Edit Seulmin Phan 2 Hop Dong Hon Nhan 100 Ngay
Nhẫn nhịn tức giận nghe SeulGi nói hết, Kim TaeHyung mới nghiến răng nói một cậu, "xảy ra nhiều chuyện như vậy, em dám giấu anh đến tận bây giờ sao? Những điều đã hứa hẹn với nha trước kia, em đều quên hết sao?"
"Em xin lỗi, em chỉ không muốn anh lo lắng thôi.""Em mang đến cho anh cảm giác, đó chính là em chưa từng xem anh là người đàn ông của em! Em cho rằng một mình chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, đều vì tốt cho anh sao? Em như vậy bảo anh phải nghĩ như thế nào đây?"
"Chỉ là em.........."
"Thôi quên đi! Nếu như anh không biết tính tình của em, anh chỉ muốn bóp chết em thôi." Càng đau lòng vì cô, Kim Taehyung càng tức giận. Không biết trên thế giới này còn có người phụ nữ nào ngốc nghếch như cô không, chuyện gì cũng chịu đựng một mình, đến cuối cùng, chỉ càng khiến những người lo lắng cho cô đau lòng hơn.
Cô chán nản cúi thấp đầu, "xin lỗi anh........" đau buồn mà nghĩ, khi anh biết được mọi chuyện, có lẽ anh không thèm để ý đến cô rồi, cô không xứng đáng với tình yêu của anh mà!
Nhưng Kim Taehyung không bỏ đi,ngược lại còn nắm lấy tay cô.
"Em hãy nhìn vào mắt anh này............. anh là chồng em, cho dù có chuyện gì, đừng có chịu đựng một mình. Tin tưởng anh, có được không?"
"Anh............. không trách em sao?"
"Đương nhiên trách rồi! Nhưng anh biết phải làm sao đây, ai kêu anh yêu em chứ!" Cô đã buồn đến vậy rồi, an ủi cô còn không kịp, làm sao nỡ trách cô chứ.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến Park Jimin, tức giận lại nổi lên. "Khốn khiếp, anh ta có còn là đàn ông không? Hận thù của đời trước, cớ gì lại phải kéo đến đời sau, còn hơn thua với một người phụ nữ! Đồ hèn!"
"Về chuyện này, ngược lại em rất đồng cảm với anh ta. Mối thù mất đi người thân, thực sự có thể che mờ hết lý trí của một con người. Hơn nữa, ba em bị đẩy xuống tình trạng như ngày hôm nay, cũng là do ông tự làm tự chịu, em cũng không muốn làm rõ với Park Jimin ai đúng ai sai cả. Người em lo lắng nhất lúc này đây, là anh! Em sợ anh ta sẽ làm hại anh!"
"Em quá coi thường người đàn ông của em rồi. Anh thừa nhận, sau khi ông anh giải ngũ vài năm nay, nhà họ Kim đúng thật không còn tỏa sáng như trước. Nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng bị Park Jimin làm nhục, không còn sức chống trả đến như vậy. Cho dù phải mất cả Kim thị, anh cũng phải liều mạng với anh ta, bất quá thì cả hai cùng chết thôi."
SeulGi cuốn quýt, "em sợ nhất anh sẽ như vậy! Vì em, không đáng đâu!"
"Không có gì là đáng hay không đáng, nếu như ngay cả người con gái mình yêu, cũng không bảo vệ được, còn gọi là đàn ông sao? Anh muốn em hứa với anh một chuyện. Đừng chỉ lo bảo vệ anh, mà rời xa anh. Bây giờ em đã là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh không thể mất đi em được. Không có Kim thị, anh có thể làm lại từ đầu. Nhưng mất đi em, anh không thể sống nổi nữa."
"Vâng! Em hứa với anh, em không rời xa anh, em không bỏ đi! Nhưng em cũng xin anh hứa với em, đừng xúc động. Bất kỳ quyết định nào, cũng phải bàn trước với em, anh không chỉ có một mình."
"Anh biết rồi! Anh muốn em trở thành một cô công chúa hạnh phúc nhất thế giới này, anh đảm bảo với em." Kim Taehyung hôn một cái thật mạnh, dừng lại ở trên trán của SeulGi, giống như một lời tuyên thệ của một kỵ sĩ.
Anh lên giường ngủ ở bên cạnh cô, ôm chặt cô ở trong lòng mình.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hai trái tim dán chặt nhau trước nay chưa từng có.
Cho dù gặp bất kỳ sóng to gió lớn nào, chỉ cần ở bên nhau, không có gì phải lo sợ.
...............
Khắp người Park Jimin đều bị thương, lảo đi quay về phòng. Park SooYoung vẫn luôn chờ đợi anh, nhìn thấy khắp người anh toàn là máu, bị dọa sợ, vội vàng chạy đến đỡ anh. "Anh bị làm sao vậy? Sao cả người lại bị thương nặng đến vậy? Để em gọi bác sĩ đến.""Không cần đâu." Park Jimin đẩy nhẹ cô ta ra, nằm xuống giường, đụng phải miệng vết thương, đau đến nỗi thở không ra.
Park SooYoung cuốn quýt giống như con kiến bò trên chảo nóng, "nhưng anh như vậy làm sao được chứ? Lỡ như.........."
"Em quay về phòng mình đi, để anh yêu tĩnh chút."
"Anh như vậy, em làm sao có thể yên tâm để anh một mình!"
"Anh không sao cả!" Anh nhắm mắt lại, thì thào, vô cùng mệt mỏi, giống như đang gánh một trách nhiệm nặng nề.
Park SooYoung thấy anh kiên quyết như vậy, cũng không gọi bác sĩ nữa, cũng không khuyên anh nữa, cầm hộp y tế đến, băng bó giúp anh. Vừa giúp anh sát trùng vết thương, vừa đau lòng. "Sao lại bị thương đến vậy chứ? Ai mà lại tàn nhẫn như vậy?" Cô ta căm hận đến nỗi muốn rút gân tên đó.
"Không sao........."
"Sao lại nói không sao, anh xem, bị thương khắp người kìa!" Cô ta đau lòng rơi nước mắt. Trước giờ chưa từng nhìn thấy anh bị thương đến nhếch nhác như vậy, muốn khiến cô đau lòng đến chết sao?
Cẩn thận giúp anh băng vết thương lại, Park Sooyoung đột nhiên oán hận hỏi: "Vì cô ta phải không? Anh lại vì Kang SeulGi đúng không?"Park Jimin không trả lời, chỉ khó chịu thở thật mạnh.
"Đồ đê tiện! Em không tìm cô ta tính sổ không được mà!"
Park Sooyoung tức giận đúng dậy, bị Park Jimin giữ lại, "không liên quan đến cô ấy!"
"Không liên quan đến cô ta, vậy liên quan đến ai! Anh vì cô ta mới trở nên như vậy! Jimin, anh tỉnh lại có được không? Cô ta là một kẻ tai họa, là sao chổi, sẽ hại chết anh đó! Anh đừng có cố chấp như vậy. Còn như vậy nữa, anh chỉ càng làm cho mình chịu đau đớn nhiều hơn thôi."
Lời nói của cô, Park Jimin sao lại không biết chứ?
Chi là buông tay, nói thì dễ.
Nói thật, dây dưa với cô anh đã cảm thấy rất phiền phức rất chán ghét từ lâu rồi. Nhưng mà, cô chính là động lực duy nhất để anh tiếp tục sống.
Ngoài việc trả thù, ngoài việc giày vò cô cùng là giày vò chính anh, anh không biết mình có thể làm được gì. Mọi thứ đã mất đi ý nghĩa, trả thù mới là điều quan trọng trong cuộc sống của anh.
"Mỗi lần nhìn thấy anh đau khổ vì cô ta, lòng em rất đau. Nhưng em có thể làm gì đây? Tình yêu của anh dành cho em, đã bị cô ta cưới đoạt từ lâu rồi! Trong mắt anh đã không còn có em rồi, cũng không còn là cô công chúa được anh yêu quý rồi."
"Nhưng em vẫn luôn chờ đợi anh, chờ anh quay đầu lại. Em dốc hết sức làm thật tốt rồi, muốn anh thay đổi, tại sao anh ngay cả nhìn em một cái cũng không chịu nhìn hả?"
"Sáu năm nay, người vẫn luôn ở bên cạnh anh, là em và SooHyun, chỉ có mẹ con em. Nhưng mẹ con em được gì chứ? Thể xác của anh sao? Jimin........... em cầu xin anh.......... quên cô ta đi! Mẹ con mới là gia đình của anh, cho dù anh mất đi tất cả, cũng còn có mẹ con em."
"Những điều tốt đẹp của em, anh đều biết! Nhưng anh không thể kiểm soát được trái tim của mình, hãy đối xữ tốt với mình và SooYoung một chút đi, anh không đáng để em phải trả giá như vậy." Con người giống như anh, không tư cách yêu ai, cũng không có tư cách được yêu.
"Em xin lỗi, em chỉ không muốn anh lo lắng thôi.""Em mang đến cho anh cảm giác, đó chính là em chưa từng xem anh là người đàn ông của em! Em cho rằng một mình chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, đều vì tốt cho anh sao? Em như vậy bảo anh phải nghĩ như thế nào đây?"
"Chỉ là em.........."
"Thôi quên đi! Nếu như anh không biết tính tình của em, anh chỉ muốn bóp chết em thôi." Càng đau lòng vì cô, Kim Taehyung càng tức giận. Không biết trên thế giới này còn có người phụ nữ nào ngốc nghếch như cô không, chuyện gì cũng chịu đựng một mình, đến cuối cùng, chỉ càng khiến những người lo lắng cho cô đau lòng hơn.
Cô chán nản cúi thấp đầu, "xin lỗi anh........" đau buồn mà nghĩ, khi anh biết được mọi chuyện, có lẽ anh không thèm để ý đến cô rồi, cô không xứng đáng với tình yêu của anh mà!
Nhưng Kim Taehyung không bỏ đi,ngược lại còn nắm lấy tay cô.
"Em hãy nhìn vào mắt anh này............. anh là chồng em, cho dù có chuyện gì, đừng có chịu đựng một mình. Tin tưởng anh, có được không?"
"Anh............. không trách em sao?"
"Đương nhiên trách rồi! Nhưng anh biết phải làm sao đây, ai kêu anh yêu em chứ!" Cô đã buồn đến vậy rồi, an ủi cô còn không kịp, làm sao nỡ trách cô chứ.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến Park Jimin, tức giận lại nổi lên. "Khốn khiếp, anh ta có còn là đàn ông không? Hận thù của đời trước, cớ gì lại phải kéo đến đời sau, còn hơn thua với một người phụ nữ! Đồ hèn!"
"Về chuyện này, ngược lại em rất đồng cảm với anh ta. Mối thù mất đi người thân, thực sự có thể che mờ hết lý trí của một con người. Hơn nữa, ba em bị đẩy xuống tình trạng như ngày hôm nay, cũng là do ông tự làm tự chịu, em cũng không muốn làm rõ với Park Jimin ai đúng ai sai cả. Người em lo lắng nhất lúc này đây, là anh! Em sợ anh ta sẽ làm hại anh!"
"Em quá coi thường người đàn ông của em rồi. Anh thừa nhận, sau khi ông anh giải ngũ vài năm nay, nhà họ Kim đúng thật không còn tỏa sáng như trước. Nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng bị Park Jimin làm nhục, không còn sức chống trả đến như vậy. Cho dù phải mất cả Kim thị, anh cũng phải liều mạng với anh ta, bất quá thì cả hai cùng chết thôi."
SeulGi cuốn quýt, "em sợ nhất anh sẽ như vậy! Vì em, không đáng đâu!"
"Không có gì là đáng hay không đáng, nếu như ngay cả người con gái mình yêu, cũng không bảo vệ được, còn gọi là đàn ông sao? Anh muốn em hứa với anh một chuyện. Đừng chỉ lo bảo vệ anh, mà rời xa anh. Bây giờ em đã là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh không thể mất đi em được. Không có Kim thị, anh có thể làm lại từ đầu. Nhưng mất đi em, anh không thể sống nổi nữa."
"Vâng! Em hứa với anh, em không rời xa anh, em không bỏ đi! Nhưng em cũng xin anh hứa với em, đừng xúc động. Bất kỳ quyết định nào, cũng phải bàn trước với em, anh không chỉ có một mình."
"Anh biết rồi! Anh muốn em trở thành một cô công chúa hạnh phúc nhất thế giới này, anh đảm bảo với em." Kim Taehyung hôn một cái thật mạnh, dừng lại ở trên trán của SeulGi, giống như một lời tuyên thệ của một kỵ sĩ.
Anh lên giường ngủ ở bên cạnh cô, ôm chặt cô ở trong lòng mình.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, hai trái tim dán chặt nhau trước nay chưa từng có.
Cho dù gặp bất kỳ sóng to gió lớn nào, chỉ cần ở bên nhau, không có gì phải lo sợ.
...............
Khắp người Park Jimin đều bị thương, lảo đi quay về phòng. Park SooYoung vẫn luôn chờ đợi anh, nhìn thấy khắp người anh toàn là máu, bị dọa sợ, vội vàng chạy đến đỡ anh. "Anh bị làm sao vậy? Sao cả người lại bị thương nặng đến vậy? Để em gọi bác sĩ đến.""Không cần đâu." Park Jimin đẩy nhẹ cô ta ra, nằm xuống giường, đụng phải miệng vết thương, đau đến nỗi thở không ra.
Park SooYoung cuốn quýt giống như con kiến bò trên chảo nóng, "nhưng anh như vậy làm sao được chứ? Lỡ như.........."
"Em quay về phòng mình đi, để anh yêu tĩnh chút."
"Anh như vậy, em làm sao có thể yên tâm để anh một mình!"
"Anh không sao cả!" Anh nhắm mắt lại, thì thào, vô cùng mệt mỏi, giống như đang gánh một trách nhiệm nặng nề.
Park SooYoung thấy anh kiên quyết như vậy, cũng không gọi bác sĩ nữa, cũng không khuyên anh nữa, cầm hộp y tế đến, băng bó giúp anh. Vừa giúp anh sát trùng vết thương, vừa đau lòng. "Sao lại bị thương đến vậy chứ? Ai mà lại tàn nhẫn như vậy?" Cô ta căm hận đến nỗi muốn rút gân tên đó.
"Không sao........."
"Sao lại nói không sao, anh xem, bị thương khắp người kìa!" Cô ta đau lòng rơi nước mắt. Trước giờ chưa từng nhìn thấy anh bị thương đến nhếch nhác như vậy, muốn khiến cô đau lòng đến chết sao?
Cẩn thận giúp anh băng vết thương lại, Park Sooyoung đột nhiên oán hận hỏi: "Vì cô ta phải không? Anh lại vì Kang SeulGi đúng không?"Park Jimin không trả lời, chỉ khó chịu thở thật mạnh.
"Đồ đê tiện! Em không tìm cô ta tính sổ không được mà!"
Park Sooyoung tức giận đúng dậy, bị Park Jimin giữ lại, "không liên quan đến cô ấy!"
"Không liên quan đến cô ta, vậy liên quan đến ai! Anh vì cô ta mới trở nên như vậy! Jimin, anh tỉnh lại có được không? Cô ta là một kẻ tai họa, là sao chổi, sẽ hại chết anh đó! Anh đừng có cố chấp như vậy. Còn như vậy nữa, anh chỉ càng làm cho mình chịu đau đớn nhiều hơn thôi."
Lời nói của cô, Park Jimin sao lại không biết chứ?
Chi là buông tay, nói thì dễ.
Nói thật, dây dưa với cô anh đã cảm thấy rất phiền phức rất chán ghét từ lâu rồi. Nhưng mà, cô chính là động lực duy nhất để anh tiếp tục sống.
Ngoài việc trả thù, ngoài việc giày vò cô cùng là giày vò chính anh, anh không biết mình có thể làm được gì. Mọi thứ đã mất đi ý nghĩa, trả thù mới là điều quan trọng trong cuộc sống của anh.
"Mỗi lần nhìn thấy anh đau khổ vì cô ta, lòng em rất đau. Nhưng em có thể làm gì đây? Tình yêu của anh dành cho em, đã bị cô ta cưới đoạt từ lâu rồi! Trong mắt anh đã không còn có em rồi, cũng không còn là cô công chúa được anh yêu quý rồi."
"Nhưng em vẫn luôn chờ đợi anh, chờ anh quay đầu lại. Em dốc hết sức làm thật tốt rồi, muốn anh thay đổi, tại sao anh ngay cả nhìn em một cái cũng không chịu nhìn hả?"
"Sáu năm nay, người vẫn luôn ở bên cạnh anh, là em và SooHyun, chỉ có mẹ con em. Nhưng mẹ con em được gì chứ? Thể xác của anh sao? Jimin........... em cầu xin anh.......... quên cô ta đi! Mẹ con mới là gia đình của anh, cho dù anh mất đi tất cả, cũng còn có mẹ con em."
"Những điều tốt đẹp của em, anh đều biết! Nhưng anh không thể kiểm soát được trái tim của mình, hãy đối xữ tốt với mình và SooYoung một chút đi, anh không đáng để em phải trả giá như vậy." Con người giống như anh, không tư cách yêu ai, cũng không có tư cách được yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me