ quang lên uống rượu nho bèn nói: "Bệ hạ, rượu tuy ngon nhưng vẫn không nên uống nhiều."

Nói xong bà liền muốn kêu người ngăn hoàng đế lại. Hoàng đế cũng không để tâm, trước giờ ông đã quen nghe theo ý kiến của Võ hậu nên cũng buông chén.

Võ hậu thấy thế thì hài lòng mỉm cười, tự tay bưng bát canh đến trước mặt hoàng đế, đúng chuẩn dáng vẻ hiền thê lương mẫu: "Tâm tình bệ hạ vui vẻ, chỉ lo cụng chén cùng thần tử, chưa bỏ được mấy miếng vào bụng, không tốt cho long thể. Người mau uống chút canh vào cho thoải mái."

Hoàng đế gật đầu đáp ứng, nhận lấy chén canh, uống một ngụm. Canh rất ngon, nhưng khi hoàng đế nuốt xuống thì lại cảm thấy có chút khó chịu.

Ông thân là thiên tử, sao phải nghe theo một nữ nhân?

Đột nhiên ông mất hứng, cũng không biết vì cái gì mà tự dưng ông hỏi một câu: "Hàn Quốc phu nhân đâu?"

Hoàng đế tự nhiên không biết rằng những lời này kích thích trái tim tuy kiên định nhưng mẫn cảm của hoàng hậu đến mức nào.

Võ hậu đang chậm rãi dùng nĩa ngọc thưởng thức hoa quả từ Tây Vực thì đột nhiên khựng lại, trong nháy mắt, không biết bao nhiêu thứ vội lướt qua mắt bà.

Nhưng bà vẫn như cũ nén lại trong lòng, nhẹ giọng đáp: "Cận thần triều đình đều ở đây nên tỷ tỷ thiếp không tới."

Hoàng đế nghe vậy liền mất hứng, nhưng cũng không nói gì nữa, nhàm chán ngồi một hồi liền lấy lý do thân thể ốm yếu mà rời đi.

Ngay sau khi hoàng đế rời đi, đảng trung thành với hoàng đế do tể tướng Thượng Quan Nghi đứng đầu cũng định rời đi. Thượng Quan Nghi đứng dậy hành lễ với Võ hậu, chuẩn bị lui xuống.

Khi đó, tâm phúc của Võ hậu nói khẽ bên tai bà: "Bệ hạ đến cung của Hàn Quốc phu nhân."

Võ hậu cười nhạt nhìn đám người phía dưới: "Thượng Quan đại nhân về sớm thế, không đợi đến khi yến tiệc kết thúc sao?"

Thượng Quan Nghi chắp tay nghiêm nghị nói: "Bệ hạ đã rời đi, vi thần cho rằng yến tiệc cũng sắp tàn rồi."

"Chiến sự đại thắng nên tâm tình bệ hạ rất tốt, có lòng cùng chung vui với quần thần nhưng thân thể không cho phép. Trước khi bệ hạ rời đi còn dặn dò các khanh cứ ăn uống thoải mái. Sao Thượng Quan đại nhân sao có thể chân trước bệ hạ vừa rời đi, chân sau đã kháng chỉ rồi?"

"Mong hoàng hậu cẩn thận lời nói!" Thượng Quan Nghi quát to một tiếng: "Vi thần một lòng trung thành với hoàng đế, lo nghĩ cho hoàng đế. Từ trước tới này tâm tư đều sáng như trăng không chút ô uế, hoàng hậu nói như vậy không phải là đang muốn vu oan bôi nhọ trung thần sao?"

"Thượng Quan tể tướng đức cao vọng trọng, tính tình bộc trực, hoàng hậu trước mặt mọi người bôi nhọ tể tướng, vô cớ hãm hại trung thần, tội đáng xử tử!"

"Trước có Lữ hậu loạn chính, Lục gia vong tề. Vết xe đổ đó tuyệt không thể quên!"

Thượng Quan Nghi cùng đám người kia lời nói hùng hồn, nhưng Võ hậu chỉ thản nhiên dựa vào ghế phượng. Thần sắc trên mặt không có lấy một tia xấu hổ, chờ bọn họ nói xong liền nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Nói có sách, mách có chứng, từng chữ đều đúng, không sai."

"Nói xong chưa?" Bà cười tươi hơn, giọng nói chân thành: "Xong rồi thì ngồi xuống đi."

Võ hậu nâng ly rượu hướng các quan đại thần, nhất cử nhất động đều từ tốn, là tiêu điểm duy nhất của cả đại sảnh, môi đỏ mọng hơi cong lên: "Chúc mừng Đại Đường ta đại thắng ở phương bắc, thiên uy vươn xa, bốn di thần phục."

Khi này Võ hậu đang nắm quyền, khắp nơi đề bạt con cháu tộc nhánh, các gia tộc tôn quý năm nào sớm đã chẳng còn nữa. Toàn bộ quan chức thần tử Đại Đường ngoài trừ một số quan chức kỳ cựu, còn lại hầu như đều là người coi Võ hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Không ai quan tâm bọn họ nói gì, nơi này chỉ còn lại thanh âm của một người phụ nữ.

Không lâu sau yến tiệc lần này, một số quan chức châm biếm Võ hậu cũng bị cách chức vì nhiều lý do khác nhau.

Toàn bộ cảnh quay gần như được lặp lại như vậy.

Sau khi kết thúc cảnh quay, khán giả ở phim trường nhiệt liệt vỗ tay. Trang phục của Lạc Trăn cồng kềnh, di chuyển không thuận tiện, cô chỉ có thể ngồi khoanh tay tại chỗ, gật đầu chân thành cảm ơn mọi người.

Việt Minh Hoa khen cô lợi hại. Ông ấy vốn cho rằng khi cô đối mặt với mấy diễn viên gạo cội thì ít nhất cũng phải quay mấy lần mới qua.

Ngay cả Doanh Doanh cũng cảm thấy khó tin: "Chị Trăn, sao kỹ năng diễn xuất của chị đột nhiên tiến bộ nhiều vậy!"

"Có lẽ là do đã nắm được tiết tấu." Lạc Trăn trả lời.

Rất nhiều chuyện lúc mới bắt đầu thì cảm thấy khó khăn, nhưng một khi bạn đã nắm vững được tiết tấu thì nó liền dễ như lòng bàn tay.

Lúc Lạc Trăn mới tiến tổ vẫn chưa thích ứng được với tiết tấu của Việt Minh Hoa, đồng thời cũng chưa hoàn toàn nắm rõ nhân vật này, một cảnh có khi phải quay mất ba ngày. Nhưng kể từ lần đó, cô đã không còn vướng phải mấy lỗi cơ bản nữa. Mặc dù không phải lúc nào cũng giống như hôm nay một lần là qua, nhưng về cơ bản thì chỉ mắc một số lỗi nhỏ như khẩu hình hay đạo cụ.

Sau khi quay xong cảnh đó, mọi người liền kết thúc công việc, thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi. Không ai để ý đến Dương Tử Duyệt vẫn còn sửng sốt sau khi xem xong cảnh tượng vừa nãy. Cô ta đứng lẻ loi trong một góc vắng vẻ, dường như đang do dự, suy nghĩ hồi lâu mới lấy di động ra gọi điện.

*****

Vài ngày sau đó Dương Tử Duyệt vẫn luôn yên lặng, không gây ra chuyện xấu gì nữa.

Lý do khiến Lạc Trăn quan tâm nhiều đến việc liệu Dương Tử Duyệt có làm chuyện xấu hay không hoàn toàn là vì hầu hết các cảnh quay của cô ta đều có liên quan đến cô. Vũ cơ kia có ý định quyến rũ hoàng đế, bị Võ hậu phát hiện. Sau đó bà phát hiện đối phương là con tốt do đối thủ phái đến đối phó mình. Thế nên bà liền giết chết cô ta một cách tàn nhẫn rồi đem thi thể kia đưa đến chỗ kẻ thù để đe dọa, thị uy.

Cũng vì thế mà mỗi ngày cô đều phải đối mặt với Dương Tử Duyệt, thái độ của đối phương cũng hoàn toàn khác hai lần trước đến tìm cô dọa dẫm hay diễu võ dương oai*. Sau khi quay phim xong cô ta liền rời đi, cũng không đến tìm cô gây phiền toái.

(*Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.)

Kinh nghiệm trong quá khứ cho Lạc Trăn biết có thứ gì đó bất thường đang diễn ra. Vì vậy có một hôm sau khi cảnh quay Dương Tử Duyệt kết thúc, cô thấy cô ta lên một chiếc xe màu đen không phải là xe bảo mẫu mà cô ta thường ngồi để rời phim trường, Lạc Trăn liền kêu anh Lâm vệ sĩ lén đi theo đối phương, đề phòng cô ta giở trò sau lung.

<Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad huyentrangpcy.>

Quả nhiên, kinh nghiệm và trực giác của Lạc Trăn không sai tí nào.

Hai ngày sau, Dương Tử Duyệt quay xong cảnh phối hợp diễn với Trung Hoa, đến hôm diễn cảnh Võ hậu bí mật giam giữ vũ cơ, không ngừng tàn nhẫn dùng hình để thẩm vấn cô ta thì có chuyện xảy ra.

Trong căn phòng tối tăm chỉ cắm vài ba cây nến, vũ cơ quỳ rạp trên mặt đất rùng mình một cái.

Trước mặt cô ta là nữ chủ nhân của Đại Minh Cung, Võ hậu nắm quyền thiên hạ.

So với vũ cơ đáng thương bất lực, phượng bào nhẹ nhàng mà lộng lẫy của Võ hậu càng tôn lên vẻ duyên dáng quý phái.

"Ngươi là Tiểu Liên phải không?" Võ hậu đứng cách vũ cơ vài bước, nhìn thoáng qua toàn thân cô ta, dù là trong lòng hay ngoài mặt, bà đều trông vô cùng lạnh lùng.

Bà thậm chí còn khinh thường việc để lộ biểu tình với một con kiến.

Khinh thường kẻ yếu sẽ chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng, càng khinh thường thủ đoạn bỉ ổi của đối thủ.

Nếu không phải đối phương là vũ khí dùng để đối phó bà, bà cản bản lười để mắt đến một vũ cơ nho nhỏ.

Vũ cơ Tiểu Liên chỉ biết run rẩy sợ hãi, căn bản không còn tâm trạng đâu mà trả lời câu hỏi của Võ hậu. Võ hậu khẽ cười, từ từ tiến lại gần cô ta, vươn tay kéo cằm nâng mặt cô ta lên.

Trông vô cùng đáng thương... Đây chính là kịch bản gốc.

Khi Lạc Trăn nâng mặt Dương Tử Duyệt lên, vẻ mặt đối phương lại trông vô cùng kiên cường bất khuất, nào giống một vũ cơ nhu nhược yếu ớt. Việt Minh Hoa ngồi sau máy quay thấy rõ biểu cảm trên mặt cô ta, liền hô "Cắt".

"Cảm xúc của Tiểu Liên không đúng, phải là bộ dáng nước mắt lưng tròng, nhu nhược đáng thương chứ không phải kiên cường bất khuất. Quay lại lần nữa!"

Ai ngờ Dương Tử Duyệt vậy mà cau mày nói: "Đạo diễn, tôi nghĩ xử lý cảm xúc của Tiểu Liên như vậy thì thích hợp hơn. Nếu cô ấy là một người nhu nhược yếu đuối, sao có thể nhận nhiệm vụ đối phó Võ hậu được chứ?"

Vì mấy lời nói này của cô ta mà phim trường lặng thinh mất ba giây.

Tuy nhiên, cô ta vẫn đang đắm chìm trong cách hiểu độc đáo của riêng mình, không thèm chú ý xem xung quanh có gì bất thường.

Việt Minh Hoa không phản bác cô ta. Thay vào đó, ông ấy nhìn Lạc Trăn, ôn hòa nói: "Mọi người nghỉ mười phút. Lạc Trăn, không phải cô đã đọc hết toàn bộ kịch bản rồi sao? Nói cách diễn nhân vật Tiểu Liên này đi."

Sau đó ông ấy cùng mấy phó đạo diễn đi vào phòng nghỉ.

Dương Tử Duyệt cau mày, đứng dậy cười ngọt ngào với Lạc Trăn: "Chị Lạc Trăn, làm phiền chị rồi."

Bộ tóc giả trên đầu quá nặng, Lạc Trăn cũng không muốn đi đâu cả, kêu trợ lý mang một cái ghế xếp tới, ngồi tại chỗ. "Trước tiên nói cách hiểu của em về cảnh này đi."

Dương Tử Duyệt trả lời: "Em cho rằng Tiểu Liên là gián điệp, nếu cô ấy không có điểm mạnh gì thì sao có thể được chọn làm công cụ để quyến rũ hoàng đế? Hơn nữa với thân phận này, nếu cô ấy không phải là người mạnh mẽ thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được chứ. Cho nên em nghĩ cảnh vừa rồi đã thể hiện được biểu cảm chân thật nhất của cô ấy, diễn theo cách này thì nhân vật sẽ trọn vẹn sống động hơn."

Lạc Trăn im lặng, sau đó hỏi: "Em đọc phần kịch bản phía sau chưa?"

Dương Tử Duyệt sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Vậy thì tôi nghĩ em nên xem lại cảnh diễn sau cái chết của Tiểu Liên. Tôi đi vệ sinh cái đã, Doanh Doanh đến đỡ chị với!"

Sau khi trở về Lạc Trăn từ nhà vệ sinh, cô thấy sắc mặt Dương Tử Duyệt đang ngồi ở chỗ của mình không được tốt cho lắm, hết xanh rồi lại trắng, căn bản không nhìn về phía cô lấy một cái.

Có thể trách ai được chứ? Chỉ có thể trách bản thân tự cho mình thông minh!

Không nói đến việc bản thân kịch bản của Việt Minh Hoa vốn dĩ đã hoàn hảo lắm rồi. Mỗi lời thoại, mỗi cảm xúc và mỗi hành động đều phải trải qua nhiều lần bàn bạc cân nhắc. Sao có thể phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy trong quá trình phân tích cảm xúc nhân vật được chứ. Chỉ riêng việc cô ta không thèm đọc phần sau phần sau cốt truyện mà tự phụ đưa ra kết luận về nhân vật đó, đơn giản mà nói chính là đồ ngu!

Phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy mà Việt Minh Hoa vẫn tốt tính không thẳng mặt chỉ ra lỗi sai của cô ta trước mặt mọi người đã là nhân từ lắm rồi.

Thật ra nhân vật Tiểu Liên này chưa từng có ý định quyến rũ hoàng đế để thay thế vị trí của Võ hậu. Kẻ thù của Võ hậu càng hiểu rõ tâm hoàng đế hơn bà nhiều. Đừng nhìn hoàng đế hiện giờ sủng ái tỷ tỷ của Võ hậu - Hàn Quốc phu nhân mà lầm, thật ra việc triều chính vẫn luôn rất ỷ lại vào Võ hậu. So với việc tình cảm thắm thiết, "cần" càng nói rõ mối quan hệ của đế hậu hơn.

Hoàng đế cần hoàng hậu, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể tìm được người thay thế bà. Đó chính là mối liên hệ còn ổn định vức chắc hơn tình cảm gắn bó.

Mục đích của bọn họ là giết chết Võ hậu.

Vì vậy thứ họ cần là một vũ khí kịch độc có vẻ ngoài yếu ớt, có thể gây một kích trí mạng cho Võ hậu.

Chỉ có sự nhu nhược, yếu đuối cả trong lẫn ngoài mới có thể đánh lừa được đôi mắt của Võ hậu.

Nhưng rõ ràng, Dương Tử Duyệt đã hiểu sai rồi.
--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me