LoveTruyen.Me

Edit Nhat Ky Ghi Thu Quy Hac Vien Son

14.

Đáng tiếc, trời sinh tuyến lệ của ta không quá phát triển, vì thế ta thật sự không khóc nổi. Không những thế, ta còn không hiểu cách ứng xử trong những trường hợp như vậy, vì thế đã nói một câu cực kỳ cụt hứng: "Đệ có thể buông tay để ta mặc quần áo vào được không? Ta thấy hơi lạnh."

Chính Hi lập tức thả lỏng tay, lau nước mắt, giọng còn nghẹn ngào: "Để, để ta giúp huynh!"

Dứt lời, hắn tự mình kéo quần áo giúp ta, khép chặt vạt áo. Lúc hắn chuẩn bị thắt đai lưng, ta vội vàng ngăn cản: "Chuyện này cứ để ta làm."

Hắn lùi về sau một bước. Lúc cúi đầu thắt dây lưng, ta cảm giác có một đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đầu mình, tựa như muốn nuốt chửng ta.

Thắt xong, ta cẩn thận ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Ta muốn hỏi một câu. Lúc 'nhận thân' với Bỉnh Đường khi trước, đệ cũng thế này à? Ta thấy hơi sợ."

Hắn khẽ lắc đầu, trầm tĩnh nói: "Lúc phụ thân nói với đệ Bỉnh Đường là huynh đệ song sinh, đệ vẫn luôn thấy không đúng ở đâu đó. Khi gặp Bỉnh Đường, dù trong lòng không ngừng tự nhủ hắn và đệ là huynh đệ ruột, nhưng vẫn có cảm giác cấn cấn. Tận đáy lòng đệ không thể chấp nhận hắn là huynh đệ, càng không thể gần gũi với hắn. Nhưng huynh thì khác... Ngay từ cái nhìn đầu tiên đệ đã thấy huynh rất thân thuộc. Trong lòng trừ vui vẻ ra còn có một chút chua xót. Khi trước đệ chủ quan lại không rõ lý do nên không nói ra. Hiện tại đệ đã hiểu rõ."

"Chua xót? Vì sao?" Ta nghi hoặc.

Hắn siết chặt tay, môi mấp máy hồi lâu như không đành lòng nói ra. Đến khi ta hỏi lại một lần nữa, hắn mới khàn giọng nói: "Đệ có thân thể khỏe mạnh như vậy, ca ca ruột của đệ lại..."

Ta thầm hiểu, không để bụng xua tay: "Chậc! Nào có gì! Ta đây có dung mạo và tài hoa tuyệt thế, ta còn có thể nhìn được cả quá khứ và tương lai của đệ trong nháy mắt đấy!"

Hắn ngồi xuống, đưa tay vò đầu chính mình, nhỏ giọng nỉ non: "Nhưng đệ vẫn thấy rất khó chịu. Đệ không hề muốn chuyện là như thế này, Thừa Ý."

Nhìn dáng vẻ suy sụp của hắn, ta rốt cuộc cảm nhận được mùi vị máu mủ tình thâm, lòng hơi rung động. Ta khẽ thở dài, tiến đến vỗ nhẹ vai hắn: "Vận mệnh thường không như mong muốn. Hơn nữa chân ta vẫn có hy vọng khỏe lại, hiện tại đã khôi phục một ít tri giác rồi."

Chính Hi bỗng ngẩng đầu lên, mắt tỏa sáng: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật. Đệ không tin có thể hỏi thử Bỉnh Đường và Tinh Đồng."

Thấy tinh thần hắn tốt hơn một chút, ta trêu đùa: "Hiện tại chắc đệ không thể phá lệ tiếp thu đoạn tụ vì ta nữa nhỉ?"

Chính Hi lập tức đỏ mặt tía tai, thẹn thùng nói: "Đệ nói giỡn thôi! Đệ không phải đoạn tụ, người đệ yêu là tức phụ của đệ cơ!"

"Đệ..."

Như thể sợ ta tiếp tục khui ra lịch sử đen, hắn bịt kín miệng ta, hung tợn cảnh cáo: "Không được nhắc lại chuyện này! Bằng không đệ không nhận huynh là ca ca nữa."

Ta khó tin mở hai mắt, trăm triệu lần không thể ngờ tên nhóc này lật mặt nhanh như vậy. Rõ ràng vừa mới nãy còn đang đau lòng ta, nước mắt tràn bờ mi.

Ta giận dữ lên án: "Ư ư ư..."

Hắn thả lỏng tay, lúc này ta mới có thể nói rõ ràng: "Tên nhóc nhà ngươi sao giống y xì Nguyên Bỉnh Đường thế? Không biết hiếu kính huynh trưởng là gì!"

"Nguyên Bỉnh Đường?" Hình như ta nói mới khiến Chính Hi nhớ tới hắn. Chính Hi nói với vẻ như vừa may mắn vừa hậm hực: "May là hắn không phải huynh đệ ruột với đệ! Rốt cuộc đệ không cần cố kỵ nữa. Thừa Ý, đệ nói cho huynh biết, lúc trước đệ chỉ vui miệng nói bậy bạ, nhưng Nguyên Bỉnh Đường là đoạn tụ thật đấy! Hắn thích huynh! Hắn còn thừa nhận ngay trước mặt đệ."

Ta sờ mũi: "À, chuyện này ta biết."

"Vậy mà quan hệ giữa huynh với hắn còn tốt như vậy?"

Ta nói: "Ta quen hắn mười bốn năm, là huynh đệ thân thiết lớn lên cùng nhau. Không thể chỉ vì chuyện này mà tuyệt giao được."

Chính Hi cau mày trầm tư một lúc lâu, sau đó kiên quyết nói: "Huynh yên tâm đi! Có đệ ở đây, đệ tuyệt đối không để tên Nguyên Bỉnh Đường kia tiếp cận huynh!"

Ta vỗ nhẹ bả vai Chính Hi, cảm động nói: "Cảm ơn đệ đệ tốt!"

Chính Hi hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Không cần cảm ơn."

Ta nhướn lông mày, ý bảo hắn cũng đáp lại đi. Thế nhưng thần giao cách cảm giữa song bào thai lúc này không có tác dụng, hắn không hiểu được ta muốn gì. Ta không thể không nói: "Ta vừa gọi đệ là 'đệ đệ tốt', đệ cũng nên đáp lại một tiếng 'huynh trưởng tốt' đi chứ?"

"Huynh trưởng..." Giọng Chính Hi hơi ngừng: "Cảm giác kì quái sao đó."

Ta lại vô cùng mong chờ: "Không cần tính từ đằng sau cũng được. Ta chỉ là thích cảm giác được gọi là 'huynh trưởng' thôi."

"Ra là vậy." Chính Hi cười to: "Vậy về sau đệ sẽ trộm gọi huynh là huynh trưởng."

Lòng ta nở hoa: "Chính Hi, đệ thật tốt! Đi, ta mời đệ ăn cá nướng! Tinh Đồng nướng cá ngon lắm!"

Hai ta thân mật ra ngoài doanh trướng. Chính Hi ngồi kề sát ta bên đống lửa, Bỉnh Đường thì ung dung bỉnh thản ngồi bên phía còn lại của ta.

Chính Hi nhìn hắn, há miệng như muốn nói gì, có vẻ là muốn đuổi hắn ra chỗ khác, sau lại thấy nhóm thị vệ đang trò chuyện vui vẻ cách không xa đống lửa. Áng chừng do cố kỵ ở bên ngoài Bỉnh Đường và hắn mới là huynh đệ, thế nên khó chịu nén giận, chỉ kéo tay áo ta nói: "Thừa Ý, chờ tới thành Yến Châu, ta đưa huynh đi du ngoạn cảnh đẹp Yến Châu, thưởng thức ẩm thực Yến Châu."

Ta rất vui vẻ: "Vậy thì tốt quá! Ta thích ăn ngon nhất! Đệ nói xem Yến Châu có món gì ngon?"

"Yến Châu có nhiều món ngon lắm, có..."

Chúng ta đang nói chuyện thì Bỉnh Đường đưa tay chỉnh lại quần áo khi nãy mặc vội của ta, phủi mấy sợi tóc vướng trên áo, còn vuốt qua mái tóc lộn xộn.

Ta vốn quen với chuyện này nên cứ kệ hắn, vẫn kể tiếp cho Chính Hi nghe chuyện về Lăng Gia Sơn.

Chính Hi lại cau mày, chăm chăm nhìn nhất cử nhất động của Bỉnh Đường, dường như không để tâm nghe ta nói.

"Chính Hi!" Ta bất mãn vỗ hắn một cái.

"Xin lỗi! Đệ đang nghe đây!" Chính Hi chuyển sang nhìn ta, có điều chủ đề biến thành: "Thừa Ý, đệ muốn hỏi huynh một chuyện hơi riêng tư. Ai là người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho huynh vậy?"

"Lúc ở Lăng Gia Sơn là Nguyệt Đồng. Đôi khi Bỉnh Đường không bận, đến tiểu viện thì là do hắn làm. Lần này đi xa nhà, Nguyệt Đồng không đi nên đều là Bỉnh Đường."

Tinh Đồng chen một câu khiếu nại: "Thuộc hạ không xứng đáng được nêu tên ạ?"

Ta nhìn xiên cá nướng thơm nức trong tay hắn, bổ sung: "Có cả Tinh Đồng nữa. Hắn cũng có cống hiến rất lớn."

Tinh Đồng lộ vẻ mặt thỏa mãn, ân cần đưa ba xiên cá vừa nướng xong cho ta. Ta đưa lại cho hắn một xiên bảo hắn ăn, hai xiên còn lại chia cho Bỉnh Đường và Chính Hi.

Hai người họ đều không cầm, gần như đồng thời nói: "Ta không ăn. Huynh ăn đi."

"Ta vừa ăn một con, khá no rồi. Các ngươi ăn đi!"

Bỉnh Đường nhận trước rồi cười nói: "Vậy cảm ơn Thừa Ý, và Tinh Đồng nữa."

"Không có gì, Bỉnh Đường!"

Chính Hi thấy hắn nhận thì cũng cầm lấy xiên cá: "Cảm ơn huynh."

Ta lại trả lời: "Không có gì, Chính Hi!"

Chính Hi có vẻ hơi thất thần ăn vài miếng, sau đó đột nhiên nói: "Bỉnh Đường, ăn cơm tối xong, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."

Bỉnh Đường lại nói: "Ta phải xoa bóp cho Thừa Ý trước."

"Xoa bóp?"

Ta đáp lời: "Đệ xem mỗi ngày ta đều không cử động mấy. Nếu không xoa bóp hằng ngày, chỉ sợ cơ bắp đã teo rút hết."

Chính Hi nhất thời không nói gì, quay đầu đi, mặt lại lộ vẻ đau buồn.

Ta nhìn hắn một lát rồi lại ngó Bỉnh Đường, ra hiệu cho hắn mau nói chuyện gì khác để không khí bớt trầm trọng.

"Khi nãy ta thấy dưới sông có một đám nòng nọc con." Bỉnh Đường nói.

Ta tỉnh táo lại: "Nòng nọc con! Ở bờ sông phía đông à?"

Bỉnh Đường gật đầu: "Ừm."

"Sáng mai ta cũng muốn đi xem! Chỉ mong khi đấy tụi nó vẫn còn ở đó."

Lúc này, Chính Hi bỗng nhiên mở miệng: "Thừa Ý, đợi lát nữa khi Bỉnh Đường xoa bóp cho huynh, ta có thể đứng bên cạnh xem được không?"

Ta kinh ngạc nói: "Hả? Để làm chi?"

"Ta cũng muốn học."

Ta chớp mắt, hơi khó xử: "Nhưng nếu có hai người cùng nhìn cơ thể ta, ta thấy ngại."

Chính Hi hít sâu một hơi, thở dài: "Vậy thôi. Chờ ta về Yến Châu sẽ tìm thầy chuyên dạy."

Có vẻ như đã hạ quyết tâm.

Chỉ là ta vẫn thấy hắn dường như đang có cảm giác tội lỗi. Điểm này khiến ta rất khó hiểu, vì thế sau khi vào doanh trướng, ta lập tức hỏi Bỉnh Đường lúc hắn đang lau mình cho ta.

"Hẳn là vì thấy bản thân là huynh đệ ruột của Thừa Ý nhưng lại có quá ít thời gian bên cạnh Thừa Ý."

Ta càng thêm khó hiểu: "Đấy là vì trước kia hắn đâu biết đến sự tồn tại của ta."

Bỉnh Đường cười, nói ẩn ý: "Đệ đệ này của Thừa Ý rất có lòng thương cảm và tinh thần trách nhiệm."

Ta thở dài, chợt cảm giác được nỗi buồn của sự hạnh phúc: "Đệ đệ thật sự rất yêu quý ta. Nhưng ta phải làm gì thì hắn mới hiểu được là ta không hề để ý chuyện sức khỏe của mình không tốt?"

"Dù biết thì hắn vẫn sẽ đau lòng Thừa Ý. Vì nó không hề liên quan đến tâm thái của bản thân Thừa Ý."

Ta quan sát hắn: "Ngươi có vẻ hiểu rõ nhỉ? Ngươi cũng cảm thấy như vậy à?"

Bỉnh Đường cười mà không nói, tiến lại hôn lên trán ta một cái.

Ta ra vẻ hùng hổ: "Tuy ta không muốn nhắc nhở ngươi lắm, nhưng thiết nghĩ vẫn cần cảnh cáo ngươi một chút. Đệ đệ của ta thấy cực kỳ phản cảm với tình cảm ngươi dành cho ta. Dù ta không thể tát ngươi thật nhưng hắn sẽ thay ta đánh ngươi một trận ra trò!"

Bỉnh Đường cười đầy hứng thú: "Ồ? Cực kỳ phản cảm sao?"

Ta gật đầu cái rụp, cáo mượn oai hùm khoanh tay nói: "Nguyên Bỉnh Đường, ngươi tiêu đời rồi. Chuyện thất bại nhất ngươi từng làm chính là nói cho hắn biết tình cảm ngươi dành cho ta."

Bỉnh Đường thở dài, không thèm che giấu sự giả trân: "Quả là do ta thất sách."

Dáng vẻ này của hắn tuyệt đối không phải tự thấy mình sai, ngược lại giống như đang âm mưu gì đó. Ta mơ hồ cảm thấy chuyện không ổn.

Suy đoán của ta đã được xác nhận vào một canh giờ sau đó, sau khi Bỉnh Đường xoa bóp cho ta xong, đi nói chuyện riêng với Chính Hi.

Lý do là vì Chính Hi đến tìm ta với vẻ mặt trầm trọng, lời đầu tiên hắn nói còn là: "Huynh trưởng, trước đấy là do đệ đường đột. Đệ hiểu được tình cảm mà Bỉnh Đường dành cho huynh. Huynh yên tâm, đệ sẽ không can thiệp vào việc riêng của hai người."

Ta ngây người, chợt nhìn thấy Bỉnh Đường đứng phía sau hắn đang cười đến là đắc ý.

Đệ đệ của ta! Hắn đã nói gì với đệ?!

Hết Chương 12.

---

Lời tác giả:

Truyện này ban đầu tính viết thành đoản văn siêu ngắn, viết xong thì đi lấp hố khác. Thế nhưng tôi không kiềm chế được bản thân, viết dài hơn dự tính quá nhiều. Chủ yếu do cốt truyện không phức tạp, tuyến tình cảm ngôi thứ nhất nhẹ nhàng, viết văn không cần nghĩ nhiều khiến tôi viết quá trôi chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me