Edit No The Muon Xoay Nguoi Mieu Nha N Hoang Dau
La Chu bước đi thất tha thất thiểu bị hai nam nhân mặc áo giáp cao lớn thô kệch đối đãi thô lỗ như súc vật mà gào to xô đẩy.
Trên dọc đường đi qua thỉnh thoảng lại gặp một nam nhân mặc giáp, ngẫu nhiên còn có một đội kị binh lướt qua, ngựa dưới thân họ cũng mặc áo giáp da trâu, đội ngũ nghiêm trang, sát khí lẫm liệt. Quả không sai, tập kích thôn quả nhiên là một quân đội đã trải qua thiên chùy bách luyện (trải qua huấn luyện gọt giũa lâu ngày mà thành).
Tất cả trâu và dê sữa khỏe mạnh bị dắt đi, tài sản bị cướp đoạt, rất nhiều thôn dân ẩn trốn cũng bị tìm thấy. Lúc này nàng mới phát hiện Tàng ngao không chỉ có một con, hầu như mỗi một binh sĩ mặc giáp đều mang theo một con Tàng ngao. Tuy rằng màu lông khác nhau, nhưng mỗi con đều cường tráng hung hãn, có thể ngự lang đấu hổ.
Có muốn hét lên cũng không nổi, ngay cả khóc cũng đều trở nên vô cùng khó khăn. Chờ nàng phía trước là loại vận mệnh thế nào đây, nàng mặc dù không rõ, nhưng cũng có thể đoán được một chút, tuyệt không thể nào là cẩm y ngọc thực, ăn hương uống lạt (ý chỉ cuộc sống sung sướng). Nàng cảm thấy chính là nên cảm tạ còn chưa bị một đao rơi đầu, yết hầu bị Tàng ngao cắn đứt, tạm hời bảo vẹ được cái mạng nhỏ quý giá này.
Vương? Là vị vương nào? Lịch sử ở trên nóc nhà cao nguyên này xuất hiện nhiều thay đổi, có thể lịch sử Trung Nguyên cũng nảy sinh khác thường, đối với người miễn cưỡng coi như là thông hiểu lịch sử, miễn cưỡng có thể biết trước hoàn cảnh nguy hiểm như nàng mà nói là một tai họa. Cuộc sống an ổn trong suốt nửa năm trong thôn đã không còn, một nữ nhân tha hương tầm thường lại nhu nhược như nàng muốn sinh tồn là chuyện vô cùng gian nan.
Đi một hồi, nàng lại quay lại chỗ đất trống trong nhà của gia đình Trát Tây, bàn ghế cùng đồ ăn thức uống đều bị đẩy sang một bên. Hơn trăm con trâu cùng dê sữa bị kéo tới bãi cỏ xa xa, có mấy binh sĩ mặc giáp tay nắm trường thương cùng hơn mười con Tàng ngao canh giữ.
Rất nhiều thôn dân bị giam giữ ở một khoảnh bãi cỏ, bên cạnh bãi đất trống hơn mười bước là một tốp các kỵ binh tay nắm trường thương đứng thành một hàng, phía trước kỵ binh là một hàng các binh sĩ giáp da thắt lưng đeo đại đao, tất cả đều nhanh nhẹn dũng mãnh tàn bạo, lan tỏa sát khí. Tổng cộng ước chừng gần trăm người.
"Đi vào!"
Không đợi cho nàng tiếp tục đánh giá, phía sau đột nhiên bị mạnh đẩy một cái. Mất trọng tâm, lại một lần nữa chật vật mà ngã xuống bãi cỏ. Bên tay trái xuất hiện một trận đau nhức, nhanh tróng ứa ra chất lỏng màu đỏ sậm, thì ra là bị một khối đá ẩn trong cỏ làm xước da.
Mọi người xung quanh lặng yên co quắp mà ngồi xổm cuộn tròn lại, trong đôi mắt khép nửa đều tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Thẫn thờ cùng bi thương hiện rõ trên mặt bọn họ, nhìn không ra một chút sức sống. Không có ai ngẩng lên mà nhìn nàng mới bước vào một cái, cũng không ai vươn tay đỡ nàng một phen, hay là thấp giọng an ủi nàng một câu. Bọn họ đang chìm sâu trong bóng ma tử vong, chìm sâu trong sự khủng hoảng đối với tương lai bi thảm sắp tới.
La Chu chịu đựng đau đớn chậm rãi di chuyển thân thể, cũng lặng im mà ngồi xổm cuộn mình thành một đoàn, lặng lẽ dùng bàn tay dính ướt làm cho mặt càng thêm bẩn. Không cần đòi hỏi người ta lương thiện vô tư, cũng không cần cầu mong nhận được giúp đỡ nhiệt tình, nàng kỳ thật cũng giống họ nhát gan ích kỷ, tuyệt vọng mà run rẩy. Hiện tại nàng không có dư thừa tâm tư mà tự hỏi xem một nhà Trát Tây trốn trong hầm đã bị phát hiện hay chưa, Trát Tây Lãng Thố còn sống hay đã chết hay Cách Tang Trác Mã đang đang ở đâu. Xoay quanh trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, làm thế nào mới có thể thoát khỏi tử vong mà sống sót.
Nàng lui về góc sau, tìm một cái vị trí an toàn hơn. Mũ vô tình bị rơi trong lúc chạy trốn, hơn mười bím tóc đen nhánh tinh tế rơi xuống, đem trán cùng hai má che lại một nửa, làm cho nàng cảm thấy có một chút cảm giác an toàn giả tạo. Nàng ôm chặt lấy hai đầu gối, qua khe hở của mái tóc lén lút nhìn xung quanh.
Ở giữa bãi đất trống chính là vị trí của nàng, là nơi giam giữ các nữ nhân trẻ tuổi, bên phải là lão nhân cùng hài tử, mấy chục hải tử cuộn tròn lại bên cạnh người các lão nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hoàn toàn mất đi sự hoạt bát sáng lạn vốn có, đôi mắt trong veo đầy hoảng sợ. Ở chỗ đó. . . . . . Không có Trát Tây a tổ cùng ba tiểu nam hài nhà Trát Tây.
Có binh sĩ cằm roi dài màu đen qua lại tuần tra giữa các tù binh, mỗi khi chỗ nào đó vang lên tiếng khóc nức nở cùng gây rối, roi da liền vung lên "Ba" một tiếng tàn độc, tiếng kiềm nén bi thảm cùng tiếng quát lớn của binh sĩ đồng thời vang lên.
Phía trước bảy tám thước có ba kỵ binh đặc biệt gây chú ý. Ở giữa có một con ngựa trắng trên lưng đặt yên ngựa có hoa văn hoa sen màu vàng, ngồi trên đó là một tăng nhân trung niên mặc áo tăng màu mận chín, đầu đội mũ tăng màu đỏ. Hai con ngựa nâu đứng hai bên trái phải, trưng lưng đặt yên ngựa da mềm bao bởi gấm màu xanh, ngồi trên là hai nam nhân trẻ tuổi mặc áo giáp thiên diệp, trên đầu là mũ sắt cắm đuôi bò bên ngoài, tại chỗ trán được khảm đá khổng tước, vỏ đại đao đeo bên hông cũng được khảm đá. Thân hình hai người đều vạm vỡ nhanh nhẹn dũng mãnh, làn da đen hồng, ngũ quan sâu sắc kiên cường, sự mạnh mẽ cùng sát khí quanh thân cường thịnh hơn những binh sĩ mặc giáp thường rất nhiều, rõ ràng đây là tướng lãnh cao cấp."Cống Dát kỵ lĩnh (chức danh - thủ lĩnh kỵ binh), không biết Vương khi nào sẽ trở về?" Tăng nhân trung niên hai tay tạo thành chữ thập, lễ phép hỏi nam nhân mặc giáp bên trái.
Khuôn mặt nam nhân gọi là Cống Dát kỵ lĩnh có chút thô kệch hơn nam nhân phía bên phải, mũ sắt cũng được khảm nhiều hơn một viên đá khổng tước. Nghe xong câu hỏi, tầm mắt sắc bén đang nhìn đỉnh núi phía đông di chuyển về hướng tăng nhân, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng muốt.
"Vương săn bắn tận hứng, tự nhiên sẽ trở về. Kính xin thượng sư yên tâm, Vương chắc chắn sẽ dâng lên Pháo Vương tế phẩm tốt nhất."
Tăng nhân đặt câu hỏi cũng cười cười, gật đầu, không nói thêm gì, cùng hai kỵ lĩnh nhìn về phía đông. Hắn là Lạt Ma Khúc Bản phụ trách các hoạt động thờ cúng của Pháp Vương, nếu làm hỏng vieekc, làm cho Pháp Vương nổi giận, chính là trọng tội không thể khoan dung.
Đột nhiên, ở đỉnh núi xa xa phía đông xuất hiện bóng người đông nghìn nghịt cùng tiếng vó ngựa lộc cộc. Lúc đầu âm vang như sấm rền, chốc lát liền giống như tiếng gõ của trăm ngàn chiếc trống đại, âm thanh thúc giục lòng người, giày vò tâm trí.
La Chu cũng theo âm thanh mà nhìn lại, tâm thoáng chốc lạnh xuống một nửa. Theo đỉnh núi phía đông lao đến chính là hơn một ngàn kỵ binh hung hãn dũng mãnh! Phía đông, không phải là hướng chiến trường các nam nhân thôn Nạp Mộc A chạy tới sao? Chẳng lẽ Trát Tây Lãng Thố cùng mọi người đã. . . . . . Nàng gắt gao cắn môi dưới, kiền cường nuốt tiếng khóc thảm muốn tuôn ra vào lại yết hầu. Đầu chôn thật sâu vào trong đầu gối, mặc cho nước mắt mãnh liệt tuôn rơi, thấm ướt dính bẩn lên đầu gối, chỉ cảm thấy toàn bộ mơ mộng đều bị giẫm nát dưới vó ngựa.
Hiện nay nàng đối với Trát Tây Lãng Thố bắt đầu sinh ra hào cảm, còn chưa phải là yêu, nhưng nam nhân này chính là người duy nhất trong hai mươi năm qua yêu nàng không tiếc thứ gì. Nếu hắn đã chết, nàng làm sao có thể không đau buồn? Sự che chở nửa năm qua, những buổi tối ở chung thân mật, từng câu từng chữ của lời thể chân thành xâm chiếm toàn bộ tâm trí nàng, hóa thành nước mắt rơi xuống.
Thời gian qua giống như đã thật lâu, cũng giống như mới chỉ trong chớp mắt, tiếng vó ngựa dồn dập từ nhỏ thành lớn, lại từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng dừng lại.
Bên trái, tiếng bước chân nặng nề không ngừng, theo đó là tiếng binh sĩ quát mắng cùng tiếng roi da xé không khí phát ra. La Chu thất thần mà nghiêng đầu nhìn lại, tầm mắt mông lung nhìn bãi đất trống bên trái có mấy trăm thanh niên trai tráng bị đẩy vào. Hai tay bọn họ đều bị dây thừng trói ở sau lưng, đại đa số nam nhân trên thân còn mặc giáp mỏng, có mấy nam nhân mặc giáp dài, trên trán, thân mình còn in nhuộm vết máu đỏ sậm loang lổ.
Nước mắt tuôn ào ạt dần dừng lại, nàng dùng ống tay áo xoa xoa mắt, nhận thấy bên trong có vài chục nam nhân thôn Nạp Mộc A, nhưng chủ yếu là nam nhân thôn khác nàng chưa từng gặp qua.
Không có! Không có! Nàng không thấy gương mặt nam nhân Trát Tây nào! Trát Tây Lãng Thố cùng mọi người. . . . . . Là chết trận? Hay là. . . . . . Trốn thoát? Hoặc là xen lẫn trong đám tù binh mà nàng không nhing thấy? Trong lòng tuyệt vọng bi thương xuôi ngược không yên, bắt đầu có một chút hy vọng. Nàng di chuyển thân thể một chút, dấu diếm thân ảnh ở phía sau nữ nhân bên phải, cố gắng mà tìm kiếm.
"Vương, đã săn bắn tận hứng sao?"
Trong đoàn người hỗn độn, nàng nghe được có tiếng nam nhân ở phía trước cung kính hỏi han.
"Hừ, nghe theo lời nữ nhân đó nói, hai lãnh chúa đều đều mang dân binh giao chiến ở trong thung lũng khe nói đông." Đáp lại là tiếng nam nhân trầm mạnh, mang theo đầy từ tính, trong giọng điệu lạnh lùng cứng rắn thoảng qua ý cười khó nói nên lời, "Trừ bỏ tế phẩm, còn có thể bắt được chút ít tù binh, cũng có thể nói là không quá mức nhàm chán."
Trên dọc đường đi qua thỉnh thoảng lại gặp một nam nhân mặc giáp, ngẫu nhiên còn có một đội kị binh lướt qua, ngựa dưới thân họ cũng mặc áo giáp da trâu, đội ngũ nghiêm trang, sát khí lẫm liệt. Quả không sai, tập kích thôn quả nhiên là một quân đội đã trải qua thiên chùy bách luyện (trải qua huấn luyện gọt giũa lâu ngày mà thành).
Tất cả trâu và dê sữa khỏe mạnh bị dắt đi, tài sản bị cướp đoạt, rất nhiều thôn dân ẩn trốn cũng bị tìm thấy. Lúc này nàng mới phát hiện Tàng ngao không chỉ có một con, hầu như mỗi một binh sĩ mặc giáp đều mang theo một con Tàng ngao. Tuy rằng màu lông khác nhau, nhưng mỗi con đều cường tráng hung hãn, có thể ngự lang đấu hổ.
Có muốn hét lên cũng không nổi, ngay cả khóc cũng đều trở nên vô cùng khó khăn. Chờ nàng phía trước là loại vận mệnh thế nào đây, nàng mặc dù không rõ, nhưng cũng có thể đoán được một chút, tuyệt không thể nào là cẩm y ngọc thực, ăn hương uống lạt (ý chỉ cuộc sống sung sướng). Nàng cảm thấy chính là nên cảm tạ còn chưa bị một đao rơi đầu, yết hầu bị Tàng ngao cắn đứt, tạm hời bảo vẹ được cái mạng nhỏ quý giá này.
Vương? Là vị vương nào? Lịch sử ở trên nóc nhà cao nguyên này xuất hiện nhiều thay đổi, có thể lịch sử Trung Nguyên cũng nảy sinh khác thường, đối với người miễn cưỡng coi như là thông hiểu lịch sử, miễn cưỡng có thể biết trước hoàn cảnh nguy hiểm như nàng mà nói là một tai họa. Cuộc sống an ổn trong suốt nửa năm trong thôn đã không còn, một nữ nhân tha hương tầm thường lại nhu nhược như nàng muốn sinh tồn là chuyện vô cùng gian nan.
Đi một hồi, nàng lại quay lại chỗ đất trống trong nhà của gia đình Trát Tây, bàn ghế cùng đồ ăn thức uống đều bị đẩy sang một bên. Hơn trăm con trâu cùng dê sữa bị kéo tới bãi cỏ xa xa, có mấy binh sĩ mặc giáp tay nắm trường thương cùng hơn mười con Tàng ngao canh giữ.
Rất nhiều thôn dân bị giam giữ ở một khoảnh bãi cỏ, bên cạnh bãi đất trống hơn mười bước là một tốp các kỵ binh tay nắm trường thương đứng thành một hàng, phía trước kỵ binh là một hàng các binh sĩ giáp da thắt lưng đeo đại đao, tất cả đều nhanh nhẹn dũng mãnh tàn bạo, lan tỏa sát khí. Tổng cộng ước chừng gần trăm người.
"Đi vào!"
Không đợi cho nàng tiếp tục đánh giá, phía sau đột nhiên bị mạnh đẩy một cái. Mất trọng tâm, lại một lần nữa chật vật mà ngã xuống bãi cỏ. Bên tay trái xuất hiện một trận đau nhức, nhanh tróng ứa ra chất lỏng màu đỏ sậm, thì ra là bị một khối đá ẩn trong cỏ làm xước da.
Mọi người xung quanh lặng yên co quắp mà ngồi xổm cuộn tròn lại, trong đôi mắt khép nửa đều tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Thẫn thờ cùng bi thương hiện rõ trên mặt bọn họ, nhìn không ra một chút sức sống. Không có ai ngẩng lên mà nhìn nàng mới bước vào một cái, cũng không ai vươn tay đỡ nàng một phen, hay là thấp giọng an ủi nàng một câu. Bọn họ đang chìm sâu trong bóng ma tử vong, chìm sâu trong sự khủng hoảng đối với tương lai bi thảm sắp tới.
La Chu chịu đựng đau đớn chậm rãi di chuyển thân thể, cũng lặng im mà ngồi xổm cuộn mình thành một đoàn, lặng lẽ dùng bàn tay dính ướt làm cho mặt càng thêm bẩn. Không cần đòi hỏi người ta lương thiện vô tư, cũng không cần cầu mong nhận được giúp đỡ nhiệt tình, nàng kỳ thật cũng giống họ nhát gan ích kỷ, tuyệt vọng mà run rẩy. Hiện tại nàng không có dư thừa tâm tư mà tự hỏi xem một nhà Trát Tây trốn trong hầm đã bị phát hiện hay chưa, Trát Tây Lãng Thố còn sống hay đã chết hay Cách Tang Trác Mã đang đang ở đâu. Xoay quanh trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, làm thế nào mới có thể thoát khỏi tử vong mà sống sót.
Nàng lui về góc sau, tìm một cái vị trí an toàn hơn. Mũ vô tình bị rơi trong lúc chạy trốn, hơn mười bím tóc đen nhánh tinh tế rơi xuống, đem trán cùng hai má che lại một nửa, làm cho nàng cảm thấy có một chút cảm giác an toàn giả tạo. Nàng ôm chặt lấy hai đầu gối, qua khe hở của mái tóc lén lút nhìn xung quanh.
Ở giữa bãi đất trống chính là vị trí của nàng, là nơi giam giữ các nữ nhân trẻ tuổi, bên phải là lão nhân cùng hài tử, mấy chục hải tử cuộn tròn lại bên cạnh người các lão nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hoàn toàn mất đi sự hoạt bát sáng lạn vốn có, đôi mắt trong veo đầy hoảng sợ. Ở chỗ đó. . . . . . Không có Trát Tây a tổ cùng ba tiểu nam hài nhà Trát Tây.
Có binh sĩ cằm roi dài màu đen qua lại tuần tra giữa các tù binh, mỗi khi chỗ nào đó vang lên tiếng khóc nức nở cùng gây rối, roi da liền vung lên "Ba" một tiếng tàn độc, tiếng kiềm nén bi thảm cùng tiếng quát lớn của binh sĩ đồng thời vang lên.
Phía trước bảy tám thước có ba kỵ binh đặc biệt gây chú ý. Ở giữa có một con ngựa trắng trên lưng đặt yên ngựa có hoa văn hoa sen màu vàng, ngồi trên đó là một tăng nhân trung niên mặc áo tăng màu mận chín, đầu đội mũ tăng màu đỏ. Hai con ngựa nâu đứng hai bên trái phải, trưng lưng đặt yên ngựa da mềm bao bởi gấm màu xanh, ngồi trên là hai nam nhân trẻ tuổi mặc áo giáp thiên diệp, trên đầu là mũ sắt cắm đuôi bò bên ngoài, tại chỗ trán được khảm đá khổng tước, vỏ đại đao đeo bên hông cũng được khảm đá. Thân hình hai người đều vạm vỡ nhanh nhẹn dũng mãnh, làn da đen hồng, ngũ quan sâu sắc kiên cường, sự mạnh mẽ cùng sát khí quanh thân cường thịnh hơn những binh sĩ mặc giáp thường rất nhiều, rõ ràng đây là tướng lãnh cao cấp."Cống Dát kỵ lĩnh (chức danh - thủ lĩnh kỵ binh), không biết Vương khi nào sẽ trở về?" Tăng nhân trung niên hai tay tạo thành chữ thập, lễ phép hỏi nam nhân mặc giáp bên trái.
Khuôn mặt nam nhân gọi là Cống Dát kỵ lĩnh có chút thô kệch hơn nam nhân phía bên phải, mũ sắt cũng được khảm nhiều hơn một viên đá khổng tước. Nghe xong câu hỏi, tầm mắt sắc bén đang nhìn đỉnh núi phía đông di chuyển về hướng tăng nhân, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng muốt.
"Vương săn bắn tận hứng, tự nhiên sẽ trở về. Kính xin thượng sư yên tâm, Vương chắc chắn sẽ dâng lên Pháo Vương tế phẩm tốt nhất."
Tăng nhân đặt câu hỏi cũng cười cười, gật đầu, không nói thêm gì, cùng hai kỵ lĩnh nhìn về phía đông. Hắn là Lạt Ma Khúc Bản phụ trách các hoạt động thờ cúng của Pháp Vương, nếu làm hỏng vieekc, làm cho Pháp Vương nổi giận, chính là trọng tội không thể khoan dung.
Đột nhiên, ở đỉnh núi xa xa phía đông xuất hiện bóng người đông nghìn nghịt cùng tiếng vó ngựa lộc cộc. Lúc đầu âm vang như sấm rền, chốc lát liền giống như tiếng gõ của trăm ngàn chiếc trống đại, âm thanh thúc giục lòng người, giày vò tâm trí.
La Chu cũng theo âm thanh mà nhìn lại, tâm thoáng chốc lạnh xuống một nửa. Theo đỉnh núi phía đông lao đến chính là hơn một ngàn kỵ binh hung hãn dũng mãnh! Phía đông, không phải là hướng chiến trường các nam nhân thôn Nạp Mộc A chạy tới sao? Chẳng lẽ Trát Tây Lãng Thố cùng mọi người đã. . . . . . Nàng gắt gao cắn môi dưới, kiền cường nuốt tiếng khóc thảm muốn tuôn ra vào lại yết hầu. Đầu chôn thật sâu vào trong đầu gối, mặc cho nước mắt mãnh liệt tuôn rơi, thấm ướt dính bẩn lên đầu gối, chỉ cảm thấy toàn bộ mơ mộng đều bị giẫm nát dưới vó ngựa.
Hiện nay nàng đối với Trát Tây Lãng Thố bắt đầu sinh ra hào cảm, còn chưa phải là yêu, nhưng nam nhân này chính là người duy nhất trong hai mươi năm qua yêu nàng không tiếc thứ gì. Nếu hắn đã chết, nàng làm sao có thể không đau buồn? Sự che chở nửa năm qua, những buổi tối ở chung thân mật, từng câu từng chữ của lời thể chân thành xâm chiếm toàn bộ tâm trí nàng, hóa thành nước mắt rơi xuống.
Thời gian qua giống như đã thật lâu, cũng giống như mới chỉ trong chớp mắt, tiếng vó ngựa dồn dập từ nhỏ thành lớn, lại từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng dừng lại.
Bên trái, tiếng bước chân nặng nề không ngừng, theo đó là tiếng binh sĩ quát mắng cùng tiếng roi da xé không khí phát ra. La Chu thất thần mà nghiêng đầu nhìn lại, tầm mắt mông lung nhìn bãi đất trống bên trái có mấy trăm thanh niên trai tráng bị đẩy vào. Hai tay bọn họ đều bị dây thừng trói ở sau lưng, đại đa số nam nhân trên thân còn mặc giáp mỏng, có mấy nam nhân mặc giáp dài, trên trán, thân mình còn in nhuộm vết máu đỏ sậm loang lổ.
Nước mắt tuôn ào ạt dần dừng lại, nàng dùng ống tay áo xoa xoa mắt, nhận thấy bên trong có vài chục nam nhân thôn Nạp Mộc A, nhưng chủ yếu là nam nhân thôn khác nàng chưa từng gặp qua.
Không có! Không có! Nàng không thấy gương mặt nam nhân Trát Tây nào! Trát Tây Lãng Thố cùng mọi người. . . . . . Là chết trận? Hay là. . . . . . Trốn thoát? Hoặc là xen lẫn trong đám tù binh mà nàng không nhing thấy? Trong lòng tuyệt vọng bi thương xuôi ngược không yên, bắt đầu có một chút hy vọng. Nàng di chuyển thân thể một chút, dấu diếm thân ảnh ở phía sau nữ nhân bên phải, cố gắng mà tìm kiếm.
"Vương, đã săn bắn tận hứng sao?"
Trong đoàn người hỗn độn, nàng nghe được có tiếng nam nhân ở phía trước cung kính hỏi han.
"Hừ, nghe theo lời nữ nhân đó nói, hai lãnh chúa đều đều mang dân binh giao chiến ở trong thung lũng khe nói đông." Đáp lại là tiếng nam nhân trầm mạnh, mang theo đầy từ tính, trong giọng điệu lạnh lùng cứng rắn thoảng qua ý cười khó nói nên lời, "Trừ bỏ tế phẩm, còn có thể bắt được chút ít tù binh, cũng có thể nói là không quá mức nhàm chán."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me