Edit Phu Nhan Lai Roi Ao Choang Roi
Chương 93: Khó có thể tinEditor: RydieTần Nhiễm kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Tuyển một cái.Cô không ngờ Trình Tuyển sẽ trực tiếp đưa máy tính cho cô.Đội trưởng Tiền là một người cực kỳ nghiêm túc lạnh nhạt, đội trưởng Hách nói với ông ta vài câu, một câu đội trưởng Tiền cũng chưa đáp lại.Mấy ngày nay đội trưởng Hách nay đã lĩnh giáo, người trong đội ngũ này lạnh lùng ra sao.Rốt cuộc anh ta dây dưa mấy ngày, đội trưởng Tiền cũng chưa thèm phản ứng lại anh ta. Hôm nay không biết có phải vì Tuyển gia ở đây, đội trưởng Tiền mới xuất hiện không nữa.Thu hồi ánh nhìn, đội trưởng Hách chuẩn bị hỏi nhân viên kỹ thuật, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trình Tuyển đưa máy tính cho Tần Nhiễm. Đội trưởng Hách trực tiếp nhíu mày, "Tuyển gia, ngài đưa máy tính cho cô ta làm gì? Đừng ảnh hưởng đến lập trình viên nhà người làm việc."Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tần Nhiễm càng thiếu thiện cảm.Dường như đang hỏi sao cô còn chưa đi?Lục Chiếu Ảnh chưa phản ứng lại, anh ta nghiêng đầu, dường như cũng đang tự hỏi dụng ý của Trình Tuyển.Tần Nhiễm cúi đầu nhìn máy tính bị Trình Tuyển cầm, duỗi tay nhận lấy. Còn chưa xoay người, nhân viên kỹ thuật cách đó không xa đã vội vàng đứng lên, nhường chỗ cho Tần Nhiễm.Tần Nhiễm ngồi xuống, cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc và chăm chú làm việc.Cô nhấp môi, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím máy tính, màn hình xuất hiện từng hàng code chỉ có nhân viên kỹ thuật mới có thể hiểu."Định vị." Tần Nhiễm cúi đầu, mặt mày trầm tĩnh. Trên mặt cô đã không còn vẻ lơ đãng tản mạn.Một khi cô nghiêm túc, khí thể toàn thân đều thay đổi.Nhân viên kỹ thuật vốn đang vô cùng lạnh nhạt bên người đội trưởng Hách, vừa nghe được giọng cô đã lập tức lấy từ trong túi ra một chiếc di động, mở nắp, lại ấn chốt mở bên trái một cái, ngay lập tức đã có một chiếc máy tính loại nhỏ."Đang định vị." Nhân viên kỹ thuật ngồi bên cạnh người cô, mở bản đồ.Nhanh chóng làm theo chỉ thị mà Tần Nhiễm đưa ra, tìm được một địa chỉ ở phía bắc thành phố.Trước mắt, mọi người ở đây đều đã có một phen trải nghiệm để so sánh. Bọn họ trơ mắt nhìn nhân viên kỹ thuật sửa sang lại một đống tư liệu và số hiệu rậm rạp.Cuối cùng vẫn không có kết quả.Lần này còn chưa quá mười phút?Đã định vị được?...Mẹ kiếp? Cô ta?!Đội trưởng Hách hơi hé miệng, ánh mắt từ đầu cũng mang vẻ khiếp sợ không hiểu nổi, cuối cùng đến bây giờ đã chết lặng. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mình hoa mắt rồi.Bên người, đội trưởng Tiền đi ra ngoài bê một ly trà tiến vào, đặt ở bên tay phải Tần Nhiễm, "Đây là trà xanh, tôi chỉ thả bảy lá trà, sẽ không quá nồng."Nói xong lại nghiêng đầu nói với đội trưởng Hách, "Nhà xưởng bỏ đi ở phía bắc thành phố, tôi đã phái người đi tìm."Lúc này, đội trưởng Hách đã hoàn toàn không nói nên lời.Lục Chiếu Ảnh thu hồi cằm, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Tần Nhiễm một cái, rồi lại liếc mắt một cái."Tuyển gia, anh đã sớm biết rồi à?" Lục Chiếu Ảnh rốt cuộc tìm về giọng nói của chính mình.Trình Tuyển nắm tay, chống bên miệng, ho nhẹ một tiếng, "Phía trước chỉ hoài nghi, nhưng vừa rồi mới đoán được."Trên thực tế, từ khi tra được tung tích của Tần Nhiên trong án 712, Trình Tuyển đã cảm nhận được điểm không phù hợp của cô. Sau đó từ mật mã Morse đoán ra thêm một chút.Cuối cùng, chắc chắn là khi đội trưởng Tiền bỗng nhiên xuất hiện."Đội trưởng Tiền hẳn là không biết tôi. Theo như lời các cậu, đội trưởng Hách xin gặp mặt vài lần ông ta cũng chưa xuất hiện, có nghĩa là ông ta không muốn tham dự vào chuyện này."Lục Chiếu Ảnh cứng họng, "Đây cũng chỉ là suy đoán thôi chứ?""Sau khi đội trưởng Tiền tới, ánh mắt luôn nhìn sang chỗ cô ấy theo bản năng. Đây là phản ứng từ trong tiềm thức, phân tích từ những biểu cảm nhỏ nhất, thấy được ông ta kính sợ cô ấy." Trình Tuyển cười cười, "Nói cách khác, trong án 712, vai trò của cô ở bên trong là hết sức quan trọng.""712?" Lục Chiếu Ảnh càng ngốc, "Đó là ba năm trước đây đúng không, lúc đó cô bao lớn?"Trình Tuyển không nói chuyện."Mẹ... Các người, một người hai người đều biến thái vậy sao?"Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lục Chiếu Ảnh mới phục hồi tinh thần lại. Anh ta lau mặt, không biểu cảm mà phun ra một câu.Nhân viên kỹ thuật vây quanh Tần Nhiễm, đội trưởng Tiền vốn đối xử với đội trưởng Hách vô cùng lạnh nhạt cũng vây quanh Tần Nhiễm.Lục Chiếu Ảnh ngượng ngùng quấy rầy, nhưng cũng không dám nói gì với Trình Tuyển, chỉ có thể vỗ bả vai đội trưởng Hách: "Trên thực tế, đội trưởng Tiền cũng không lạnh lùng lắm ha? Anh xem dáng vẻ nhiệt tình của người ta đối xử Tần Tiểu Nhiễm kìa, bưng trà đổ nước, cung phụng như cha!"Kẻ bị đám người của đội trưởng Tiền đối xử lạnh lùng, đội trưởng Hách: "...""Anh nói một câu đi!" Lục Chiếu Ảnh lắc bờ vai của anh ta.Anh ta sắp nghẹn đến phát cuồng, không ai nói với anh cái gì, anh ta sẽ nổ mất.Đội trưởng Hách: "......"Nói cái quần què! Anh bảo tôi nói cái gì?!**Tra được địa chỉ của Trình Mộc, đội trưởng Hách nhìn Tần Nhiễm thật kỹ một cái, sau đó đi với Lục Chiếu Ảnh cứu Trình Mộc.Tần Nhiễm bị mấy người trong sở vây quanh kín không kẽ hở.Trình Tuyển đứng một bên, thấy tên nhân viên kỹ thuật mãn nhãn tỏa ánh sáng nhìn Tần Nhiễm, đám người bên cạnh cô đều đang ríu rít hỏi cái này cái kia, vây đến kín không kẽ hở.Lục Chiếu Ảnh và đội trưởng Hách đều đi rồi.Ngón tay Trình Tuyển gõ vỏ di động, híp mắt nhìn bọn họ một cái.Mấy người đang vây quanh Tần Nhiễm liền nghe được một giọng nam đã cố tình đè nhẹ, "Hình như em còn bài tập chưa làm xong đúng không?"Những người này quá ồn ào, Tần Nhiễm chỉ cảm thấy đầu hơi đau.Tâm trí có phần không rõ ràng.Bởi vì đã đè nhẹ, giọng của Trình Tuyển có thêm chút ôn nhuận.Rất dễ dàng phân biệt.Dường như trong đầu Tần Nhiễm có một ý nghĩ chạy ra, cô lao khỏi đám người.Sau đó nghiêng đầu, mở miệng nói với đám người phía sau: "Đúng vậy, tôi còn có bài thi chưa làm xong, thầy giáo sắp kiểm tra."Mùi hương lành lạnh quen thuộc từ từ bay tới, Tần Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói: "Chúng ta về đi."Trình Tuyển không biểu cảm mà hơi cúi đầu, nhìn dáng vẻ bỗng nhiên uể oải của cô, nhẹ giọng cười."Được, chúng ta về thôi."Giờ vờ như không có việc gì mà xoay người ra cửa, lại theo bản năng bước chậm hơn.**Lúc Trình Mộc được đám người đội trưởng Hách đám người cứu ra đã là hai giờ, cũng chính là 5 giờ chiều.Bởi vì đội trưởng Hách và Lục Chiếu Ảnh phải đi lấy lời khai, Trình Mộc không về với Lục Chiếu Ảnh, mà ngồi xe đội trưởng Tiền về phòng y tế.Sau khi về đến phòng y tế, anh ta mới thấy đội trưởng Hách và Lục Chiếu Ảnh."Tôi còn cho rằng phải mất mấy ngày không gặp được mọi người" Trình Mộc nhìn thấy đội trưởng Hách và Lục Chiếu Ảnh, lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng lại vô cùng kích động, "Sao đội trưởng Tiền lại đồng ý hỗ trợ? Còn nữa, sao các cậu tìm được tôi? Tôi hỏi đội trưởng Tiền, nhưng anh không nói, người của anh ta cũng lạnh lùng thật."Trình Mộc còn muốn nói gì.Khóe mắt nhìn thấy Tần Nhiễm bê một cốc nước đi từ trong bếp ra, anh ta vội vàng ngừng câu chuyện, không nói trước mặt cô.Tần Nhiễm uống một ngụm nước, liếc mắt nhìn anh ta, cũng không để ý. Tự mình ngồi lại ghế, một tay chống cằm, mười phần không nghiêm túc mà bắt đầu làm bài tập.Trình Mộc nhìn cô một cái, nhíu mày, nhỏ giọng nói với hai người đội trưởng Hách, "Chúng ta đi ra ngoài..."Câu này anh ta còn chưa nói xong, đội trưởng Hách đã không biểu cảm mà ngắt lời anh ta, "Không cần.""Cái gì?""Không cần đi ra ngoài nói, cũng không cần tránh cô ấy," đội trưởng Hách trực tiếp nhìn về phía Tần Nhiễm, ánh mắt phức tạp mà mở miệng, "Mạng của cậu là cô ấy cứu."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me