LoveTruyen.Me

Edit Son Huu Moc He Phi Thien Da Tuong

"Ta đến xem một chút......"

Khương Hằng tiếp nhận sổ sách Tống Trâu truyền lên, Tống Trâu lại đơn giản thi lễ, Khương Hằng lấy lễ Tấn đáp lại. Dựa theo phẩm cấp quan viên, Khương Hằng thân là Thái Sử tiền triều chính là tứ phẩm, phẩm cấp rất cao, Cảnh Thự so Khương Hằng thấp hơn nửa cấp, là tòng tứ phẩm, Tống Trâu lại so Cảnh Thự thấp hơn nửa cấp, là ngũ phẩm.

"Thực tốt." Khương Hằng nói, "Tống đại nhân thật có tài trị huyện, dân sinh, phòng ngự đều gọn gàng ngăn nắp."

Tống Trâu đáp: "Nhờ vào vương uy thiên tử."

Hai người lại đối với "Thiên tử" không tồn tại hư không mà chắp tay. Cuối cùng, Khương Hằng thương cảm mà thở dài, dựa theo quy củ Thái Sử thay mặt thiên tử tuần tra địa phương, ở trên lưu chú công văn tìm đọc thu nhập từ thuế.

"Tung huyện các ngươi thực sự có tiền," Khương Hằng lại cảm khái nói, "Sao lại có thể có nhiều tiền như vậy?"

Trên mặt Tống Trâu toát mồ hôi nói: "Đại nhân quá khen."

"Có bao nhiêu tiền?" Cảnh Thự hỏi.

Sau khi đi vào Tung huyện, Cảnh Thự dựa theo Thái Tử Lung dặn dò, không có tới hỏi chính vụ bản địa cùng thu nhập từ thuế, đương nhiên, y cũng xem không hiểu thuế bộ, Tống Trâu muốn chơi y như thế nào liên chơi y như thế đó, Cảnh Thự y hoàn toàn không có biện pháp.

"Rất nhiều tiền," Khương Hằng nói, "Gần bằng ba phần thành Lạc Nhạn các ngươi."

Cảnh Thự: "Ngươi ngay cả cơ mật thành Lạc Nhạn cũng biết?"

Khương Hằng nói: "Những việc này đối với dân chúng mà nói là cơ mật, đối với người sáng suốt mà nói, nhưng không phải vậy."

"Nước Ung cực kì hiếu chiến," Tống Trâu nói, "Quân phí phí tổn vô cùng trầm trọng, tự nhiên không thể so bì."

"Phải." Khương Hằng cười nói, "Tống đại nhân muốn đem chỗ tiền này xài như thế nào?"

5 năm trước, Tung huyện chính là một trong số ít nơi phát ra thu nhập từ thuế trong lãnh địa thiên tử, trước sau chống đỡ triều đình Cơ Tuần tiêu phí. Sau chiến dịch Lạc Dương triều đình đều bị tiêu hủy, năm này qua năm khác, Tung huyện vì thế đem số tiền thu về tạm gác trong kho huyện, để dùng cho ngày sau. Hiện tại trước mặt Khương Hằng là một con số thật sự lớn, cũng đủ để dưỡng một đội quân hai vạn người.

Hiện giờ thiên hạ phân tranh, quy mô 3000 người đã có thể bảo hộ huyện thành, an cư lạc nghiệp một phương. Đội quân một vạn người, có thể đóng quân một thành một quan. Hai vạn người, đã là đất phong cấp bậc công hầu. Mở rộng quân đội đến mười vạn người, con số sáu thành đã đủ để có thể cạnh tranh cùng năm nước.

"Ta nói không tính, cần phải có quan văn đại biểu cho thiên tử tiến đến, mới có thể phân phối." Tống Trâu nhìn Cảnh Thự, lại nhìn Khương Hằng. Sổ sách này, ông ta không có lấy ra khi Cảnh Thự chiếm lĩnh Tung huyện, mà là đợi đến khi nhìn thấy Khương Hằng mới tiến hành đưa ra, đã vô cùng minh xác mà tỏ vẻ thái độ của ông ta.

"Thái Sử đại nhân kế tiếp có tính toán gì không?" Tống Trâu hỏi ngược lại.

"Ta nói cũng không tính." Khương Hằng từ bên mặt trả lời vấn đề của Tống Trâu, nói, "Thiên tử đã băng hà, toàn bộ Lạc Dương đã thành phế tích, toàn bộ Thần Châu khắp nơi hoang tàn. Tống đại nhân còn ở nơi đây thủ vững là rất hiếm có."

Tống Trâu không hỏi Khương Hằng mấy năm nay đi nơi nào, chỉ trầm ngâm không nói.

Khương Hằng nói: "Chỉ hy vọng có một ngày, có thể có người kế nhiệm vị trí của triều đình Tấn, làm Thần Châu thống nhất trở lại. Khổ nỗi thiên tử không con, người này, lại muốn chạy đi đâu tìm đâu?"

Tống Trâu nói: "Vương tộc đương kim năm nước, cùng Tấn đình đều có quan hệ thông gia, với huyết thống mà nói, mọi người đều có tư cách có phải hay không?"

"Nói cũng phải." Khương Hằng trong lòng đã sớm rõ ràng. Nước Trịnh cũng được, nước Lương cũng thế, nước Đại, nước Dĩnh, thậm chí nước Ung họ Trấp, ngược dòng ba đời đều đã từng cùng vương thất thiên tử liên hôn. Thật nếu muốn nói tới huyết thống, năm nước đều có quyền kế thừa.

Tống Trâu lại nói: "Nhưng người này, còn cần cẩn thận lựa chọn."

Khương Hằng giương mắt nhìn Tống Trâu. Tống Trâu nghiêm túc nói: "Hạ quan báo cáo công tác xong rồi, mấy ngày này, còn thỉnh Thái Sử đại nhân chăm sóc nhiều hơn cho Tung huyện."

Khương Hằng đứng dậy cùng Tống Trâu thi lễ lẫn nhau, Tống Trâu rời đi. Khương Hằng biết gia hỏa này tuy cái gì cũng đều không nói, trong lòng lại đã sáng như tuyết, Tung huyện năm xưa là đất của thiên tử, không có người tới động. Sau khi Lạc Dương sụp xuống, các quốc gia cũng chỉ là nhất thời lười đến cướp đoạt. Nhưng xem tình huống trước mắt, nếu lại không nghiêm túc đối đãi, Tung huyện bị huỷ diệt chỉ ở trong nháy mắt.

"Lão già này không phải thứ tốt lành." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.

Khương Hằng nói: "Ông ấy chẳng qua chỉ là một lão thần nghĩ về xưa cũ, kiên trì trung thành với Tấn thất mà thôi."

Khương Hằng trở lại bên cạnh Cảnh Thự, tiện tay sửa sang lại quần áo cho y, tựa giống như khi còn nhỏ, Cảnh Thự đã quen mặc một thân màu đen, chỉ vì năm đó y phải làm rất nhiều chuyện nuôi sống đệ đệ, áo đen không dễ bẩn, cái thói quen này liền theo đó giữ lại tới giờ.

"Luôn ngồi như vậy, không mệt sao?" Khương Hằng nói, "Trước kia không thấy huynh quy củ như vậy."

"Thói quen." Cảnh Thự điều chỉnh dáng ngồi, lại vỗ vỗ ngực, nói, "Tới, để ta ôm ngươi."

Khương Hằng dở khóc dở cười, muốn đẩy Cảnh Thự ra, nói: "Mỗi ngày ôm, giống bộ dáng gì?"

"Đã rất nhiều năm không ôm ngươi rồi," Cảnh Thự nói, "Nghe lời."

Võ phục màu đen ôm sát người, đai lưng ám kim, vớ đen, nói Cảnh Thự giống một tướng quân chi bằng nói giống một thích khách, toàn thân màu đen làm không khí càng thêm nghiêm túc.

Khương Hằng lại một thân tuyết trắng, dọn ra một chân gối lên trên đùi Cảnh Thư, cầm nhìn thuế bộ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai mắt Cảnh Thự. Cảnh Thự từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn hắn, bất cứ lúc nào chỗ nào, từ sau khi bọn họ gặp lại nhau, Cảnh Thự liền cơ hồ cũng không dịch ra ánh mắt.

Phàm là Khương Hằng rời đi tầm mắt y trong chốc lát, Cảnh Thự liền có vẻ bất an nóng nảy lên, cả người bắt đầu không được tự nhiên. Mà khi Khương Hằng tới gần y, khí thế bực bội kia lại bị dần dần bình ổn.

"Huynh không hỏi ta muốn làm cái gì sao?" Khương Hằng dựa ở trong lòng ngực Cảnh Thự, dùng sách vỗ vỗ sườn mặt y, bỗng nhiên cảm thấy Cảnh Thự có khi cũng có chút ngốc.

"Không quan trọng." Cảnh Thự nói, "Ta nhớ ra, khi ở thành Lạc Nhạn, trước mặt Huyền Vũ thần quân ta đã hứa qua một cái nguyện vọng, chỉ cần ngươi có thể trở lại bên người ta, ta cái gì cũng có thể từ bỏ, dùng hết tất cả mọi thứ của ta tới đổi đều có thể. Bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa."

Khi nghe được ba chữ "thành Lạc Nhạn", vẻ mặt Khương Hằng đã xảy ra một chút biến hóa, Cảnh Thự ý thức được hắn không thích mình nói chuyện nước Ung, liền nói: "Đợi ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta liền đi."

"Đi chỗ nào?" Khương Hằng xoay người ngồi dậy, nhìn Cảnh Thự nói.

"Ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó." Cảnh Thự kéo tay Khương Hằng, cúi đầu nhìn mu bàn tay hắn nghiêm túc xác nhận. Từ trên bàn tay một người, có thể thấy được người đó có chịu khổ hay không. Y quan sát qua, một người suốt ngày làm việc vất vả, mu bàn tay cùng với vương tộc sống trong nhung lụa, là không giống nhau.

Tay Khương Hằng giống như trước đây, ngón tay thon dài, da thịt giống như ngọc, từ điểm đó nhìn thấy, Cảnh Thự ít nhất có thể xác nhận, hắn không có trải qua nhiều khổ cực.

"Ta đều nghe ngươi." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta không thể đi, không thể đi ẩn cư, vương ở trước khi chết đã giao cho ta đồ vật rất quan trọng, đây là trách nhiệm của chúng ta."

"Ta không có muốn ẩn cư." Cảnh Thự lặp lại nói, "Ngươi đi chỗ nào, ca liền đi theo ngươi đi chỗ đó, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời nhau."

Trong nháy mắt Khương Hằng cho rằng mình nghe lầm, nhưng vẻ mặt của Cảnh Thự lại vô cùng nghiêm túc.

"Nếu ta đi nước Đại, nước Lương, thậm chí nước Trịnh," Khương Hằng nói, "Cùng cha nuôi huynh khai chiến thì sao?"

"Đi theo ngươi." Cảnh Thự không chút nghĩ ngợi liền nói.

Khương Hằng dở khóc dở cười, lại nói: "Vạn nhất ta muốn giết nhân dân của huynh, giết vị Thái Tử đệ đệ kia của huynh, giết phụ vương huynh, giết cô cô huynh thì sao?"

Thiên hạ phân tranh, người thắng có được tất cả, kẻ thua cả nhà bị diệt, chuyện này cũng không phải nói chuyện giật gân.

Cảnh Thự chỉ một chút do dự trong ngắn ngủi, chỉ là ngắn ngủn trong nháy mắt, nói: "Ta đây cũng không có biện pháp, giết đi, ta tự mình ra tay, ta nguyện ý làm một người lấy oán trả ơn."

"Đây là ta tự mình chọn, mặc kệ người trong thiên hạ mắng ta như thế nào. Vì ngươi, ta có thể làm bất kỳ điều gì, chỉ cần ngươi đừng rời khỏi ca ca."

Khương Hằng ngơ ngác nhìn Cảnh Thự, nhưng hắn chợt hiểu được, nếu được lựa chọn, Cảnh Thự vẫn không hy vọng đối địch với nước Ung.

"Ngươi có cảm tình với bọn họ." Khương Hằng buồn bực nói, trong lòng nghĩ, huynh trưởng hắn bị họ Trấp nuôi trong nhà bốn năm, đã biến thành người của bọn họ.

Lần này Cảnh Thự không có trả lời, quay đầu dịch đi tầm mắt. Đương nhiên là có cảm tình, nuôi một con chó cũng sẽ có cảm tình, huống chi là người?

Nhưng y thực mau liền quay đầu lại, nhìn hai mắt Khương Hằng, nói: "Ta không quan tâm, Hằng Nhi, chỉ cần ngươi bình an, ta không quan tâm bất kỳ chuyện gì."

Khương Hằng biết, lời nói kia là Cảnh Thự nói với bản thân mình, tựa như đang củng cố một niềm tin nào đó.

"Ta nghĩ lại đã." Khương Hằng quyết định không cùng Cảnh Thự đàm luận chuyện này nữa, Cảnh Thự nói không sai, ở trên đời này, bọn họ chỉ còn lại có lẫn nhau, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, còn có cái gì không thể vì điều đó nhượng bộ đâu?

Nhưng nước Ung thật sự không phải hắn muốn chọn, lựa chọn nước Ung, chỉ có một khả năng, chính là quốc quân bốn nước còn lại toàn bộ chết sạch.

Trước khi rời đi Hải Các, Trấp Tông vẫn luôn là người đầu tiên hắn muốn giết. Chỉ vì mọi người đều đang hạ một bàn cờ để kết thúc thế cục thiên hạ phân tranh, mà Trấp Tông là người duy nhất không tuân thủ quy củ, ông ta không phải kỳ thủ, ông ta là sát thủ.

Cho dù như thế nào, cần thiết phải loại trừ ông ta trước, chỉ còn thừa lại kỳ thủ, mới có thể dựa theo quy tắc đã chế định nghìn năm qua, tiếp tục hạ cờ.

"Ca."

Vào ban đêm, Khương Hằng cùng Cảnh Thự nằm ở trên giường.

Cảnh Thự nghiêng đầu nhìn Khương Hằng, ôm hắn vào trong ngực, ở trên sườn mặt hắn hôn hôn, lại hôn một cái lên khóe miệng hắn, tựa như khi còn nhỏ.

Chỉ vì Cảnh Thự lúc còn ở bên người mẫu thân, Nhiếp Thất thường thường hôn lên môi y, nàng là con gái Việt tình cảm nhiệt liệt mà phóng khoáng, cũng không che giấu sự yêu thương của mình đối với con trai. Ngược lại là Khương Hằng, hầu như chưa bao giờ cùng mẫu thân gần gũi qua. Sau đó Cảnh Thự tới Khương gia, liền thỉnh thoảng sẽ dùng thói quen của mẫu thân Nhiếp Thất, hôn một chút lên mặt Khương Hằng để biểu đạt đối hắn yêu thương.

Nhưng hiện giờ, Khương Hằng bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, thoáng đẩy ra Cảnh Thự, nở nụ cười.

"Sao vậy?" Cảnh Thự có chút không vui, ở trong thói quen của y, Khương Hằng vẫn là 5 năm trước, không, sớm hơn, đứa bé bảy tuổi kia.

Khương Hằng cũng đã trưởng thành, mấy năm nay, cho dù cùng La Tuyên sớm chiều ở chung, La Tuyên cũng cơ hồ không có ôm qua hắn. Đêm đó ở trước mặt Thái Tử Linh, hắn càng mông lung, bắt đầu nổi lên hoài nghi chuyện nào đó.

Khương Hằng nói: "Đừng chọc ta......"

Sự phản kháng này lại khơi dậy ham muốn chinh phục nào đó của Cảnh Thự, y ấn lên xương sườn bắt đầu chọt lét Khương Hằng, Khương Hằng ngay tức khắc kêu to lên, không ngừng giãy giụa, lại căn bản không tránh thoát được Cảnh Thự. Cánh tay Cảnh Thự tựa như khóa sắt, chặt chẽ khóa lại hắn. Khương Hằng kêu đến nước mắt đều chảy ra, bắt đầu đá Cảnh Thự, Cảnh Thự lại không nói năng gì mà đem hắn ấn ở trên giường.

"Ngươi càng ngày càng không nghe lời, Hằng Nhi," Cảnh Thự mang theo uy hiếp, cúi đầu nhìn chăm chú Khương Hằng dưới thân, "Ôm cũng không muốn? Hôn cũng không được?"

Nói, Cảnh Thự biểu đạt ý chí mạnh mẽ "Ta một hai phải làm như vậy", ấn Khương Hằng xuống, đem mũi mình để ở trên mũi hắn, cọ qua cọ lại, tựa như động tác của con báo ở tái bắc đang liếm láp con non của chính mình.

Lần này Khương Hằng không có chống cự, thoáng ngẩng đầu, cũng ở trên khóe miệng Cảnh Thự hôn lên, đầy mặt đỏ bừng, cười nhìn y, nụ cười kia cũng đủ để hòa tan hết thảy.

Mấy năm nay, Khương Hằng ý cười chưa bao giờ nhiều như mấy ngày nay vậy.

Mấy năm nay, Cảnh Thự nói cũng không có nhiều giống như mấy ngày nay vậy.

Cảnh Thự luôn muốn làm chút cái gì cho Khương Hằng, nhưng Khương Hằng đã trưởng thành, không còn là tiểu hài nhi lúc trước kia mọi chuyện đều nghe lời y, không thấy y liền nôn nóng tìm kiếm khắp nơi. Khương Hằng bây giờ đã có chủ kiến của chính mình, bắt đầu cùng y khắc khẩu. Điều này không khỏi làm Cảnh Thự có chút khổ sở.

Nhưng Cảnh Thự đối điều này lý giải thực đơn thuần, y chỉ đem những chuyện này đơn giản mà quy kết vì bọn họ đã thật lâu không có gặp mặt, đệ đệ vẫn còn tức giận y một chút, y cần phải chậm rãi dỗ dành.

Cảnh Thự đem nụ hôn này coi như là lời đáp lại không muốn rời xa của Khương Hằng, coi như là hành động đáp lại của Khương Hằng, rằng từ sau khi bọn họ gặp lại vẫn luôn khống chế tình cảm với y, ngay lập tức làm nội tâm y trở nên mềm mại lên.

Cảnh Thự cũng cúi đầu, ở trên khóe miệng Khương Hằng hôn một cái, thuận thế buông Khương Hằng ra, trên má đỏ ửng, giờ khắc này, y tìm được Khương Hằng của quá khứ rồi.

Cảnh Thự vô cùng hạnh phúc, đó là hạnh phúc khó có thể miêu tả.

Khương Hằng để Cảnh Thự ngủ ngon, đắp lên chăn cho hai người, trời càng ngày càng lạnh, năm mới cũng sắp tới.

"Kim Tỉ Thiên tử ở trong tay ta." Khương Hằng bỗng nhiên nói.

Cảnh Thự còn đang chìm đắm trong tư vị vừa rồi, nghiêng đầu nhìn Khương Hằng.

"Ngươi đã nói." Cảnh Thự nghiêm mặt nói, "Đừng lấy ra, cũng đừng để cho người khác biết."

Cảnh Thự rất rõ ràng, Kim Tỉ một khi hiện thế, ắt sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

"Ta đem nó giao cho ai, người đó liền có thể kế nhiệm vị trí thiên tử." Khương Hằng đối Cảnh Thự nói.

Cảnh Thự đáp: "Người trong thiên hạ sẽ không thừa nhận."

Cho dù Cảnh Thự không can thiệp chính vụ, nhưng đối với thế cục thiên hạ cũng có điều hiểu biết, một quốc gia nào có được Kim Tỉ, chắc chắn sẽ bị bốn nước còn lại dẫn binh thảo phạt.

Khương Hằng nói: "Hắc Kiếm cũng ở trong tay ta."

Cảnh Thự nói: "Ngươi cũng đã nói qua, ta không muốn."

Khương Hằng xoay người, cầm lên Ngọc Quyết ở trên ngực Cảnh Thự, trầm ngâm không nói. Đây là tinh ngọc, Cảnh Thự nếu kế thừa nó, sứ mệnh chính là bảo hộ vương thất chính thống của thiên hạ.

Mà một khối khác, giờ phút này liền ở trong tay của Thái Tử Lung, nói cách khác, Cảnh Thự thay thế hắn, gánh vác trách nhiệm cùng sứ mệnh của phụ thân bọn họ.

Nhưng Khương Hằng hiện tại còn không thừa nhận cái sứ mệnh này.

Ngón tay Cảnh Thự vòng lên tóc Khương Hằng, trong vô thức mà nghịch trong chốc lát, lại ở trên vai hắn nhẹ nhàng đập một cái, ngăn lại tay Khương Hằng sờ loạn.

"Đừng nghịch." Trên mặt Cảnh Thự mang theo vẻ tức giận, nghiêng đầu nhìn Khương Hằng nói.

Thói quen xấu nào đó của Khương Hằng lại tới nữa, liền ha ha nở nụ cười, hắn nghịch Ngọc Quyết Cảnh Thự trong chốc lát, lại theo ngực Cảnh Thự sờ sờ cơ bụng, tiếp theo tựa như trước đây, mang theo ý vị trả thù, bắt đầu lăn lộn Cảnh Thự, chọc y chơi.

"Sao lại vẫn còn thích nghịch côn nhi?" Cảnh Thự không có hành động, cũng không có lấy tay Khương Hằng ra. Tuy rằng hành động theo bản năng này của Khương Hằng là vượt quá giới hạn, nhưng Cảnh Thự lại cảm thấy thực hưởng thụ.

"Được rồi," Cảnh Thự càng không được tự nhiên, "Chính ngươi không có sao? Nghịch của chính ngươi đi."

Khương Hằng cười buông ra Cảnh Thự, bỗng nhiên nói: "Ca, huynh thành thân chưa?"

Cảnh Thự có chút ngoài ý muốn, sau khi bọn họ gặp lại, Cảnh Thự liền hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Không tính đi, không có, ừm còn không có." Cảnh Thự hàm hồ mà đáp.

Khương Hằng hoài nghi mà nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự hỏi: "Ngươi thì sao?"

Khương Hằng nói: "Ta đương nhiên không có, ta đi chỗ nào thành thân? Huynh đính hôn rồi đúng không? Tẩu tử là ai? Là nước Ung nói việc hôn nhân cho huynh sao?"

Khương Hằng nhớ tới tin đồn nghe được ở nước Trịnh.

Cảnh Thự đáp: "Còn không có gặp qua nàng, nhưng ta không muốn thành thân, lại qua mấy ngày, ta sẽ viết một phong thơ đưa đến vương đình, để cho bọn họ thay ta hủy bỏ việc hôn nhân này."

Khương Hằng đáp: "Vì sao?"

"Không vì sao." Cảnh Thự nói.

Khương Hằng nói: "Tẩu tử nhất định là cô nương thật xinh đẹp."

Cảnh Thự đáp: "Không có tẩu tử, ta đã quyết định."

Khương Hằng không thể hiểu được nói: "Vì sao?"

Cảnh Thự đáp: "Nói không vì sao."

Khương Hằng nhíu mày, nhìn Cảnh Thự. Cảnh Thự cuối cùng giải thích nói: "Ta tìm được ngươi, cho nên không muốn thành thân, không thú vị, có ngươi là đủ rồi."

Khương Hằng dở khóc dở cười, nói: "Ta sẽ không đi, ca."

"Không giống nhau." Cảnh Thự có chút cố chấp mà nói, "Tâm tư ta, chỉ đủ đặt ở trên người một người. Ta không thể chiếu cố tốt nàng, đồng thời chiếu cố tốt ngươi, dù sao hai người bọn ta cũng chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết. Nàng sẽ gả cho người khác càng tốt hơn ta, huống chi, ta cũng không phải vương tử gì cả."

Khương Hằng bỗng nhiên có chút cảm động, ở điểm này hắn không có miễn cưỡng Cảnh Thự.

"Ngươi thì sao?" Cảnh Thự nói, "Ngươi muốn cưới một cái nữ hài thế nào?"

"Ta không muốn thành thân." Khương Hằng nói.

"Ngươi là con vợ cả," Cảnh Thự nói, "Ta là con hoang, này không giống nhau."

Khương Hằng vốn định nói chút cái gì, nhưng lời nói kia của Cảnh Thự là dùng ngữ khí thật bình thường nói ra, không có một chút oán khí, hắn biết trong lời nói không có ý gì, mà Cảnh Thự cũng là người duy nhất trên đời này, hắn không cần phải suy đoán dụng ý đối phương.

"Tâm tư ta, cũng chỉ đủ đặt ở trên người một người." Khương Hằng nói.

"Ồ," Cảnh Thự nói, "Người kia là ta sao?"

Khương Hằng cười cười, xoay người đưa lưng về phía Cảnh Thự, nói: "Ta ngủ."

Cảnh Thự liền từ phía sau ôm Khương Hằng, nắm cánh tay thật chặt, ở trong đêm tĩnh lặng bình yên đi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me