EDIT: Huỳnh OrangeIG: huynh__0o0____________________
Theo mình đây là thanh niên nguy hiểm nhất nhóm :)) ![](https://img.wattpad.com/e78962bc750b3700ce706bcd010997997f75615b/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5f61374a39647a62575465766a413d3d2d313232323037373039362e313665626562633839393736636465353338303530323330303335382e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/5880bd740503d344a6bf8bf96a88fa8a7c3d6829/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f71654f7a4f70506f30626c3662773d3d2d313232323037373039362e3136656265626462323737363030313433363736363031393539332e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/5e0a67280726c8677aea7a545c5ba153502b58a1/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6869375758726d5f59656c724c513d3d2d313232323037373039362e313665626562653633613335346630363836313437303432343531332e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/1ad67bcdfbb3f92785a7d56d7805c34307ebf3b6/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5f516d444b387179356e733967773d3d2d313232323037373039362e313665626563336335343338616531313431363231303933373839362e6a7067)
----------------'Có phải cô ấy đang cố gắng kể về mẹ kế của tôi, người đã mắng chửi tôi trong những ngày bé, bà ấy ghét ánh mắt tôi hướng về bà ấy, tôi ghê tởm như một đứa con của quỷ? " Jooin nghĩ.Người phụ nữ hét lên trong nước mắt với mái tóc rối bù lòa xòa hiện trước mắt anh. Tuy nhiên, ngay cả cảnh đó cũng đã trở thành một cảnh nhạt nhòa đối với Woo Jooin như thể anh chỉ nhìn thấy chúng trong phim.Woo Jooin gật đầu một cách thờ ơ, nhưng anh không khỏi cảm thấy trái tim mình nặng trĩu như có một viên đá ở bên trong. Cô ấy đang cố nói gì vậy? Nếu cô ấy kể câu chuyện này chỉ nói về nó như những điều bình thường, nó có thể khiến cậu hơi tức giận.Tuy nhiên, những gì thốt ra từ miệng cô lại đúng như những gì anh mong đợi."Thật là nực cười. Thật là vô nghĩa." Cô gái nói.Cuối cùng, cô ấy chỉ đang cảm thấy một chút thương cảm. Đó là khi Woo Jooin hạ nụ cười trên khuôn mặt của mình, suy nghĩ đó hiện trong đầu.Cô gái tiếp tục, "Bởi vì cậu ... cậu thực sự là người đặc biệt tốt bụng và ngọt ngào khác với người trong gia đình Woo.""...?""Hãy nhìn lại những ký ức của cậu. Có ai hiền lành và dễ tính trong nhà Woo không? Woo San? Woo Rihon? Woo Rinara? "Đột nhiên ngẩng đầu, cô gái lần đầu tiên thốt lên đầy kiên quyết.Jooin nghĩ, 'Nhưng trời ơi, coi chừng cái miệng của mình đi, cô gái ... Gia đình chúng tôi nên đệ đơn kiện vì đã làm tổn hại danh tiếng của nhà chúng tôi ...'Mặc dù suy nghĩ lan man trong đầu, Woo Jooin vẫn gật đầu trong một khoảnh khắc vô thức.Việc cô gái biết tường tận về gia phả của cậu quả thực khiến Jooin ngạc nhiên, nhưng sự lựa chọn từ ngữ của cô ấy quá chính xác nên nó diễn tả đúng. Đúng như cô ấy nói, không ai trong nhà Woo đi cùng với từ 'nhẹ nhàng và dễ tính.'Cô gái nói, vỗ tay, "Thấy chưa? Để nói về cậu, trong thảm họa đó ... không, trong sự éo le đó ... dù sao, cậu đã trưởng thành và tốt bụng nhất có thể. Đó gần như là một phép màu "."...""Ừm, vậy cậu đã làm rất tốt."Hãy tự hào về bản thân - cô gái nhấn mạnh với vẻ mặt nghiêm túc.Woo Jooin nhìn cô chằm chằm, cảm thấy chết lặng. Cô gái đang nói về cái gì, có thật không?Ngay sau khi cô gái rời khỏi quán cà phê, ai đó đã đạp cửa bước vào. Anh ta tiến thẳng về phía Woo Jooin, rồi tặc lưỡi nhìn chiếc ghế trống bên kia bàn."Chậc chậc, có phải tôi đã bỏ lỡ nó không?" Cậu chàng càu nhàu.Đó là khi Woo Jooin nở nụ cười thường ngày và đưa ra một câu hỏi."Hyeong*, anh làm gì ở đây vào cuối tuần? Chờ đã, anh đến đây gặp em à?" *Giống oppa á không phải tên đâu"Không đời nào! Tôi nghe nói rằng cậu đang đi chơi với một cô gái trong quán cà phê. Đó là điều khiến tôi chạy đến đậy nhanh nhất có thể ".
Nói ra lời đó, cậu chàng Lee Ruda vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi và tặc lưỡi lần nữa.
![](https://img.wattpad.com/7d19e0215678afa1cec9d92a5b595708971a7600/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5f48625a62447156574c6e547a773d3d2d313232323037373039362e313665626564303562636437323465373437333435333331303933382e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/ae6742d7042fb8d790900bf01371ba357131b935/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f654e3346475968345a74735054413d3d2d313232323037373039362e313665626564323636626430303161623638373431363133353831312e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/ff6ff9cda8ee2496e59f44da4fbcb883ceaedd47/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f68425078724372444b334f4c50773d3d2d313232323037373039362e3136656265643264376530366461646536303639343735313439382e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/0a08ed195618c47a7607b0fdd4135693c528e899/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f744e3944535f64647062556844513d3d2d313232323037373039362e3136656265643365333563633131366632313434333635373339352e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/b2b86625d63288c36dd6f2190e53e4df8ea588f0/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f747a6c35484146665455687670413d3d2d313232323037373039362e313665626564343632353764636638323830323731303038353631342e6a7067)
![](https://img.wattpad.com/d731e4de7279bc3fd64fb73d43073d596a7e6e39/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4a57465278317244507a364d66513d3d2d313232323037373039362e313665626564346564613431373132383235303336343834333838362e6a7067)
(Gợi nhớ anh ui)"Chậc chậc, tôi sém được chứng kiến cảnh tượng yêu đương live action mà. Hừ... "Vầng trán đẫm mồ hôi của Ruda –– vầng trán luôn khô và mềm ngay cả sau cuộc đua hàng trăm mét –– đã cho thấy cậu đã cố gắng như thế nào khi lao tới đây với tốc độ tối đa.'Tại sao cậu ta lại chạy gấp rút đến đây? cậu ta có cần tò mò về tôi đến thế không? ' Woo Jooin nghĩ, lộ ra vẻ hơi kinh hãi.Lee Ruda đột nhiên hỏi một câu, khá mỉa mai, "Vậy cuối cùng, cậu đã dừng quanh quẩn bên tôi với danh nghĩa "con trai của tôi " rồi à?"Woo Jooin không lùi bước. Anh ấy trả lời, "Haha, Hueong, không phải là làm điều tương tự với danh nghĩa 'bạn bè' sẽ đỡ ngớ ngẩn hơn sao? ' anh có nghĩ vậy không? "Chỉ với một vài từ, đầu gối của Lee Ruda chùn bước. Úp mặt vào lòng bàn tay, Ruda rên rỉ một lúc. Woo Jooin cảm thấy có chút tiếc nuối, tự hỏi, 'Tôi có làm hơi quá không?'"Hyeong, anh có muốn uống gì không? Do em. Uống cho bình tĩnh nào. ". Woo Jooin thốt lên đầy ấm áp sau một giây suy nghĩ.Đáng ngạc nhiên là Lee Ruda đã không từ chối đề nghị đó của cậu. Anh ngồi phịch xuống ghế đối diện Woo Jooin. Chẳng mấy chốc, trước mặt anh đã có một khay nước chanh đá. Nhấp một ngụm, Lee Ruda nhanh chóng trở lại với tính cách sôi nổi như một bông hoa được tưới nước.Anh ấy hỏi, "Vậy, cô gái mà cậu đang hẹn hò là ai? Tất nhiên, tôi biết rằng cậu không quan tâm đến mấy cái yêu đương này. ""Hyeong, Có phải anh thích em không?" Jooin thờ ơ hỏi.Cậu ấy nghĩ rằng Lee Ruda sẽ trở nên khó chịu và ngừng đặt câu hỏi. Tuy nhiên, anh vẫn giữ nguyên chỗ ngồi và tiếp tục bày tỏ sự tò mò của mình."Là bạn gái của cậu? Hay là một nguồn thông tin 'con người'?"Câu hỏi của anh ấy, dường như Lee Ruda đang bị nhầm lẫn giữa cuộc sống thực và một số bộ phim gián điệp, điều này khiến Woo Jooin cảm thấy mỉa mai khi chính Lee Ruda thực sự đang sống cuộc sống thật có gián điệp. Tuy nhiên, ở một số điểm, nó cũng có đúng.Xoa cằm, Woo Jooin thốt lên, "Một con thằn lằn?""Huh?""Một con ngỗng? Đại loại như vậy. ""Geez, suy nghĩ của cậu luôn kỳ quái. Vậy điều đó có ý nghĩa gì?" Lee Ruda hỏi ngược lại, trông có vẻ bất lực và mệt mỏi.Nở nụ cười xoay người, Woo Jooin tiếp tục nói."Nếu có một con thằn lằn, chẳng phải vui hơn là cắt đuôi của nó một vài lần hơn là chỉ bắt nó trong một lần ?""Gì?"Woo Jooin giải thích: "Khi nói đến một con ngỗng đẻ trứng vàng, việc mổ nó ra tất nhiên phải xảy ra vào phút cuối cùng."Tôi hiểu rồi. Thằng khốn nạn đang muốn lợi dụng người khác hả? "Thật là khốn nạn. Lầm bầm những lời đó, Lee Ruda uống thêm một ngụm nước chanh.Có phải anh ấy nói tôi là một kẻ xấu? Không biết anh ta đang nói chuyện với ai. Woo Jooin nói trong suy nghĩ của mình, sau đó cậu ấy đột nhiên bỏ một nhận xét."Nhưng em đoán em nên bắt nó muộn hơn một chút so với kế hoạch.""Bây giờ lại là vì sao?"Không quan tâm đến những câu hỏi lầm bầm của Lee Ruda, Woo Jooin đặt cằm mình lên lòng bàn tay và chìm vào suy nghĩ.* * *Vì tháng sáu đã đến gần, đường phố buổi tối không tối cũng không lạnh chút nào. Tuy nhiên, dường như tôi đã cảm thấy một vài chiếc gai nhọn như kim trong cơn gió thổi qua hất tung mái tóc của tôi.Mặc dù hôm nay trời chưa phải là một ngày lạnh giá, tôi vẫn đút tay vào sâu trong túi và đi với lưng gần như cuộn lại thành một quả bóng. Nó đã thu hút sự chú ý của một số người khi đi ngang qua tôi.Bất cứ khi nào tôi cảm thấy bị mắt kẹt, tôi thường đến trung tâm mua sắm, nhưng khoảnh khắc tôi cố gắng cúi người đi về phía đó, tôi đã dừng lại. Vì là cuối tuần nên trung tâm mua sắm và những con đường phía trước sẽ đông đúc sinh viên. Quay lại, tôi lại bắt đầu đi dọc theo đại lộ yên tĩnh.Sau khi đi ngang qua đường sắt trên cao, tôi thấy xung quanh mình chỉ có những tòa nhà và ngôi nhà hai hoặc ba tầng. Vì vậy, ngoại trừ nhóm trẻ la hét và nhanh chóng lướt qua tôi, đường phố vẫn rất yên tĩnh.Tôi đột nhiên dừng bước, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt bọn trẻ. Họ trông rất tươi sáng, không có dấu hiệu của mối quan tâm. Nó lại khiến tôi thở dài.Tôi nghĩ về cha mẹ của họ, những người sẽ cư trú ở đâu đó trong khu dân cư này. Một ngày nọ, họ khen chúng, mắng mỏ, ngày kia, và đôi khi tranh cãi, la mắng, hoặc cãi vã với con cái của họ. Những đứa trẻ đó sau đó sẽ mỉm cười, khóc, hoặc đôi khi chạy ra khỏi nhà của chúng, cảm thấy nặng trĩu với những lo lắng và tức giận. Cũng giống như tôi ngay bây giờ.Nghĩ đến mức đó, tôi lại thở dài. Vén tóc lại, tôi tự lẩm bẩm: "Mình đang làm cái quái gì ở đây như một đứa trẻ đang trải qua giai đoạn tuổi thanh xuân đầy giông bão vậy?"Hơn nữa, bây giờ tôi đang học năm thứ hai cấp ba, không phải là sinh viên năm nhất. Ở nhà, sách bài tập của tôi nằm trên bàn của tôi. Tôi gần như ném nó vào đó, nói với bố mẹ rằng hôm nay tôi có chuyến du lịch ngắn ngày với Ban Yeo Ryung. Trang gấp lại còn có những câu hỏi vẫn chưa được giải đáp và thậm chí không được mở ra để xem nhanh ngày hôm nay.Cuối cùng, tôi quyết định học một mình ở nhà, vì các trường luyện thi không dành cho tôi. Vì vậy, tôi phải thúc đẩy bản thân mình chăm chỉ hơn và có trách nhiệm hơn trong việc tự mình đạt được thành công trong học tập. Không giống như Ban Yeo Ryung, tôi chỉ có thể đạt điểm cao hơn khi nỗ lực hết mình vào việc học.Những suy nghĩ đó lại khiến tôi chán nản. Đánh nhẹ vào đầu tôi, tôi lẩm bẩm, "Đây cũng là sự tự hành hạ bản thân. TỰ TIN! "Nhưng mặt khác, nó cảm thấy không thể tránh khỏi. Tôi đã là bạn thân với Ban Yeo Ryung trong một thời gian dài; những gì cô ấy chủ yếu làm là những gì tôi đã làm, và cô ấy cũng vậy.Tôi, người mới biết Ban Yeo Ryung được bốn hay năm năm, cũng thường so sánh bản thân với cô ấy. Vì vậy, Dan I trẻ tuổi trong quá khứ, người đã biết Ban Yeo Ryung từ khi họ mới sinh ra, sẽ cảm thấy thất vọng về bản thân đến mức khó tả.Và bố mẹ tôi... Khi họ nghĩ đến tôi, lông mày của tôi nhăn lại.
--------
Cảm ơn m.n đã đọc, đã cmt, đã vote điều đó làm động lực cho mình rất nhiều :))