LoveTruyen.Me

Edit Phan 2 Tinh Te Nu Vuong Dong Nat

Trong phút chốc, Quý Dữu đi mất.

Trưởng phòng Vương nhìn về hướng Quý Dữu đang chạy trốn, cười mắng: "Ranh con, muốn tiền lấy từ tay lão Vương ta đây cũng không dễ lấy như vậy đâu."

Quý Dữu hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Sau khi chạy lên sân khấu, Quý Dữu lập tức gia nhập đội ngũ lớn, di chuyển xung quanh cùng  trợ giúp vị hai giáo sư. Đặc biệt là giúp điều chỉnh thử các loại thiết bị, Quý Dữu cũng được mở rộng tầm mắt.

Cô nghĩ tất cả những gì cô biết là chỉ cần sử dụng những thiết bị này để xử lý tài liệu, kiểm tra tài liệu, v.v. hóa ra là nếu muốn chuyên sâu về lĩnh vực này thì cô cần phải biết nhiều hơn.

Nhờ đó, tâm trạng của Quý Dữu càng bình tĩnh hơn, cô học tập với mọi người một cách tỉ mỉ, với thái độ khiêm tốn và thái độ làm việc chăm chỉ.

Bên cạnh, giáo sư Diệp Hoằng thỉnh thoảng liếc nhìn Quý Dữu, nhìn cô làm việc nghiêm túc và điềm tĩnh, lông mày nhíu chặt của ông dần dần thả lỏng hơn, thầm nghĩ mặc dù người vẫn còn hơi nóng nảy nhưng vẫn đáng để bồi dưỡng.

Giáo sư Tương Ngọc Lan nhìn theo từng cử động của Quý Dữu, khẽ gật đầu trong lòng, cảm thấy chỉ cần đứa trẻ này chịu tập trung vào môn học hệ tài liệu, trong tương lai xác thực sẽ đạt được thành tích tuyệt vời.

Sau đó, hoạt động nghiên cứu chính thức bắt đầu.

Khác với những gì Quý Dữu tưởng tượng, cô nghĩ đó hẳn là một nhóm người sẽ thảo luận với nhau và bày tỏ ý kiến ​​của mình. Tuy nhiên, ngay từ đầu, giáo sư lớn tuổi nhất, bối phận cao nhất là Diệp Hoằng chỉ vào đống tài liệu trước mặt, rồi bắt đầu giao cho cô và các trợ lý của giáo sư Tương, phân công nhiệm vụ: "Ba người các em, phụ trách dựa theo phương pháp tôi mới vừa nói xử lý tuyết tân. Ba người các em, dựa theo phương pháp tương tự xử lý Băng Tinh Thạch, về phần ba người các em, chỉ cần xử lý..."

Giáo sư Tương Ngọc Lan mỉm cười, nói: "Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng."

Nhóm trợ lý: "Vâng."

Quý Dữu nhìn cảnh này không nói một lời. Cô cũng nhận được một nhiệm vụ mới, đó là giúp đỡ hai giáo sư.

Đúng vậy.

Hai giáo sư.

Ở trong đó còn xảy ra một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.

Giáo sư Diệp Hoằng và giáo sư Tương Ngọc Lan đều muốn Quý Dữu làm trợ thủ cho mình, kết quả hai người không ai nhường ai, khiến Quý Dữu vô cùng khó khăn, quyết định cuối cùng là Quý Dữu đồng thời làm trợ lý cho hai người họ.

Thế là --

Trong suốt buổi hội thảo, Quý Dữu trở thành người bận rộn nhất, cô gần như không hề thở một hơi, thậm chí còn không có thời gian để uống một ngụm nước. Cô đã bị hai giáo sư ra lệnh xoay quanh.

.........

Thời gian lặng lẽ trôi đi, trên sân khấu cũng như dưới sân khấu khán giả đều không gây ra tiếng động nào, tất cả đều đang cố gắng ghi chép.

Phải đến sáu giờ chiều, khi ánh sáng của các ngôi sao không thể chiếu đến phía trên Lãm Nguyệt Tinh, buổi hội thảo khắt khe mới tuyên bố kết thúc.

Nhưng --

Điều khiến hai giáo sư hơi tiếc nuối là phương pháp mà Quý Dữu sử dụng chỉ có thể áp dụng cho các chất kết dính như tuyết tân, còn trên các nguyên liệu thô khác như Băng Tinh Thạch và long trúc sẽ không có tác dụng.

Tuy nhiên, điều khiến hai giáo sư rất vui mừng là lý do tại sao tài liệu của tuyết tân có thể biến thành báu vật ngay cả khi chúng bị hư hỏng đã được tìm ra.

Đây coi như là điều vô cùng đáng giá để ăn mừng.

Khi hai giáo sư tuyên bố kết thúc, Quý Dữu mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu tiếp tục, cô sẽ kiệt sức. Nếu không phải cô một lòng chịu khổ, lại có sự hỗ trợ của Tiểu Dữu, căn bản Quý Dữu sẽ không thể cùng lúc làm trợ lý cho hai giáo sư.

Tiết mục vừa kết thúc, Quý Dữu đang chuẩn bị rời đi, nhưng động tác của cô lại bị giáo sư Tương Ngọc Lan nhìn thấy, khẽ mỉm cười, vẫy tay với Quý Dữu nói: “Bạn học Quý Dữu, lại đây một chút.”

Quý Dữu quay người lại, gượng cười: “Xin chào, giáo sư Tương ngài còn có phân phó nào khác sao?”

Giáo sư Tương Ngọc Lan nheo mắt lại, "Biểu hiện hôm nay của em rất tốt, nghe nói em không trực tiếp tham gia nghe giảng bài trên lớp mà là tự mình học? Như vậy không tốt, vừa vặn phòng thí nghiệm của tôi thiếu người làm việc vặt. Em có muốn qua không? Em rất có năng khiếu, nhưng lại thiếu kiến ​​thức cơ bản. Mặc dù hiện tại tôi đang dạy lớp bốn, nhưng tôi cũng đã dạy lớp một nhiều năm rồi. Hơn nữa, em cũng có thể học kiến ​​thức cơ bản trong phòng thí nghiệm của tôi. Trong phòng thí nghiệm cũng có rất nhiều đàn anh đàn chị. Nếu em có thắc mắc gì, có thể kịp thời tìm đến bọn hắn hoặc hỏi tôi để được giải đáp."

Quý Dữu trừng mắt: "!!!"

Cái này --

Đây có phải là cô được đại sư tài liệu hàng đầu của liên minh nhận làm đệ tử không? Tuy chỉ là để làm những công việc lặt vặt nhưng cũng có rất nhiều học sinh tìm nhiều cách để có thể vào phòng thí nghiệm của giáo sư Tương chỉ để làm những công việc lặt vặt và quét sàn.

Thành thật mà nói, Quý Dữu thực sự rất động lòng. Tất nhiên, cô không làm vì bản thân mình mà làm vì Tiểu Dữu. Nếu cơ hội này có thể được trao cho Tiểu Dữu thì sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển của Tiểu Dữu trong tương lai.

Quý Dữu đang định gật đầu, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh, cô ngẩng đầu phát hiện đó chính là Diệp Hoằng giáo sư.

Diệp Hoằng lạnh lùng liếc nhìn Tương Ngọc Lan, nhìn về phía Quý Dữu, giọng mang giễu cợt: "Ngay cả nền móng tốt cũng không làm được, còn muốn đi phòng thí nghiệm có độ chính xác cao, đây không phải là lẩn lộn đầu đuôi sao?"

Nói xong, Diệp Hoằng lạnh giọng nói với Tương Ngọc Lan: "Tương Ngọc Lan, cô đừng dạy hư học sinh."

Tương Ngọc Lan nghe vậy, liền biết lão gia hỏa này muốn xen vào, giọng điệu có chút không vui, nói: " Dạy hư học sinh là như thế nào? Em ấy có thể học được những kiến ​​thức cơ bản trong phòng thí nghiệm của tôi. Không chỉ vậy, em ấy còn có thể tiếp xúc trước với các loại kiến ​​thức trong ngành tài liệu. Chỉ cần có đủ năng lực, em ấy thậm chí có thể tham gia."

"Hừ!"

Diệp Hoằng hừ lạnh một tiếng, chế nhạo: "Bắt đầu từ cơ bản? Tương Ngọc Lan, tình trạng thí nghiệm của chính cô là thế nào? Bản thân cô cũng biết rồi. Em ấy đi vào thì có cơ hội học được kiến ​​thức cơ bản nào? Ai sẽ dạy? Cô? Học trò của cô ? Cô có thời gian không ? Biết trước kiến ​​thức của giới tài liệu? Không có căn bản, tất cả kiến ​​thức ban đầu chỉ là dục tốc bất đạt."

Nói đến đây, giọng của Diệp Hoằng càng lạnh lùng hơn: "Còn để em ấy tham gia thí nghiệm? Chỉ bằng năng lực của em ấy? Không có nền tảng gì cả, chỉ dựa vào thiên phú, em ấy có thể sống sót được bao nhiêu năm?"

"Trong cái ngành tài liệu này, không có đường tắt có thể đi, chỉ có cố gắng làm việc chăm chỉ, siêng năng và bước đi từng bước một." Khi Diệp Hoằng nói đến đây, ông ấy liếc nhìn Quý Dữu, nói: "Mấy phần bài tập em nộp cho tôi, tôi đều nhìn qua rồi, không có bài nào đạt điểm tuyệt đối, chính mình tự nghĩ xem lý do là gì."

Quý Dữu: "???"

Điểm bài tập cô đã bị trừ sao?

Tại sao cô không biết gì cả?

Hay là --

Sự thật có thực sự như lời giáo sư Diệp Hoằng đã nói, nền tảng của cô thực chất rất kém, cô phải dựa vào thiên phú của mình để hoàn thành mọi bài tập khi làm.

Diệp Hoằng vừa nhìn thấy biểu tình trên mặt Quý Dữu, liền đoán được cô hiện tại đang suy nghĩ gì, hừ một tiếng nói: "Có đúng hay không, sau này em tự biết đi. Tôi sẽ không khuyên em từ bỏ việc đi phòng thí nghiệm của Tương Ngọc Lan, cũng sẽ không mời em gia nhập phòng thí nghiệm của tôi. Theo tôi thấy, em quả thực có năng lực, nhưng em vẫn chưa thể tự mình đứng vững."

Quý Dữu hơi cau mày khi nghe điều này.

Diệp Hoằng cau mày, hiếm hoi bổ sung thêm một câu, nói: "Giai đoạn này, nhiệm vụ của em là nên học tập thật tốt, đặt nền tảng vững chắc. Gia nhập phòng thí nghiệm của Tương Ngọc Lan sẽ có hại nhiều hơn lợi, em tự mình giải quyết cho tốt đi."

Tương Ngọc Lan nghe vậy, càng không vui nói: "Lão già, ông sao vậy? Ông muốn thuyết phục em ấy thì cũng đừng hạ thấp tôi hết lần này đến lần khác. Ông thực sự cho rằng tôi không biết tính toán của ông sao? Ông đây là sợ Quý Dữu thực sự đi theo tôi, như vậy ông sẽ không có cơ hội dạy dỗ em ấy, còn có -- nếu Quý Dữu đi theo tôi, tôi đương nhiên sẽ không chôn vùi thiên phú của em ấy, nhất định sẽ bồi dưỡng thật tốt."

Lời này vừa nói ra, Diệp Hoằng thân hình hơi cứng đờ, trên mặt lộ ra có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là nặng nề khịt mũi nói: “Hừ, quyết định như thế nào là chuyện của em ấy, tôi không nói nhiều với cô nữa.”

Sau khi để lại lời nói, Diệp Hoằng lập tức xoay người rời đi.

Chỉ là --

Bước đi của ông có vẻ hơi vội vàng...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me