LoveTruyen.Me

Edit Phan 1 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Quý Dữu chăm chú nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, nhưng sau một lúc, nơi đó không có động tĩnh gì.

Là lửa chưa đủ mạnh phải không?

Có phải gió yếu quá không?

Là mùi thỏ nướng chưa truyền đi qua sao?

Ờ --

Nghĩ nghĩ, Quý Dữu rắc chút muối lên trên con thỏ nướng, sau đó lật lại nói: "Ai nhặt củi, giúp tôi lấy một chiếc lá. Tốt nhất là có thể dùng để quạt."

Mấy người: "......"

Quý Dữu nghiêng đầu nhìn: "Người nhặt củi?"

Nhạc Tê Quang hét lên: "Baba không có tên à? Cậu đây là xưng hô cái quái gì vậy? Baba bỏ cuộc! Cậu thích tìm ai thì tìm đi!"

"Ừm..." Quý Dữu trong lòng cười một hồi, cô cũng biết muốn trêu chọc những người này, nhất định phải khống chế chừng mực, không được đi quá xa, vì vậy cô ho khan nói: "Ai nguyện ý giúp tôi lấy thứ có thể làm quạt để thổi lửa, tôi sẽ cho người đó chân sau của con thỏ."

Lời còn chưa dứt, Nhạc Tê Quang đã lao ra: "Không ai được phép tranh giành với baba! Baba là người nhặt củi chuyên nghiệp."

Quý Dữu "..."

Thật là, bảo đi thì không đi, vội vàng từ chối, cần phải cho một chút ngon ngọt thì mới bằng lòng thành thành thật thật a.

Nhạc Tê Quang đi nhanh, quay lại còn nhanh hơn, không những lấy quạt mà còn nhặt củi, ném đồ đạc trước mặt Quý Dữu rồi nói: "Chân thỏ này là của baba."

Sở Kiều Kiều trợn mắt, chỉ vào chân sau còn lại nói: "Không ai được phép chọn chân sau này, tôi đã chọn rồi."

Nhạc Tê Nguyên im lặng thêm củi vào, đã nghĩ một chút nữa làm sao cưỡng đoạt một chân.

Khi nói đến món thỏ nướng này, chân sau nhiều thịt nhất và thơm nhất nên mục tiêu của mọi người đều là chân sau.

Thịnh Thanh Nham bị Quý Dữu yêu cầu im lặng, tuy rằng không nói một lời, nhưng đôi mắt đẹp của hắn nhìn chằm chằm con thỏ nướng trong chốc lát, cũng không hề rời mắt, trong mắt kiên quyết rõ ràng không hề nao núng.

Bốn cái gai kiêu ngạo, hống hách này chạy lung tung trong bãi diễn tập, nhưng lại không nghĩ đến, chỉ cho chút đồ ăn đều biến thành xương mềm.

Hừ hừ ~

Với sự hỗ trợ của cây quạt, Quý Dữu vừa nướng con thỏ vừa quạt theo hướng mục tiêu.

Xèo xèo --

Xèo xèo --

Xèo xèo --

Ngọn lửa tanh tách, dầu mỡ bắn tung tóe, mùi cháy khét nồng nặc theo cơn gió từng chút một bay đi...

"Thơm quá, khi nào chúng ta mới có thể ăn?" Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên vây quanh con thỏ nướng, chuẩn bị ra tay, Quý Dữu hất tay bọn họ mấy cái, chửi: "Các cậu là quỷ chết đói a! Đều chờ một chút cho tôi."

Cách đó khoảng 200 mét, trong một khu trại tạm bợ đơn giản được xây dựng bằng đá và cỏ dại, hơn hai mươi tân sinh viên năm nhất nằm cong queo, vuốt ve cái bụng xẹp, ngửi thấy mùi thơm ngát của thịt.

"Chết tiệt! Hai tên khốn Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều! Khi nào chúng mới lăn?"

"Tôi không thể chịu đựng được nữa!"

"Đói quá!"

"Lão đại, chúng ta cũng nướng thỏ đi? Bằng không, không chết vì đói thì chúng ta cũng chết vì thèm!"

Louis Casser ngồi một mình trên một bãi cỏ, liếc nhìn bầu trời phủ đầy sương mù đen cùng với ngọn lửa đang cháy cách đó không xa, mùi thơm lan tỏa của thịt nướng quả thực rất khó chịu.

Nhẫn?

Không thể nhịn được nữa!

Khi Quý Dữu nghe thấy tiếng động, một chàng trai cao ráo, tóc vàng, mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú đã đứng đối diện, tuy nhiên sắc mặt của nam sinh đó rất khó coi.

Ơ hô ~

Tới ~

Cô tinh thần chấn động, khi nghe thấy nam sinh đối diện giận dữ hét lên: "Sở Kiều Kiều! Nhạc Tê Quang! Nhạc Tê Nguyên! Cút khỏi đây! Mang theo con thỏ nướng của các cậu, tránh xa tôi ra. Nếu không lăn ra thì đừng trách tôi không khách khí!"

Sở Kiều Kiều nghe vậy liền xắn tay áo nói: "Louis Casser, cậu chỉ có mấy người như vậy, sao dám ở trước mặt bà đây la hét?"

Nhạc Tê Quang: "Ngốc! Đến nhận cái chết đi!"

Nhạc Tê Nguyên cười nói: "Tôi chỉ là người tạo lửa, không đánh."

Trong chớp mắt, mấy chục bóng người xuất hiện sau lưng Louis, tất cả đều xắn tay áo lên, làm tư thế chiến đấu.

Quý Dữu thấy thế, vội vàng tiến tới nói: "Ai nha! Các vị đại ca, xin hãy bình tĩnh. Đêm khuya yên tĩnh, không phải lúc để giết chóc. Chúng ta cùng nhau ngồi xuống, ăn thịt thỏ nướng, nói chuyện vui vẻ nhé."

Louis đen mặt nói: "Cậu là ai?"

Quý Dữu: "...Nướng thỏ."

Louis: "... Thì ra là cậu giở trò quỷ! Tôi lại cảnh cáo các người: Mang theo nướng thỏ của các cậu đi ra khỏi đây!"

Quý Dữu mỉm cười với hắn, bình tĩnh nói: "Louis Casser, đừng vội nói mạnh miệng, chúng tôi có thể dễ dàng tìm ra vị trí hiện tại của các cậu. Các cậu nghĩ người của Thẩm Trường Thanh không tìm được sao?"

Louis trong lòng giậy mình.

Sau khi chiến đấu với người của Thẩm Trường Thanh suốt buổi chiều, trong số hơn tám mươi người chỉ còn lại khoảng hai mươi người, hiện tại không biết người của Thẩm Trường Thanh có bao nhiêu người, Louis mang theo đám binh lính bại trận của mình trốn thoát, ẩn náu ở đây.

Nếu như --

Quý Dữu lộ ra một nụ cười mà cô cho là rất tốt bụng nói: "Chỉ đối phó với người của Thẩm Trường Thanh liền không chống đỡ nổi, còn muốn đánh với chúng tôi sao? Ở đây chúng tôi có ba cao thủ cấp S! Bằng một mình cậu sao?"

"Kể cả những người 'già, yếu, bệnh tật và tàn tật' xung quanh cậu?" Vừa nói, Quý Dữu vừa quét qua từng người phía sau Louis.

Tất cả 'già yếu, bệnh tật, tàn tật' nhìn nhau...

Tình huống gì?

Tại sao mình lại bị xếp vào loại già yếu, bệnh, tàn tật?

Có cái gọi là phân biệt đối xử với mọi người à?

Louis sắc mặt trầm xuống: "Còn tiếp tục nói nhảm, tôi hiện tại giết cậu!"

Quý Dữu mỉm cười: "Đừng khẩn trương, tôi tới đây là cùng cậu hợp tác!"

Hợp tác?

Quý Dữu không đợi có người hỏi thêm, liền nói: "Còn có một ngày nữa là diễn tập kết thúc, nhưng vẫn còn có 890 người, tức là còn có 390 người cần phải loại bỏ, trong đó, còn có Thẩm Trường Thanh 200 người, chúng ta 5 người, cộng thêm các ngươi 25 người, tổng cộng có 230 người, chỉ cần chúng ta liên minh, chúng ta sẽ là đội mạnh nhất toàn bộ bãi diễn tập, thậm chí có thể hợp nhất hai lực lượng tương đối lớn, lợi dụng nguyệt hắc phong cao để giết toàn bộ 390 người. Nếu tiêu diệt được toàn bộ thì -- bãi diễn tập sẽ do chúng ta quyết định."

"Và mục đích liên minh của chúng ta là gì?"

"Đúng vậy! Đó là một con thỏ!"

"Toàn bộ bãi diễn tập hiện tại có bao nhiêu con thỏ? Còn lại ít nhất 70 con! Nghĩa là vẫn còn 700 điểm. Nếu chúng ta dừng chiến tranh, hợp tác với nhau, tập trung vào việc cùng nhau tìm kiếm thỏ, chúng ta nhất định có thể tìm tất cả những con thỏ!"

"Nghe nói hàng năm số thỏ đạo cụ vứt ở bãi diễn tập đều không đến một phần mười bị bắt lại. Ối! Những đàn anh, đàn chị đó thật không nên nha. Tại sao lại giết nhau? Chúng ta cùng nắm tay nhau hạnh phúc nướng thỏ có ngon hơn không?"

"Mỗi lần đưa nhiều đạo cụ như vậy vào diễn tập, chỉ bắt được 10%, những đàn anh, đàn chị này quả thực là quá mất mặt, năm nay chúng ta không nên theo chân bọn họ, để cho hiệu trưởng và giáo viên cười nhạo."

"Các anh em! Các cậu nghĩ thế nào?"

"Chiến đấu và giết chóc không phải là con đường đúng đắn. Ngày nay, chỉ có hợp tác mới có thể dẫn đến kết quả đôi bên cùng có lợi!" Quý Dữu lớn tiếng nói khi nhìn xung quanh.

Louis ánh mắt lóe lên: "Cậu nói nhiều như vậy, đã hỏi người của Thẩm Trường Thanh chưa?"

Quý Dữu: "Đương nhiên..." Lời cuối cùng kéo dài, cô đột nhiên quay sang bên kia nói: "Anh em đối diện, tới đây rồi, chúng ta ra ngoài gặp nhau đi, chúng ta làm quen nhé, chúng ta sẽ trở thành anh em tốt a..."

Mọi người: "..."

Quý Dữu cười khúc khích nói: "Đại ca Louis, cảnh giác của cậu không cao lắm. Nhìn xem, cậu bị bao vây bốn phía, mà còn nhàn nhã ngủ -- nếu không có tôi, cậu bây giờ --"

Mặt Louis đen như đáy nồi.

Vài bóng người bước ra từ bụi cỏ, người dẫn đầu cao lớn và đẹp trai...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me