Edit Quyen 3 Mau Xuyen Cong Luoc Dinh Che Boss Vai Ac Doc Nhat Vo Nhi
Editor: TieenChương 525: Săn giết huyết tộc (35)Tô Mộc quay đầu lại, ngước mắt nhìn hắn, xâm nhập vào trong con ngươi đỏ máu lại mang theo cố chấp của hắn, hơi giật mình.Giương cung bạt kiếm của hai người cứ như vậy yên tĩnh, Tô Mộc bảo Hạ Thiên gọi bác sĩ tới xem cho Lê Cẩn.Tư Ngộ đã đến đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi, nhận được tin tức lập tức đi vào.Nhìn thấy bức tường bị đẩy ngã, khóe môi Tư Ngộ co rút ra.Hai người này cãi nhau, chính là không giống nhau.Tư Ngộ nhìn Lê Cẩn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tô Mộc, dường như khổ đại thâm thù.Tư Ngộ xem thương tích cho Lê Cẩn, Hạ Thiên sai người tiến vào đem vách tường đổ xuống này dọn dẹp sạch sẽ.Viên đạn bị Tư Ngộ lấy ra, vết thương mở rộng mới được ngăn lại, nhưng có một số viên đạn vỡ ra một chút, chất lỏng bên trong viên đạn chảy ra, chỉ có thể đem khối thịt kia cắt bỏ, nếu không miệng vết thương có thể bị mở rộng hơn...Trong suốt quá trình này, Lê Cẩn tựa hồ không cảm giác được đau đớn, cũng không hé môi có chút nào.Nhưng mồ hôi trên trán hắn lại phản bội hắn.Rõ ràng chính là đang ẩn nhẫn."Hai vị tiểu tổ tông, sau này các người cãi nhau, có thể dùng phương thức bình thản một chút không?" Tư Ngộ nhìn viên đạn mình lấy ra lần nữa, lau mồ hôi trên trán."Bất quá, bà cô nhỏ, viên đạn này của cô đối với huyết tộc, quả thật trí mạng, nếu ngày nào đó cô khó chịu, trực tiếp hướng trái tim Lê Cẩn bắn một phát, vậy thật sự không cứu được."Lời nói của Tư Ngộ làm cho ánh mắt Lê Cẩn lại trầm xuống."Không." Tô Mộc trả lời.Tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng lộ ra kiên định.Sắc mặt Lê Cẩn lúc này mới tốt lên."Viên đạn này của cô có chút khác với viên đạn trong tay huyết săn, so với đạn của bọn họ có lực sát thương lớn hơn, lấy từ đâu ra thế?" Tư Ngộ giống như lơ đãng hỏi, nhưng kỳ thật hắn đối với người chế tạo viên đạn này đã muốn kéo ra thật lâu."Tôi."Tư Ngộ: !?Được rồi, hắn còn không bằng không hỏi.Tư Ngộ đem vết thương xử lý xong toàn bộ, nhìn mặt đất vết máu loang lổ kia, liếm liếm môi, lẩm bẩm: "Đáng tiếc số máu này."Tư Ngộ thu dọn hòm y tế một phen, Hạ Thiên bên kia cũng đã nhanh chóng xử lý xong vách tường.Hai người liếc nhau một cái, nhao nhao rời đi.Một phòng yên tĩnh.Tô Mộc nhìn băng vải màu trắng trên tay và chân hắn, ánh mắt buông lỏng."Lê Cẩn, vừa rồi đả thương anh, là tôi không đúng.""Sau này anh đừng động vào máy tính bảng của tôi."Lê Cẩn nhìn cô, mở miệng: "Không."Không chỉ không cho cô xem máy tính bảng, điện thoại di động cái gì cũng phải tịch thu, để cho cô chỉ có thể nhìn anh.Tô Mộc: "..."Không có cách nào để nói đạo lý, phải không?Tô Mộc muốn rời đi, Lê Cẩn trước một bước túm lấy cổ áo sau của cô, nhưng vết thương trên cổ tay bởi vì hắn dùng lực như vậy, lại bắt đầu chảy máu.Tô Mộc nhìn băng màu trắng chảy ra máu tươi, nói: "Buông ra.""Em sẽ đi." Nếu hắn buông ra, cô sẽ đi, vì vậy hắn sẽ không buông.Tô Mộc bất đắc dĩ: "Không."Lê Cẩn vẫn không buông cô như trước, bất quá nắm lấy tay cô trượt xuống, rơi vào bên hông cô, liền ôm cô, nằm trên giường.Lúc nằm xuống, Tô Mộc đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn dùng lực xoay người Tô Mộc, Tô Mộc đối diện với hắn.Hắn liền dùng đôi mắt đỏ máu này nhìn cô, cũng không nói lời nào, rất cố chấp.Tô Mộc vẫn bất đắc dĩ như trước.Mái tóc vụn trên trán bị hô hấp của hai người thổi rơi, chặn lại đôi mắt của cô.Hắn đưa tay ra, vén tóc cô sau tai từng chút một, sau đó tiếp tục nhìn cô.Nửa giờ sau, hắn vẫn duy trì trạng thái như vậy nhìn cô, Tô Mộc lại không chịu nổi cùng hắn chịu đựng như vậy, nhắm mắt ngủ.Chương 526: Săn giết huyết tộc (36)Lê Cẩn nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của cô, nghe cô nhẹ nhàng hô hấp, trong lòng có chút tê dại, mơ hồ nổi lên xúc động muốn đem cô giờ phút này cất giữ lại.Ý nghĩ nguy hiểm này của hắn vừa mới ra tới, Tô Mộc liền cảm giác được, chậm rãi mở mắt ra, lại bị bàn tay của hắn che khuất tầm mắt."Ngủ." Giọng nói của hắn là khàn khàn nhẹ nhàng, cùng với giọng nói của hắn, hơi thở nguy hiểm đã phai mờ, Tô Mộc chỉ nghe được tiếng hô hấp của hắn truyền đến, còn có nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn."Thời Nhiễm, đừng chạy trốn." Nếu cô chạy trốn, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì làm tổn thương cô.Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng Tô Mộc từ trong đó nghe được bất an.Đưa tay, kéo tay hắn ra, nhìn đôi mắt đỏ máu của hắn, chuyên chú cố chấp, thân thể Tô Mộc nhẹ nhàng lật một cái, ngồi trên người hắn.Đáy mắt Lê Cẩn mang theo nghi hoặc nhìn cô.Tô Mộc cúi đầu, áp lên môi hắn, mái tóc dài từ bên tai trượt xuống, che khuất hai người, cũng che khuất đồng tử khẽ mở của Lê Cẩn.Tô Mộc chống đỡ hơi đứng dậy, nhìn hắn vẫn sững sờ nhìn cô như trước, đáy mắt nghi hoặc mà nhẹ nhàng, dường như có chút không biết làm sao."Ngu ngốc..." Khóe môi khẽ nhếch, lún đồng tiền như hoa, đôi mắt trong suốt chỉ chứa đựng bóng hình của hắn, rạng rỡ lấp lánh, đẹp đến mức khiến hô hấp của hắn ngừng một nhịp.Tay Tô Mộc thò vào cổ áo hắn, nhưng Lê Cẩn lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia của cô, tùy ý cô muốn làm gì thì làm.Cho đến khi..."Ưm hừ ~" Lê Cẩn kêu lên một tiếng đau đớn, tầm mắt rốt cục dời khỏi con ngươi cô, di chuyển về phía đôi bàn tay thon dài của cô, đang nắm ngực anh.Kinh ngạc nhìn về phía cô.Lông mày khẽ nhíu, thần sắc của cô nhiễm hàm ý cười phô trương, phá lệ động lòng người.Trên tay Tô Mộc vẫn trượt xuống, mang theo nóng rực, Lê Cẩn chỉ cảm thấy khô nóng lan tràn, con ngươi nhìn cô nóng rực lên.Âm thanh vuốt ve quần áo vang lên, cả phòng ấm áp...Thời khắc chiếm hữu cô, tất cả cảm xúc ẩn giấu như bất an, nôn nóng của hắn đều bị hóa giải, chỉ muốn có được cô, hung hăng yêu cô...Ngày hôm sau.Ngoài cửa phòng Lê Cẩn.Hạ Thiên sớm đứng ở bên ngoài chờ đợi, nhìn cửa phòng đóng chặt kia, nghi hoặc rối rắm, không biết có nên ấn chuông cửa hay không.Dựa theo trước đây mà nói, lúc này cậu chủ đã dậy.Huyết tộc từ trước đến nay đều là hoạt động ban đêm, ban ngày nghỉ ngơi, nhưng thời gian huyết tộc cần nghỉ ngơi cũng không nhiều, cho nên ban ngày cậu chủ có việc cũng vẫn hoạt động như trước.Sau khi Thời Nhiễm tiểu thư đến, thời gian của Lê Cẩn liền đồng bộ với cô, cho nên thời gian của Hạ Thiên chờ Lê Cẩn bên cạnh cũng đều theo Lê Cẩn mà biến hóa.Hạ Thiên đứng ở ngoài cửa phòng chờ hồi lâu.Lúc Tư Ngộ tới, nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng ở bên cửa, nghi hoặc: "Sao anh không đi vào?"Ngày hôm qua Lê Cẩn bị thương, sau khi hắn tới, cũng đơn giản ở lại, sợ Lê Cẩn cùng vị bà cô nhỏ kia lại cãi nhau, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hắn vẫn nên ở lại tùy thời cứu mạng.Tư Ngộ ở nơi này cũng có chỗ nghỉ, chỉ là khi không có chuyện của hắn, hắn vẫn không nguyện ý ở lại, ngoài miệng là ghét bỏ nơi này buồn bực, trên thực tế...Ai lại biết đâu?Hạ Thiên nhìn Tư Ngộ, liếc mắt một cái trả lời: "Ông chủ và Thời Nhiễm tiểu thư chưa ra." Quan niệm thời gian của ông chủ đặc biệt mạnh mẽ, mà duy chỉ có hôm qua sau khi cãi nhau với Thời Nhiễm tiểu thư, sáng nay."Ách..." Tư Ngộ sờ sờ cằm, tựa hồ đang suy tư, lập tức cười tà ác, "Anh không sợ hai người họ bóp chết nhau?""Ông chủ sẽ không bị bóp chết." Hạ Thiên vô cùng nghiêm túc trả lời.Tư Ngộ liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ không có chút tình thú."
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me