LoveTruyen.Me

Edit Thap Nien 60 Xuyen Thanh Mo Cua Nhan Vat Chinh

"Mỹ Hoa, ta đi về trước , qua vài ngày tại tới tìm ngươi."

Hồ Ái Bình không đợi Nghiêm đoàn trưởng đến gần, liền cùng một bên Mỹ Hoa tạm biệt , chồng người ta trở về nàng liền không ở lại quấy rầy . Hồ Ái Bình đi qua bên Nghiêm đoàn trưởng sau khi chào hỏi mới trở về. Thẩm Mỹ Hoa nhìn hắn ôm bọn nhỏ đứng ở cách đó không xa, hơn mười ngày hắn không ở đây , nàng mang theo hai hài tử rất tốt, nhưng tổng thể cảm thấy như là thiếu chút gì.

"Cữu cữu, con nhớ ngươi."

Đại Lực ôm cổ cữu cữu, nói hắn thật nhớ người . Một bên Nguyên Bảo cũng nhanh chóng nói nhớ cha, hắn nhớ cha , phi thường vô cùng nhớ. Nghiêm Ngật lẳng lặng nghe, đảo mắt liền gặp Thẩm Mỹ Hoa đứng ở hành lang dưới nhìn về phía bọn họ, hai người ánh mắt gặp nhau, nàng dời ánh mắt, nhìn về phía trước , một bên trước sau vung hai tay.

Nguyên Bảo nhìn cha chỉ xem nương, hai tay chạm mặt , phồng mặt nói ra: "Cha, người xem ta." Hắn còn chưa có cùng cha nói xong, cha đợi lát nữa hẵng nhìn nương. Nghiêm Ngật hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt của Nguyên Bảo thở phì phò biểu tình , mặt mày mang ý cười, không nhìn về phía nàng nữa , chuyên tâm nghe lời Nguyên Bảo nói .

"Mỹ Hoa, ngươi thế nào lại đứng chỗ này không đi qua ."

Dưới lầu phơi nắng Vương Hồng híp mắt hỏi. Người ta chồng trở về đều vô cùng cao hứng nghênh đón, nàng vẫn đứng ở một bên bất động.

Đang dang tay Thẩm Mỹ Hoa bị lời nói của Vương nãi nãi hỏi, không ý thức để xuống, không nghĩ đến Vương nãi nãi sẽ đột nhiên mở miệng.

Vương nãi nãi cùng nàng không quen , còn chưa gặp qua, chỉ nghe qua người này gọi là Vương Hồng, sống ở lầu dưới của bọn họ , sáu mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đội kí túc , mọi người cũng gọi nàng Vương nãi nãi.

Thẩm Mỹ Hoa mắt nhìn cách đó không xa đều có bùn nhão, mở miệng nói:
" Đường có chút trượt, lúc sau hắn liền tới đây ."

Vương Hồng híp mắt thấy bụng của nàng, nhìn một hồi , nghĩ từ lúc nàng đến không có xuống lầu:
"Bụng mấy tháng ?"
" Đã bốn tháng rồi." Thẩm Mỹ Hoa nói ,
Vương nãi nãi nhìn nhìn bụng nàng hẳn là đã nhìn ra , không có giấu diếm nói thẳng .

" Chăm chỉ hoạt động một chút , không thể mãi luôn ở trên lầu." Nàng cả ngày bất động, đến thời điểm sinh sợ là sẽ khó khăn .

Thẩm Mỹ Hoa cười đáp ứng, về sau nàng sẽ thường xuyên xuống dưới đi lại . Nàng cùng Vương nãi nãi nói chuyện vừa đúng lúc Nghiêm Ngật ôm hài tử đi tới. Vương Hồng ở một bên , Nghiêm Ngật hướng tới bà chào hỏi, cười trở về .

"Trở về đi, tiểu Nghiêm ở một bên chờ lâu." Vương Hồng gặp Mỹ Hoa còn muốn cùng nàng nói chuyện phiếm, nhưng nàng nhanh phải trở về, về sau còn có thời gian.

"Nương."

Nguyên Bảo ôm cổ hắn nghe tiếng Vương nãi nãi nói , thúc giục nàng trở về. Thẩm Mỹ Hoa nghe Nguyên Bảo gọi, cùng Vương nãi nãi nói lời từ biệt, đi đến bên người Nghiêm Ngật theo hắn lên lầu. Nàng nhìn bóng lưng hắn ôm Nguyên Bảo cùng Đại Lực lên lầu, hơn mười ngày không gặp, hắn không có thay đổi gì, chính là sắc mặt không tốt lắm, như là hơi mệt một chút.

Hai người một trước một sau vào phòng. Nghiêm Ngật đem hai đứa nhỏ buông xuống, lôi kéo tay bọn trẻ tay đi vào phòng. Thẩm Mỹ Hoa đóng cửa lại, nhìn hắn đem quân trang bắt lấy để ở một bên. Hơn mười ngày không gặp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng không nói giống như cũng không quá tốt. Nàng mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi, lập tức nói ra:
"Đói bụng sao?"

Nghiêm Ngật đem mũ thả xuống quay người lại ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, nhìn xem mặt nàng có một chút thịt , trong khoảng thời gian này xem ra không tồi, thu hồi ánh mắt, ân một tiếng. "Vậy anh để ý bọn nhỏ, tôi đi làm bánh bao."

Đêm qua nàng chuẩn bị một ít , tới buổi chiều có thể làm, không nghĩ đến hắn hôm nay đột nhiên trở về. Một bên Nguyên Bảo nghe nương muốn làm bánh bao, lập tức lộ ra hàm răng trắng , vui vẻ nói không nên lời , lập tức xoay người nhìn xem ca ca. Thẩm Mỹ Hoa nói xong người đi về phía phòng bếp, đi đến phòng bếp không bao lâu liền gặp Nghiêm Ngật theo tiến vào.

"Nước nóng ở trên bàn cơm." Nàng cho rằng hắn là muốn đổ nước, bảo hắn nước ở bên ngoài . Nghiêm Ngật múc một bầu nước thêm vào trên tay: " Bột đâu?" Thẩm Mỹ Hoa nhìn tay hắn còn nhỏ nước tay hơi giật mình, hắn đây là muốn cùng hắn cùng nhau bao?

"Tôi tự mình làm, anh về phòng nghỉ ngơi." Hắn vừa trở về, hẳn là rất mệt mỏi. Nàng nói xong hắn không nói gì, chỉ là im lặng nhìn nàng.

Thẩm Mỹ Hoa nhìn mắt hắn thật sâu không thấy hắn có ý định đi , thoáng qua dời ánh mắt: "Ở trong tủ bát."
Nghiêm Ngật mang bột trải trên bản thớt vò thành một khối tròn mịn, sau đó cắt thành từng khối, từng khối vừa vặn để ở một bên.

Nàng ở một bên nhìn Nghiêm Ngật động tác thuần thục , có chút mặc cảm, đem nhân cải trắng thịt heo bánh buổi sáng bưng ra. "Ngày hôm qua căn cứ đến đưa phiếu thịt , thịt trong nhà còn lại đều đã dùng ."

Nàng đem nồi hấp đặt ở bên bếp lò. Ngày hôm qua chị Ngọc Hà dỗ dành lôi kéo nàng đi cung tiêu xã mua thịt, trong nhà còn hai cân thịt nàng toàn bộ dùng hết, giữa trưa trở về liền đem hai khối thịt tốt cho bọn nhỏ ăn . Cải trắng nhân bánh trong thịt heo là nàng từ tụ bảo trong túi lấy .

" Không biết anh chừng nào thì trở về, tôi lại mua gạo cùng bột mì , đến sữa bột, tôi cũng mua một chút , còn có đường đỏ, chậu rửa mặt. . . ."

Hắn không ở trong khoảng thời gian này, nàng mua một đống đồ vật độn lên, có mua một chút làm dáng vẻ, từ tụ bảo trong túi lấy ra xen lẫn cùng nhau. Hắn nhìn mí mắt phía dưới nàng có chút không tốt . Nghiêm Ngật thấy nàng miệng liên tục mấp máy đóng mở, không có nói tiếp, cầm lấy một bên cán đem nắm bột mì nghiền thành lớp da mỏng để ở một bên.

Thẩm Mỹ Hoa phát hiện người bên cạnh không có nói tiếp, đã bắt đầu đứng lên bọc, tay hắn rất lớn, trong tay rất linh hoạt, chỉ thấy hắn đem nhân bánh bỏ vào trong, niết vỏ chuyển vài vòng, mang theo nếp nhăn bánh bao ở trong tay thành hình. Mắt nhìn tay hắn làm bánh bao , dừng lại tiếng nói chuyện, đi đến một bên rửa sạch tay, đứng ở bên cạnh hắn cùng nhau an tĩnh bao bánh bao. 

Nàng làm không nhiều, chỉ có ba bốn mươi cái bánh bao, đến cuối cùng còn có mười mấy vỏ , một mình đem qua , lại nhìn một bên Nghiêm Ngật mở miệng nói:
"Mấy cái này không còn cải trắng làm nhân ."

Nói xong nàng đi đến phòng khách cầm đường đỏ đi vào phòng bếp, hắn hôm nay giúp nàng làm bao bánh, là không muốn nàng làm một mình sẽ mệt mỏi, trong lòng có chút cảm động, hắn thích ăn ngọt, vậy thì bao mấy cục đường. Nghiêm Ngật thấy nàng ra ngoài lại tiến vào, đem đường đi gói trong vỏ, hơi giật mình.

"Tốt , một hồi liền có thể ăn ." Thẩm Mỹ Hoa đem mười mấy vỏ bao xong , nghĩ đi rửa tay , mắt vừa nhấc liền gặp Nghiêm Ngật đứng ở một bên nhìn nàng không nói lời nào. Nàng giơ tay nhìn lại hắn, muốn hỏi hắn làm sao liền thấy hắn đẩy cửa ra ngoài. Không rửa tay ? Thẩm Mỹ Hoa nhìn hắn bóng lưng lắc lắc đầu, nắm tay rửa. Nguyên Bảo thấy trong phòng có mùi hương, thèm chảy ròng nước miếng, lôi kéo quần hỏi:
"Cha, bánh bao xong chưa?"

Thẩm Mỹ Hoa ở một bên nhìn , Đại Lực cũng thường thường nhìn về phía phòng bếp, Thẩm Mỹ Hoa để ý thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy đi phòng bếp lấy bánh bao.

Nguyên Bảo gặp nương đi phòng bếp, lập tức buông tay cha ra , đi theo sau lưng nương hướng tới phòng bếp. Nàng vén nắp nồi nhìn bánh bao đã hấp , cầm lấy một bên chậu đem bánh bao cất vào , hạ nồi xuống.

Nguyên Bảo theo nương chạy trước chạy sau, chờ nương đem chậu đặt lên bàn, nhanh chóng ngồi ở trên băng ghế chờ. Thẩm Mỹ Hoa cho Đại Lực cùng Nguyên Bảo mỗi người một cái nhân cải trắng thịt cho bọn nhỏ ăn trước, ngồi đối diện Nghiêm Ngật nói ra: "Không có nếp nhăn bên trong bao đường." Nói xong kẹp cái cải trắng thịt lên ăn.
Nghiêm Ngật: "... ."

Mấy người ăn xong, nàng đem phần còn dư lại toàn bộ hấp bỏ vào trong chậu, đem mấy cái bỏ vào trong đĩa.

"Tôi đi đem qua cho chị Ngọc Hà mấy cái ." Thẩm Mỹ Hoa dọn dẹp xong đối với Nghiêm Ngật nói , không để hắn đáp lại, đã bưng đĩa đi.
"Nương, thẩm thẩm đến ." Đại Hổ ở trong phòng gặp thẩm thẩm bưng bánh bao, lớn tiếng hô. Triệu Ngọc Hà nhìn Mỹ Hoa trong tay bưng bánh bao, đẩy tay nàng, nhanh chóng mở miệng: "Mỹ Hoa, ngươi mang trở về cùng bọn nhỏ ăn." Tuy nhà ta lương thực cũng không nhiều, nhưng bánh bao này nàng không thể lấy .

"Bọn nhỏ còn chờ ta trở về, đưa đĩa tới bến Đại Hổ xong liền đi." Thẩm Mỹ Hoa đối với mặt không muốn của Triệu Ngọc Hà , trực tiếp đem cái đĩa đặt lên bàn, xoay người về nhà. "Mỹ Hoa..." Triệu Ngọc Hà còn chưa nói xong, liền gặp Mỹ Hoa đi trở về đóng cửa lại. Nàng cầm cái đĩa nghĩ gõ cửa nhà Mỹ Hoa để đưa trở về, đi chưa được mấy bước vạt áo bị giữ chặt. "Nương, ta muốn ăn bánh bao." Đại Hổ mắt nhìn chằm chằm vào trong đĩa bánh bao không chuyển mắt. Triệu Ngọc Hà gặp nhi tử thèm thẳng nuốt nước miếng, tâm đau xót: "Ăn đi."

Qua vài ngày nàng cán mì , bọn họ sẽ đưa đến nhà Mỹ Hoa, không thể ăn không trả tiền , bọn họ cũng không dễ dàng. Thẩm Mỹ Hoa về phòng thấy hắn rửa bát xong , đi theo phía sau hắn vào phòng, mỗi ngày sau cơm trưa nàng đều sẽ ngủ. Trở lại trong phòng, nàng cởi áo khoác lên giường ngồi, vừa muốn nằm liền nhìn thấy trên áo lông Nghiêm Ngật có vết máu, lôi kéo chăn tay run lên. "Ngươi bị thương?"

Nghiêm Ngật ân một tiếng, cởi áo lông cùng áo lót, lộ ra vải bao lưng, vải thưa bị máu thẩm thấu, nhanh chóng cởi bỏ vải thưa. Thẩm Mỹ Hoa nhìn máu trong vải tràn đầy, hắn vừa bị thương vừa cùng nàng làm bánh bao? Trong lòng có chút áy náy, còn có một tia nói không ra lời, đứng dậy đi đến bên người hắn. Nghiêm Ngật đem máu trong vải thưa để ở một bên, cầm miếng vải sạch sẽ cùng thuốc trên mặt bàn , một cái tay tinh tế cầm qua bình thuốc.
"Anh ngồi xuống đi, tôi xử lý giúp anh ."
"Không cần."

Nghiêm Ngật nói xong muốn qua tay nàng lấy bình thuốc. Thẩm Mỹ Hoa không có để ý hắn, cầm bình thuốc đi đến hắn phía sau lưng, nhìn thấy vết thương dữ tợn miệng vết thương hở ra, hít một hơi khí lạnh.

Miệng vết thương từ bả vai vẫn luôn kéo dài đến xương sườn, da thịt đều lộ ra bên ngoài .

Như thế này không cẩn thận sẽ càng đau hơn , nàng cắn môi , tay cầm thuốc nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương . Nghiêm Ngật chỉ cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, ngón tay ở phía sau trên điểm nhẹ, trên lưng cơ bắp nháy mắt buộc chặt.

Thẩm Mỹ Hoa toàn bộ lực chú ý đều cố gắng không chạm vào vết thương của hắn, không có chú ý tới sự khác thường của hắn. Thuốc mỡ thoa xong, nàng cầm lấy một bên vải thưa muốn đứng lên, nàng sẽ không quấn cho hắn , trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Nàng chưa kịp chuẩn bị mở miệng nói sẽ không, trong tay vải thưa bị lấy đi, Nghiêm Ngật chính mình đứng lên quấn , mặc quần áo sạch sẽ vào .

Nghiêm Ngật thấy nàng đứng ở bên cạnh bàn vẫn không nhúc nhích, đầy mặt lo lắng, ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Thẩm Mỹ Hoa đi theo phía sau hắn lên giường, nhìn hắn như là nằm ngủ, vội vàng mở miệng nói: "Nằm sấp ngủ."

Vết thương của hắn lớn như vậy, nằm ép đến miệng vết thương, đè nặng nhất định rất đau, cũng không biết hắn có hay không có ăn thuốc hạ sốt. Nàng nói xong cũng gặp Nghiêm Ngật nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm.

Giật mình, nghĩ đến vừa được nàng bôi thuốc , hiện tại lại là một bộ dạng quan tâm , trước kia vẫn đối với hắn không phải rất để bụng, nhanh chóng mở miệng nói: "Một hồi máu dính vào trên giường không tẩy không được ."

Nói xong nằm xong xoay người không xem hắn, mấy giây sau bên người truyền đến động tĩnh. Trong phòng vang lên tiếng hít thở của hắn, Thẩm Mỹ Hoa xoay người, thấy hắn nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, tay điểm điểm cánh tay của hắn không có động tĩnh, vén chăn lên đứng dậy ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me