Edit Phan 2 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat
Quý Dữu rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức cứ nhìn chằm chằm về hướng bia ngắm, nằm bất động.Bên cạnh.Thẩm Trường Thanh cùng Nhạc Tê Nguyên đoán được Quý Dữu trong lòng cũng có ước lượng của mình, nên cũng không nói gì. Tuy nhiên, Từ Châu vốn không biết rõ về Quý Dữu cũng có chút ngồi không yên, cậu ta nhịn không được mở miệng nói: "Sao cậu còn đứng đó? Cậu đến bây giờ còn chưa bắn một phát nào. Cho dù cậu có bản lĩnh bắn bách phát bách trúng, nhưng đến lúc đó cũng không đủ thời gian, cậu cũng không có cơ hội bắn!"Thời gian, mới là cơ bản a.Nha~Quý Dữu nghe được lời lo lắng này, cô ngẩng đầu, cười với Từ Châu, nói: "Con trai ngốc, tớ chỉ là đang tích lũy lực lượng, cậu yên tâm, tớ đang ước lượng thời gian."Từ Châu: "..."Từ Châu tức giận nói: "Tớ đã nói, không được gọi tớ là con trai mà !"Quý Dữu giả vờ bất đắc dĩ, buông tha: "Được được được, Tiểu Châu Châu, cậu yên tâm, tớ có chừng mực"Từ Châu: "..."Lão tử cũng đã nói rồi, cậu không được phép gọi tớ là Tiểu Châu Châu phải không? Tại sao khả năng mất trí nhớ có chọn lọc của cậu lại mạnh mẽ đến vậy?Từ Châu tức giận đến mức tự bế.Quý Dữu quay đầu lại, không muốn để ý tới Từ Châu đại ngốc nghếch của mình nữa, không khỏi bật cười nói: "Tiểu Châu Châu, cậu đừng kích động, phải giữ tâm bình tĩnh, mới có thể đem mỗi viên đạn đều bắn trúng bia ngắm a."Từ Châu: "..."Lão tử chỗ nào là kích động ? Rõ ràng là lão tử rất tức giận đến bệnh tim tái phát, cần phải phẫu thuật khẩn cấp!Được rồiTừ Châu bình tĩnh lại và bắt đầu tập trung vào bia ngắm của mình.Bên này.Sau khi Quý Dữu xác nhận tinh thần lực của mình không có tác dụng với bia ngắm, cô cũng không hề hoảng sợ, chỉ là tinh thần lực của cô không thể quấy nhiễu mà thôi, cũng không phải là cô không thể sử dụng tinh thần lực của mình.Sau khi quyết định sách lược, sắc mặt Quý Dữu đột nhiên thay đổi khí thế.Vì vậy, khán giả trên khán đài mặc dù không hiểu Quý Dữu đang nghĩ gì, cũng không biết tính toán của cô, nhưng họ chỉ nhìn thấy Quý Dữu sắc mặt ban đầu vốn có chút tái nhợt, khí chất mềm yếu, đột nhiên trong nháy mắt trở nên cực kỳ sắc bén.Lúc này, cô giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén lộ ra.Trên khán đài: "???"Đây là, chuẩn bị tung ra chiêu cuối của mình sao ?Trong lúc nhất thời, sự hứng thú của mọi người được khơi dậy, họ lộ ra vẻ mặt mong đợi: "Cô ấy sẽ bắn trúng phát súng đầu tiên chứ?"Quý Dữu nhìn chằm chằm vào ống ngắm, hơi nheo mắt lại, ở xung quanh cô, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Nguyên, Từ Châu, khi họ nhìn thấy cô sắp bắn phát súng đầu tiên, họ sợ ảnh hưởng đến phát huy của Quý Dữu. Việc làm đang làm và hô hấp của mấy người, không tự chủ từ từ được thả nhẹ chậm lại.Quý Dữu tập trung đến mức không để ý tới mọi thứ xung quanh, trong mắt cô chỉ có bia ngắm và chuẩn bị bóp cò.Bùm--Sau một tiếng động nhỏ, một tiếng súng vang lên bắn về phía hồng tâm, quét sạch không khí và lực cản.1 giây.2 giây.3 giây....Bùm-- Trúng đích"Mẹ kiếp!""Lợi hại!""Tuyệt vời!"Trên khán đài, mọi người đều thốt lên kinh ngạc.Cảnh này thật tuyệt vời. Nói thật, có chút bất ngờ, một tên cặn bã yếu ớt không mang nổi súng lại có tỷ lệ bắn súng cao như vậy.Quý Dữu ngây ngất!Quả nhiên, sách lược của mình là đúng. Cô không cần sử dụng sức mạnh tinh thần của mình để quấy nhiễu vào bia ngắm, mình chỉ cần tập trung sức mạnh tinh thần, đảm bảo nhắm chuẩn bia ngắm của mình và sau đó phóng như mong đợi!Phải!Chính là như vậy !Nhóm tơ ngốc của mình tuy có chút lười biếng, nhưng chỉ cần hứa hẹn một ít lợi ích, thì công việc giao phó cho bọn nó, đến nay là không có việc nào là không hoàn thành được. Quý Dữu cười toe toét, đang muốn định cười to vài tiếng.Đột nhiên--Thịnh Thanh Nham che miệng, không đành lòng nhìn thẳng vào mặt cô nói: "4444 a... Cậu bị bệnh tăng nhãn áp hay đục thủy tinh thể... Tại sao lại bắn trúng bia ngắm của người khác?"Quý Dữu: "!!!"Nụ cười nơi khóe miệng cô dần dần cứng lại, trong lòng từ kích động phấn khích, dần dần trở nên cứng đờ.Đôi mắt cô mở to: "Không thể nào!"Thịnh Thanh Nham liếc cô một cái, giơ tay nói: "Cậu có thể tự mình nhìn a.... Bệnh tăng nhãn áp a... Một vấn đề nhỏ như vậy không thể trì hoãn việc điều trị a. Tại sao phải trì hoãn việc có thể giải quyết bằng một chuyến đi đến phòng y tế a.....""Bây giờ biết sai rồi a..."Quý Dữu nhìn về hướng Thịnh Thanh Nham chỉ, hơi thở đột nhiên, cứng ngắt lại.Cùng lúc đó, đầu cô ong ong, đột nhiên không nghe thấy gì nữa.Ahhh!Vận mệnh trêu người a a a!!!Nhiều người trên khán đài cũng phát hiện manh mối."A?""Cảm giác không thích hợp.""Bia ngắm đã bị bắn trúng, nhưng hình như không phải của cô ấy thì phải?""Bạn học đúng rồi, chính là bắn trúng của người khác!""Chết tiệt...mẹ a! Đây là thao tác ngu ngốc gì vậy?""Lúc này, tôi rất muốn phỏng vấn kẻ bắn súng và tình trạng tâm lý của cô ấy vào lúc này.""Phụt haha...""Đây có phải là trò đùa lớn nhất mà nhà hàng Lẩu đã làm kể từ khi mở cửa không?""Tuyệt đối tuyệt vời! Trò đùa này đủ để khiến ta cười suốt một năm! Không! Đủ để khiến ta cười ba năm!"Quý Dữu sửng sốt.Bạn bè của Quý Dữu cũng choáng váng.Một lúc sau, có người phục hồi tinh thần lại, Nhạc Tê Quang là người lên tiếng đầu tiên: "Baba biết tên ngốc này ra sân sẽ có chuyện ngoài ý muốn, quả nhiên... Hahaha... Baba cười chết mất."Sở Kiều Kiều nói: "Ừm... tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đây chính là sức hấp dẫn của bạn học Quý Dữu."Louis và Lance đồng thanh nói: "Nếu đây là chuyện xảy ra với bạn học Quý Dữu thì thật sự cũng không có gì đáng ngạc nhiên."Trương Duệ nói: "Đừng vội chê cười cô ấy. Càng bị chê cười , cô ấy càng dũng cảm hơn. Không tin thì cứ nhìn cô ấy đi!"Bên cạnh họ, Tạ Linh Chi, Tạ Xuyên Khung, Leah,nghe các bạn học của Quý Dữu thảo luận về em ấy, ba người nhìn nhau, trong mắt thoáng qua một nụ cười bất lực, Leah nói: "A Dữu trưởng thành là từ trong tiếng chê cười mà, cũng thật là không tệ."Tạ Linh Chi nói: "Cho nên, càng bị cười nhạo, da mặt càng dày?"Tạ Xuyên Khung nói: "Da mặt dày cũng tốt, cũng là một cái lợi, ít nhất hiện tại chứng minh A Dữu không cần chúng ta lo lắng, em ấy một mình cũng có thể sống tốt ở trường, anh sẽ được cử đi thực tập vào tháng sau. Lần này thời gian thực tập sẽ dài hơn."Tạ Linh Chi và Leah đều biết chuyện này, Tạ Linh Chi xua tay nói: "Anh, đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc Quý Dữu thật tốt."Tạ Xuyên Khung khẽ thở dài nói: "So với A Dữu, anh lo lắng cho em nhiều hơn, hy vọng chính em có thể tự lo liệu." Anh ấy hiểu rõ tính cách của em gái mình hơn bất kỳ ai. có thể dễ dàng xúc phạm người khác. Ngược lại, Quý Dữu rõ ràng giỏi hơn trong việc xử lý các mối quan hệ với bạn học.Tạ Linh Chi có chút không vui nói: "Em không phải là con nít, anh không cần lo lắng, anh chỉ cần lo lắng cho chính mình, kỳ thực tập có thể qua không? Sẽ không bị triệu hồi trở về, một lần nữa học lại a ?" Tạ Xuyên Khung ngập ngừng nói.Leah vội vàng bước ra để ổn định bầu không khí nói: "A Khung, đừng lo lắng, em sẽ giúp anh trông chừng hai người bọn họ."Khi Tạ Xuyên Khung quay đầu nhìn Leah, khuôn mặt thanh xuân bất tri bất giác dịu xuống, nói: "Leah, cảm ơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me