LoveTruyen.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Vừa dứt lời, Oliver Keith đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử co lại trong nháy mắt.

Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Giản Nhược Trầm, không chắc bản thân có nghe nhầm hay không.

Giản Nhược Trầm bất động như núi chờ đợi.

Khóe môi cậu vương một nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo và sắc bén.

Đây là một cuộc chiến không lời.

Không phải thẩm vấn, nhưng còn hơn cả thẩm vấn.

Yết hầu của Oliver Connaught - Keith trượt lên trượt xuống hai lần nơi lớp da hơi chùng ở cổ.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng ông ta.

Từ lúc bước vào cánh cửa này, mọi chuyện đã hoàn toàn đi ngược với dự liệu của ông ta. Giản Nhược Trầm chỉ mất vài phút ngắn ngủi để nắm chắc thế chủ động trong tay.

Thậm chí ông ta còn không biết mục đích thật sự của câu hỏi vừa rồi là gì.

Oliver Keith nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Ông ta bật cười, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy tôi từng giết người sao?"

Giản Nhược Trầm đã nhìn đủ biểu cảm của ông ta, nhưng chẳng thèm đáp lời, chỉ cúi đầu xem thực đơn, vừa lật vừa nói: "Sườn cừu nướng mật ong thế nào?"

Sống lưng của Oliver Keith cứng đờ, cổ họng như mắc một mảnh gai nhọn.

Ông ta gần như cứng người lại hoàn toàn.

Giản Nhược Trầm có ý gì? Tại sao lại phớt lờ phản ứng của ông ta?

Chẳng lẽ cậu đã biết chuyện ông ta làm trong những năm qua? Nếu biết, thì biết đến đâu rồi?

Chuyện ông ta làm, đến cả cảnh sát Scotland Yard cũng chẳng làm gì được. Một nơi nhỏ như Hồng Kông, một tổ trọng án thuộc Tổng khu Tây Cửu Long thì có thể tra được gì chứ?

Oliver Keith nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Trầm, ngừng một lúc lâu mới cất tiếng: "Sườn cừu không tệ."

Cậu thiếu niên trước mắt đẹp như bước ra từ tranh sơn dầu, đẹp đến mức lố bịch. Đôi mắt gần như màu vàng kim đó, còn có mái tóc phủ đầy ánh bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn, không một điểm nào không giống người phụ nữ năm xưa.

Quá đẹp, đẹp đến mức tà dị, như yêu quái chốn rừng sâu, khiến người ta phải sợ hãi.

Giản Nhược Trầm nghiêng đầu nói mấy câu với La Bân Văn, toàn bộ việc chọn món phụ đều giao hết cho ông. Sau đó cậu mới quay lại chủ đề lúc trước, "Tôi cảm thấy ông đã từng giết người."

Cả người Oliver Keith như tê rần, cảm giác lạnh lẽo xộc từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, trong lòng vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Chắc chắn Tổ trọng án Tây Cửu Long đã nắm được gì đó rồi!

Giản Nhược Trầm nhìn khuôn mặt tái nhợt như sáp của Oliver Keith, khẽ bật cười.

Phản ứng của Giáo sư Keith không hẳn rõ rệt, nhưng cũng đủ để phán đoán. Khi nghe câu hỏi đó, ông ta lập tức xuất hiện trạng thái đề phòng và phản kháng rõ ràng.

Một người chưa từng giết ai, khi nghe câu hỏi như thế, phản ứng đầu tiên tuyệt đối sẽ là kinh ngạc, khó tin, thậm chí có thể nghĩ người hỏi có vấn đề, chứ không phải phòng bị rồi chìm vào hồi tưởng.

Oliver Connaught Keith—chắc chắn đã giết người.

Hơn nữa, xét theo thời gian ông ta chìm vào ký ức, người mà ông ta giết tuyệt đối không chỉ một!

Một thu hoạch ngoài dự kiến!

Giản Nhược Trầm liếm môi, nhịp tim dần tăng nhanh.

Phải nghĩ cách khiến Oliver Keith sinh nghi, tự rối trí.

Thông thường, khi tội phạm bắt đầu mất tự tin với hiện trường mà mình từng xử lý, khả năng rất cao là sẽ quay lại để kiểm tra hoặc "xử lý lại".

Đó chính là cơ hội để tổ trọng án Tây Cửu Long nắm được bằng chứng!

Giản Nhược Trầm co ngón tay, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, gọi sự chú ý của Oliver Keith, cười nhàn nhạt: "Thật ra... không chỉ ông từng giết người, tôi cũng từng giết người."

Oliver Keith sững lại: "Ý cậu là gì?"

Giản Nhược Trầm: "Ngài có từng nghe một cách nói, mỗi một người trên thế giới, đều gián tiếp hoặc trực tiếp tham gia vào cái chết của một ai đó chưa?"

Oliver Keith ngơ ngác.

Sao bỗng dưng chuyển sang triết học rồi?

Ông ta nhìn thẳng vào Giản Nhược Trầm, càng nhìn càng thấy người này sâu không lường được.

Không khí trong phòng riêng càng lúc càng nặng nề, những câu nói nửa vời cùng giọng điệu chắc nịch của thiếu niên khiến Oliver Keith bắt đầu hoài nghi, không biết liệu trước kia mình có thật sự xử lý kỹ lưỡng từng hiện trường hay chưa.

Ông ta càng nhớ lại, càng cảm thấy bất an.

Từng vụ từng vụ một, hình như đều có chút sơ hở.

Càng nghĩ, ông ta càng không ngồi yên được.

Giản Nhược Trầm mỉm cười ôn hòa: "Tôi không làm ngài thấy khó chịu chứ, giáo sư?"

Tiếng Anh của cậu trôi chảy, ngữ điệu nhẹ nhàng vang vào tai như khúc hát vọng ra từ địa ngục.

Giản Nhược Trầm cười nói: "Ngài cũng biết đấy, hiện giờ tôi là cố vấn tâm lý tội phạm của Tổ trọng án khu Tây Cửu Long, không có hứng thú gì với việc kế thừa gia nghiệp, tài sản đều giao cho La Bân Văn quản lý, ngược lại tôi lại rất có hứng thú với việc nghiên cứu biểu cảm vi mô của tội phạm."

"Ngay khi gặp ngài, tôi đã thấy ngài thân thiết lạ thường, thế là vô thức nói nhiều hơn một chút."

Oliver Keith sởn cả tóc gáy, luôn cảm thấy trong lời nói của Giản Nhược Trầm có ý khác.

Phải rồi, Giản Nhược Trầm học tâm lý tội phạm, giờ còn theo chuyên gia phân tích hành vi tội phạm của FBI học tập, từng tham gia nhiều phiên thẩm vấn, đã sớm trở thành truyền kỳ trong tổ trọng án Tây Cửu Long.

Dù ông ta không ưa Giản Nhược Trầm, nhưng không thể không thừa nhận bản lĩnh của cậu quả thật đáng gờm.

Oliver Keith rợn hết gai ốc, Giản Nhược Trầm phân tích vi biểu cảm lợi hại như vậy, liệu có nhìn ra được gì từ phản ứng của ông ta không?

Chẳng phải những câu hỏi vừa rồi là phép thử của Giản Nhược Trầm sao?

Oliver Keith vừa định mở miệng thì cửa phòng riêng bị gõ, hai nhân viên phục vụ bưng khay gỗ cách nhiệt đựng sườn cừu nướng mật ong bước vào, lần lượt đặt lên trước mặt Giản Nhược Trầm và Oliver Keith.

Hoắc Minh Hiên mang một gương mặt người qua đường, giọng điệu bình thản giới thiệu với Oliver về món sườn cừu, ánh mắt nhanh chóng quét vị giáo sư này từ trên xuống dưới một lượt.

Hơi phát tướng, nhưng tổng thể vóc dáng cân đối, ăn mặc chỉnh tề, toàn là hàng may đo cao cấp, rất vừa vặn.

Thắt lưng, đùi sau và vùng nách không phát hiện mang súng, năng lực tấn công và mức độ nguy hiểm không cao.

Oliver Keith không chú ý đến ánh mắt của Hoắc Minh Hiên, ông ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào sườn cừu đang nướng xèo xèo trên tấm sắt, nhìn những bọt khí lăn tăn ở viền miếng thịt, chỉ cảm thấy miếng thịt kia bây giờ chẳng khác gì chính ông ta.

Nóng ruột, áp lực.

Giản Nhược Trầm cầm dao, ung dung cắt sườn cừu thành từng miếng vuông vức chừng hai centimet, "Ngài có phiền nếu vừa ăn vừa nói chuyện không? Chúng ta nên vào chuyện chính thôi, chẳng phải gặp nhau là vì quỹ nghiên cứu sao?"

Con dao nĩa bằng bạc trong tay Oliver Keith phát ra một tiếng chói tai khi cọ vào chảo sắt.

Ông ta nhìn chằm chằm vào miếng thịt cừu đầy mùi đặc trưng trước mặt, ánh mắt u ám. Tình thế hiện giờ hoàn toàn bất lợi với ông ta, thế chủ động nằm gọn trong tay Giản Nhược Trầm, đến cả cơ hội chen lời ông ta cũng không có được.

Thật sự bực bội!

Sớm muộn gì cũng phải cắt cái lưỡi trơn tru kia xuống!

Ông ta cau có mặt mày, cắt một miếng thịt bỏ vào miệng: "Tôi còn tưởng cậu mời tôi đến đây để tán gẫu cơ đấy."

Phòng bên cạnh.

Ông chủ của Hoàng Ký vừa biết họ là cảnh sát đang làm nhiệm vụ thì liền nhiệt tình mang sang ba đĩa đồ ăn vặt tổng hợp.

Quan Ứng Quân không từ chối.

Giờ đúng vào giờ cơm, các thành viên trong đội vẫn còn đang đói bụng, lát nữa ra quầy thanh toán đĩa đồ ăn này là được.

Vậy nên Tất Loan Loan vừa điều khiển máy nghe lén, tay còn lại kẹp lấy một miếng khoai tây chiên nhâm nhi trong lúc nghe.

Ở phía bên kia, Trương Tinh Tông và Đinh Cao đầu kề đầu, cùng lúc gặm liền 6 cái cánh gà.

Tận hưởng quá đi!

Vừa có đồ ăn ngon, lại còn được nghe Giản Nhược Trầm dùng kỹ xảo ngôn ngữ sắc bén và nhịp điệu nói chuyện khéo léo để áp đảo tội phạm giết người là Connaught - Keith.

Thật sự là tận hưởng!

Quan Ứng Quân khoanh tay đứng một bên, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ánh mắt sáng quắc của Giản Nhược Trầm khi đối đầu với Connaught. Đáng tiếc, nếu có thêm hình ảnh thì càng tuyệt hơn.

Chắc chắn sẽ rất bùng nổ.

Lúc này, Giản Nhược Trầm và Olivie·Keith đang nói về quỹ nghiên cứu khoa học.

Người của thập niên 90 có lẽ không biết—

Năm 2030, thế giới chính thức bước vào thời đại chạy đua hàng không, các ngành như vật lý thiên văn trở thành miếng bánh thơm được các quốc gia thi nhau tranh giành.

Cậu đang dò xét xem Olivie có thật sự nghiêm túc không, nghiêm túc với hàng không vũ trụ, với các quỹ nghiên cứu khoa học liên quan đến vật lý thiên thể.

Giản Nhược Trầm đến từ tương lai, cho dù chỉ mang theo một vài ý tưởng mơ hồ và ấn tượng về công nghệ tương lai, cũng khiến người khác cảm thấy đầy kỳ diệu.

Oliver Connaught - Keith nhìn thiếu niên đang nói chuyện nghiêm túc với logic rõ ràng ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Khoảnh khắc này, hình ảnh của Giản Nhược Trầm hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh người phụ nữ hai mươi năm trước, gen di truyền thật đúng là thứ thần kỳ.

Cho dù Giản Nhược Trầm có một người cha bại hoại về mặt đạo đức, ích kỷ đến tột cùng, cậu vẫn hoàn toàn kế thừa con mắt nhìn xa trông rộng của gia tộc Connaught về sự phát triển trong tương lai, cùng với tình yêu thương, lý trí, thông minh và thân thiện chảy trong huyết mạch của Connaught.

Oliver Keith chợt thở dài một tiếng.

Giản Nhược Trầm im lặng trong chốc lát, nói: "Nếu ngài thấy vẫn chưa đủ, chúng tôi có thể tiếp tục nâng mức tài trợ."

Oliver Keith lắc đầu.

Ông ta thở dài không phải vì số tiền không đủ, mà là vì Giản Nhược Trầm quá thông minh.

Một người có EQ cao như vậy, làm việc kín kẽ không để lọt một giọt nước, sao có thể vừa bước vào đã nói ra những lời khiến ông ta thấy khó chịu?

Trừ phi... Giản Nhược Trầm cố ý! Cậu đang thăm dò!

Oliver Keith đặt dao nĩa xuống, "Tôi thấy mức tài trợ hiện tại rất hợp lý. Nhưng cậu đã nghĩ đến tên của quỹ này chưa? Nếu dùng họ Giản, liệu có thiếu chút bề dày không?"

Giản Nhược Trầm "Ừm" một tiếng.

Cậu hiểu rõ Oliver Keith đang tính toán điều gì.

Trong nhiều năm qua, Oliver Connaught - Keith luôn nhấn mạnh phần tên giữa, đến mức bạn bè, đồng nghiệp đều gọi ông là "Giáo sư Connaught".

Nếu quỹ nghiên cứu này được đặt theo tên "Connaught", thì vị giáo sư sĩ diện này hoàn toàn có thể thuận miệng khoe khoang: nhìn xem, cả quỹ nghiên cứu cũng được đặt theo tên tôi.

Dựa vào việc ông ta thường liệt kê thành tích bản thân trước khi bắt đầu bài giảng, thì vị giáo sư trung niên này hoàn toàn đủ sức nói ra lời như thế một cách đầy đắc ý.

Hơn nữa...

Một người đã từng giết người, thậm chí có khả năng không chỉ giết một người, sao có thể xứng đáng gán tên vào quỹ nghiên cứu?

Sắc mặt Giản Nhược Trầm tối đi đôi chút, "Giáo sư Connaught, Hồng Kông sớm muộn cũng sẽ trở về, chúng ta đều là một phần của quốc gia. Tôi rất tò mò và luôn hướng về quê hương nơi mình chưa từng thấy. Vậy nên..."

Cậu ta càng nói, Oliver càng cảm thấy không ổn.

"Tôi muốn đặt tên cho quỹ nghiên cứu khoa học này là Thiên Công." Giản Nhược Trầm cười nói, "Tôi quyết định sẽ trích ra 10% lợi nhuận ròng hằng năm của tập đoàn Connaught để duy trì hoạt động cho quỹ này."

Connaught giật mình, chiếc thìa trong tay rơi thẳng vào đĩa, "Không được, nhiều quá!"

Giản Nhược Trầm hơi nhướn mày, "Nhiều sao? Tôi thấy ổn mà, dù sao tiền cũng chẳng tiêu hết. Công ty điện tử tôi đầu tư vẫn đang làm ăn phát đạt, ngài vội gì?"

Cậu khẽ "hừ" một tiếng, "À, tôi chợt nhớ ra còn một chuyện muốn hỏi ngài."

Cậu cúi người, nghiêng về phía trước, thì thầm: "Giáo sư, ngài có biết phenmetrazine không? Loại có thể giả dạng thành vitamin ấy."

Hai người nhìn nhau trừng trừng, Giản Nhược Trầm ghé sát đến mức chỉ cách nhau chừng hai nắm tay.

Cậu thấy rất rõ những giọt mồ hôi li ti đang rịn ra trên sống mũi Oliver Keith, từng giọt từng giọt tụ lại, đồng tử ông ta bỗng nhiên giãn lớn, trên gương mặt thoáng chốc hiện lên vẻ hoảng loạn.

Ánh mắt của Oliver Keith trở nên u ám, ông ta lùi về sau, kéo giãn khoảng cách.

Trong lòng cuộn lên sóng to gió lớn.

Giản Nhược Trầm đã biết rồi!

Cậu nhất định đã biết tất cả rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me