LoveTruyen.Me

Edit So Tay Tay Trang Tra Nam

[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam

Chương 25.4: Tên vô lại ở thập niên 90 (8)

Tác giả: Đường Trung Miêu

Editor: AnGing

Bài hát: SOOBIN X SLIMV - THE PLAYAH

Thấy cô gái nhìn mãi qua cửa kính, Vệ Minh Ngôn dịu dàng an ủi, "Chờ sau khi chúng ta đến thành phố A rồi định cư ổn định thì đón cậu mợ lên ở, được không?"

"Ừ." Dịch Chỉ Lan đỏ mắt gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn người yêu, "Minh Ngôn, thành phố lớn trông như thế nào vậy?"

"Đường đi bằng phẳng, trong cửa hàng có rất nhiều quần áo, có nhiều nhà tầng, ngoại trừ những thứ đó thì không còn gì đặc biệt nữa."

"Bọn họ ăn mặc kiểu gì vậy?"

Vệ Minh Ngôn suy nghĩ, căn cứ vào số người mà anh đã gặp trong một tháng này, chọn lọc nói, "Có một kiểu ông chủ sợ người khác không biết mình có nhiều tiền, đeo nào dà dây xích vàng lớn, vòng tay vàng, lại còn đeo nhẫn vàng, đeo đầy cả một tay, đi trên đường trông cứ như con tinh tinh ấy, đi rõ chậm, em biết vì sao lại đi chậm không? Vì đống vàng đó nặng quá, không đi nhanh nổi."

"Xì." Dịch Chỉ Lan nghe anh miêu tả mà bật cười, "Không phải anh cũng mặc như thế à?"

"Anh? Đó là vì mợ yêu cầu như thế, cô Trần về nói lại với anh là phải đeo dây xích vàng, vác một bao tải tiền theo, còn phải lái xe trở về, xe thì dễ thôi, một bao tải tiền dù hơi tốn công nhưng cũng đơn giản, chỉ là cái sợi dây vàng kia thì nặng khủng khiếp, anh đi đường mà suýt gãy cả cổ."

Dịch Chỉ Lan cười nắc nẻ, nỗi ưu sầu khi xa nhà cũng đã biến mất không còn tăm hơi, "Sao anh không để tạm trên xe trước, chờ tới khi đến cửa nhà hẵng đeo lên." (Đọc truyện tại Mái ấm của Nadia.)

Vệ Minh Ngôn sửng sốt một giây, "Đúng ha... Sao anh lại không nghĩ ra nhỉ!"

"Lan Lan tốt nhất là em vẫn nên trông coi anh chút, sao anh lại sơ ý như thế nhỉ."

Nụ cười trên mặt cô chưa từng tắt, sự khẩn trương lần đầu xa quê cũng biến mất, cô tự tin nói, "Yên tâm, chắc chắn em sẽ trông coi anh!"

Không khí trong xe trở nên vui vẻ và ấm áp, cảnh tượng ngoài cửa sổ cứ thế thoáng qua, sắc trời dần dần tối sầm xuống, Dịch Chỉ Lan cũng hơi mệt nhọc, cô ngáp một cái, an tâm ngủ.

Vệ Minh Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn thiếu nữ, chậm rãi dừng xe lại, cởi áo khoác ra đắp cho cô.

Áo khoác vừa chạm vào người, Dịch Chỉ Lan đã giật giật người, định mở mắt ra, lại nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của người yêu, "Tiếp tục ngủ đi, đến nới thì anh sẽ gọi."

Dường như ngay lập tức, mặt mũi cô gái dãn ra, an tâm chìm vào mộng đẹp.

Chờ tới lúc cô tỉnh lại, đã ngủ đủ giấc, Vệ Minh Ngôn dừng xe trước cửa khách sạn, đặt phòng, cười nói với cô gái tinh thần sáng láng đang tò mò nhìn bốn phía.

"Đi thôi, chúng mình đi mua một ít đồ đi."

"Mua đồ?"

"Đúng rồi, em đã lên đại học, có thế nào cũng phải mặc đẹp một chút chứ, những cái khác thì không nói đến, anh nghe bảo mắt nhìn của sinh viên đại học cao lắm, chúng ta không thể để cho bọn họ khinh thường được."

Dịch Chỉ Lan lại hơi do dự, cuộc sống nghèo khó khiến cho cô lúc nào cũng muốn tiết kiệm tiền.

"Ngoan, chồng em có tiền, cho dù em có mua cả phòng toàn quần áo đẹp đi chăng nữa, anh cũng không nghèo nổi."

"Nói đi nói lại, anh kiếm tiền không phải là để cho em tiêu hay sao!"

Liếc mắt một cái là hiểu rõ ngay suy nghĩ trong lòng cô, Vệ Minh Ngôn ôm eo cô, "Đi, Đi dạo phố nào!"

Quần áo hai người mặc đều là mua mới, hơn nữa nam tuấn nữ tiếu, đi trên đường cũng là một dạng cảnh đẹp, chờ khi vào cửa hàng rồi, Dịch Chỉ Lan còn đang cẩn thận ngắm nhìn, mắt Vệ Minh Ngôn đã sáng rực lên rồi.

"Minh Ngôn..." Tuy rằng Dịch Chỉ Lan cũng thích những bộ quần áo đó, nhưng bảng niêm yết giá cũng đã dọa cô sợ, cô cẩn thận lay tay người yêu, nhẹ giọng nói, "Đừng mua nhiều như thế..."

"Anh không mua lung tung." Vệ Minh Ngôn cũng bắt chước cô, nói thầm vào tai, "Em xem quần áo nam phía bên kia kìa, mấy món chúng mình vừa mới chọn, ở bên kia cũng có kiểu dáng tương tự, lúc đó em mặc cái váy trắng này lên, anh cũng mặc bộ đồ trắng đó, đi ra ngoài, ai nhìn vào không phải cũng sẽ biết chúng ta là một cặp hay sao?"

Dịch Chỉ Lan bị cảnh tượng anh miêu tả xấu hổ đỏ bừng mặt, đánh yêu lên bờ vai hắn, "Anh nói gì thế!"

Cuối cùng, hai người vẫn mua một vài bộ quần áo.

Nhìn người đàn ông tuấn tú tươi cười đi về phía mình, trong lòng Dịch Chỉ Lan như có một làn gió ấm thổi qua.

Một tháng trước, cô không thể tưởng tượng rằng mình sẽ có ngày hôm nay.

Mặc quần áo đẹp, đứng trong cửa hàng lớn như vậy, nhìn người yêu không chớp mắt mua cho cô những bộ quần áo đắt tiền đó.

"Lan Lan? Nghĩ cái gì vậy? Mắt sắp lác luôn rồi đấy." Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai.

Dịch Chỉ Lan hơi nghiêng người, lần đầu tiên chủ động thân mật tiến lại gần anh giữa chốn đông người, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy, em thật hạnh phúc, cứ như đang nằm mơ vậy."

Vệ Minh Ngôn cười, hứa hẹn nói, "Vậy anh lại càng cần phải cố gắng hơn, tranh thủ khiến cho em không thể tỉnh lại được." (Đọc truyện tại Mái ấm của Nadia.)

Hai người đi dạo phố cả đêm, sang ngày hôm sau, Vệ Minh Ngôn lại đưa cô gái tới trường.

Đứng trước cửa đại học, Dịch Chỉ Lan thở ra một hơi, từ ngày hôm nay trở đi, đây sẽ là trường học của cô.

Kí túc xá nữ không cho phép con trai tiến vào, Vệ Minh Ngôn đành phải đứng lại trước cửa lầu, không yên tâm lải nhải dặn dò, "Anh sẽ chờ em ở quán nước trước cổng trường, bao giờ xong thì tới gặp anh, nếu có thứ gì không dọn được thì cũng lại đây tìm anh."

"Ừ! Yên tâm đ!"

Đôi mắt Dịch Chỉ Lan ngập tràn hạnh phúc, cô gật đầu, bước vào cửa phòng, đi được hai bước, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông tuấn tú ấy vẫn đang đứng trước cửa nhìn cô, thấy cô nhìn lại thì vội vàng tiến về phía trước, "Làm sao vậy Lan Lan? Quên thứ gì à?"

"Không, em đi vào đây."

Nhìn ánh mắt quan tâm của Vệ Minh Ngôn, lòng cô không còn hoảng loạn nữa, an tâm hẳn.

Đúng vậy, cô không cần sợ hãi.

Minh Ngôn đã vì cô mà chuyển công ty tới đây, còn mua nhà ở gần trường nữa, cô còn gì mà phải sợ nữa chứ.

Dịch Chỉ Lan mở cửa phòng ra, lại thấy bên trong có hai người, đang cười cười nói nói, nhìn thấy cô thì sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Chào mọi người, mình là Dịch Chỉ Lan."

Dịch Chỉ Lan không hiểu lắm vì sao mọi người lại nhìn mình như thế, cô khẩn trương chào hỏi.

"Chào cậu, mình là An Cần."

Mãi mới có một cô gái phản ứng lại, cũng đáp một câu.

Một người khác cũng vội vàng nói, "Chào cậu, mình là Hoàng Miêu."

Sau đó, ba người xem như đã quen biết.

Sau màn mở đầu xấu hổ, nói chuyện một lúc, An Cần mới nói, "Lan Lan, cậu đẹp quá đi, lần đầu nhìn thấy mình đã vô cùng sửng sốt, đây là lần đầu tiên mình gặp một người xinh đẹp như vậy đấy."

Bị khen ngợi, Dịch Chỉ Lan hơi ngượng ngùng, khiêm tốn hai câu, đang định nói tiếp một số chuyện về trường học, đột nhiên Hoàng Miêu lại xen mồm, "Mình thấy Lan Lan cũng không phải là quá xinh đẹp, chủ yếu là bộ quần áo này đẹp thôi." (Đọc truyện tại mái ấm của Nadia.)

Không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Thu dọn đồ đạc xong, Dịch Chỉ Lan ra khỏi trường học đi tìm Vệ Minh Ngôn.

Đêm nay vẫn có thể ngủ lại bên ngoài, nhà mới của hai người vẫn còn chưa trang trí xong, vẫn phải ngủ ở khách sạn.

Sắc trời bên ngoài tối đen như mực, nơi xa có một vài ánh đèn, hai người ngồi trên giường, trong không khí tràn ngập mùi vị mờ ám.

Vệ Minh Ngôn lục lọi túi quần, lén lút móc ra một thứ đồ.

Dịch Chỉ Lan tò mò nhìn lại, "Đây là cái gì thế?"

Người đàn ông tuấn tú ho nhẹ một tiếng, cố gắng bình tĩnh trả lời.

"Que thử thai."

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me