LoveTruyen.Me

Edit That Hon

Sau một ngày thứ bảy bận rộn, Tô Hảo dính vào giường liền ngủ, vốn định chủ nhật ngủ nướng một giấc thì sáng sớm lại nhận được điện thoại của Trương Nhàn gọi cô đến công ty một chuyến.

Tô Hảo mơ mơ màng màng ngồi dậy, hỏi: "Chị Trương Nhàn, có chuyện gì vậy?"

"Em đến đây sẽ biết." Ngữ khí của Trương Nhàn vẫn nghiêm túc như trước, nghe không ra cảm xúc, Tô Hảo đành phải đáp ứng, nói thật, hôm qua một mình làm việc trễ như vậy, cô có chút mệt mỏi, cũng có chút chút oán giận, nhưng cuối cùng số liệu vẫn là do cô tính toán, cô đã chỉnh sửa lại, nhìn lại không có gì sai.

Hôm nay còn bá chiếm thời gian nghỉ ngơi của cô, gọi cô đến công ty. Tô Hảo ở mép giường ngồi trong chốc lát, bình tĩnh lại rồi mới rồi giường, vốn tính làm bánh bao nhỏ, hiện tại cũng không có thời gian.

Tô Hảo rửa mặt xong thì ăn vội một chút bánh mì, mang theo túi nhỏ chạy đến công ty.

Thứ bảy hôm qua còn có một vài người, hôm nay chủ nhật lại càng thanh tịnh hơn, đại sảnh chỉ có có người quét dọn đang làm vệ sinh, mặt đất một mảnh bóng loáng, khu vực tiếp khách được thu dọn gọn gàng. Tô Hảo vào thang máy, lên thẳng tầng 16.

Tầng 16 cũng thực an tĩnh, chỉ có phòng tài vụ cửa mở, cửa chớp cũng mở ra, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy người trong phòng tài vụ.

Trần Ngọc đứng ở trước két sắt, cúi đầu không nói chuyện. Trương Nhàn ôm cánh tay đứng một bên, Lục Mễ Mễ xoay ghế, như thể không liên quan gì đến cô ta.

Tô Hảo đi vào.

Trương Nhàn lệnh cho cô: "Lại đây."

Tô Hảo đi lên trước.

Số tiền trong hộp được lật ra, một phần đã được lấy vào thứ sáu, hiện tại chỉ còn chưa đầy sáu vạn. Trương Nhàn chỉ vào tiền bên trong nói: "Thiếu sáu tờ."

Tiếp theo cô ấy nhìn về phía Trần Ngọc, Trần Ngọc cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Ngày hôm qua em không động vào, lần cuối cùng em động vào là trước khi làm việc vào thứ sáu, định thứ hai đem đi cất."

Tô Hảo nhíu mày.

Trong lòng có một linh cảm không lành.

Lục Mễ Mễ buông kiềm cắt móng tay, đứng lên trực tiếp hỏi: "Tô Hảo, ngày hôm qua cô không có động chứ?"

Quả nhiên, đây là nhắm tới cô.

Trừ Trần Ngọc ra, cả Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ đều nhìn thẳng về phía Tô Hảo, các cô đều biết, ngày hôm qua trước khi tan tầm Tô Hảo chắc chắn có đem hóa đơn bỏ vào két sắt.

Tô Hảo là người cuối cùng động vào két sắt này, không có người ngoài dưới tình huống. Tô Hảo nhìn số tiền kia, nói: "Em không động vào."

"Cô nói không động? Thì là không động a?" Lục Mễ Mễ lập tức hỏi lại.

Tô Hảo trầm mặc.

Trương Nhàn gõ gõ cái bàn: "Một khi đã vậy, tổn thất này hai người đều phải gánh vác."

Tô Hảo nhíu mày: "Em không đồng ý."

"Em nếu làm công việc này đều phải gánh vác trách nhiệm." Trương Nhàn nhìn chằm chằm Tô Hảo, ngữ khí không khách khí. Trần Ngọc bên này thừa nhận chính mình sai rồi, cũng nguyện ý gánh vác, hai ngày này bộ mua hàng đã chi rất nhiều tiền, hơn nữa một ít chi trả dùng tiền mặt, ra ra vào vào, khó tránh khỏi sai sót, ngược lại Tô Hảo vẫn không đồng ý.

Lục Mễ Mễ nhướng mày: "Cô không đồng ý thì còn cách nào khác? Cô có thể tìm lại 600 kia sao?"

Sổ sách ngày hôm qua đã kỹ lưỡng đối chiếu, tiền cũng chính xác. Tìm như thế nào, Tô Hảo thở ra một hơi, cô giương mắt nhìn một bên máy theo dõi, nói: "Camera, camera giám sát."

"Xem camera giám sát thì hôm qua cô không chạm vào két sắt sao? Xem camera giám sát thì thứ sáu cô không cùng Trần Ngọc xử lý sổ sách sao?" Lục Mễ Mễ hùng hổ doạ người, Trương Nhàn không ngăn Lục Mễ Mễ, bởi vì Lục Mễ Mễ ở mức độ nào đó nói rất đúng, cũng có 600 mà thôi, hai người chia ra thì cũng không bao nhiêu. Xem camera cũng chỉ làm kinh động những người phía trên.

Tô Hảo lại lắc đầu: "Xem camera giám sát, tôi không làm gì sai, tôi sẽ không gánh vác."

Bọn họ rõ ràng đang bối rối, Trần Ngọc là người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này, cô ta cần phải gánh vác trách nhiệm, Tô Hảo là phụ trợ, cũng nên phụ trách nhiệm, nhưng người cuối cùng rời đi hôm qua và chạm vào két lại là Tô Hảo, nếu đây là tiền bồi, Tô Hảo liền thành người chủ yếu gánh trách nhiệm.

Về sau nếu phát sinh việc gì, Trần Ngọc nhất định lấy chuyện này ra nói cô, hoặc xuất hiện vấn đề này lần nữa, đều sẽ đem trách nhiệm đẩy lên người cô đầu tiên. Dù sao Tô Hảo cũng từng có tiền lệ.

"Tô Hảo!" Trương Nhàn cảm thấy cô có chút ngoan cố.

Lục Mễ Mễ a một tiếng: "Trả không nổi thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ giúp cô trả."

"Tôi không phải trả không nổi." Tô Hảo cầm lấy di động, tìm số điện thoại Tằng tổng, sau khi tìm xong, cô nhìn về phía Trương Nhàn: "Chị Trương Nhàn, chị thấy nên là em gọi hay chị gọi?"

Trương Nhàn trầm mặc mà nhìn cô, quay người đi lấy điện thoại di động.

Cuối cùng nhìn Tô Hảo liếc mắt một cái, không được thân thiện cho lắm.

Năm phút sau, Trương Nhàn cúp điện thoại, đi trở về, nói: "Chờ Tằng tổng đến mở quyền giám sát."

Camera quan sát công ty chỉ có chức vị của Tằng tổng trở lên mới có thể động.

Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, cô dựa vào bàn, cúi đầu xem sổ thu chi. Nếu xem camera mà không tìm thấy bất luận dấu vết gì, chẳng lẽ số tiền này ra ngoài lúc giao dịch sao?

Hoặc là chính sổ sách sai nhưng hai người chưa phát hiện.

Hai mươi phút sau, văn phòng áp lực nặng nề nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang, bốn người đồng thời ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân cao lớn tuấn soái trong miệng ngậm thuốc lá đi đến, đôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn các cô vài lần, dừng lại trên mặt Tô Hảo thêm vài giây.

Sau khi rút điếu thuốc xuống, anh dịch qua một cái ly búng búng tàn bụi, hỏi: "Xem cái gì trong camera giám sát? Cho thời gian đi."

Nam nhân khí thế mạnh mẽ, ngữ điệu trực tiếp.

Vài người mới đột nhiên hoàn hồn, ai cũng không thể ngờ được người đến thế nhưng là Chu Dương, Trương Nhàn nhịn không được liếc Tô Hảo một cái, một cổ tức giận nghẹn trong lòng.

Nhưng lại cố chịu đựng: "Chu tổng, như thế nào lại làm phiền cậu rồi?"

"Không phiền, tiện đường thôi." Chu Dương dời máy tính bảng sang một bên, click mở hệ thống.

Trương Nhàn bất đắc dĩ, quay lại liếc mắt Tô Hảo một cái, cuối cùng chỉ Trần Ngọc, Trần Ngọc nhìn thấy Chu Dương tới, cả người đã cứng lại rồi, cô chưa từng tiếp xúc gần với Chu Dương như vậy, quá khẩn trương, hơn nữa tâm tình không tốt, trông thập phần đáng thương, như bị người khi dễ, thực dễ khơi dậy lòng thương hại của người ta.

Lục Mễ Mễ ở cách đó không xa nhìn thấy, hừ một tiếng.

Chu Dương chờ nửa ngày cũng không chờ được, ngữ khí nhẹ mà lạnh: "Nói chuyện."

Trần Ngọc run run vài cái.

Tô Hảo mở miệng: "Thứ năm cho tới hôm nay."

Chu Dương nhấc mắt lên nhìn cô.

Sau đó anh lại quét mắt mấy người còn lại, không nói chuyện, chọn thời gian rồi giải khóa, thời gian cũng cần dấu vân tay của anh, giải khóa xong, Chu Dương kéo hình ảnh đến rõ ràng nhất, đặt lên bàn nói: "Xem xong thì trực tiếp thoát ra là được, chút nữa Trương Nhàn qua đây báo cáo kết quả cùng tôi."

Nói xong, xoay người rời đi.

Tới cửa, anh đột nhiên xoay người lại, nhướng mày, đầu ngón tay gõ gõ ván cửa nói: "Tan tầm ngày hôm qua, Tô Hảo không có chạm qua tiền mặt, bởi vì lúc ấy tôi cũng ở hiện trường."

Ba người phòng tài vụ trố mắt, tiếp theo ba người ý vị không rõ nhưng động tác lại nhất trí nhìn về phía Tô Hảo, ánh mắt Lục Mễ Mễ giống như kim châm.

Tô Hảo cực kỳ trấn định, giải thích: "Ngày hôm qua Chu tổng trở về làm việc, thấy tôi tan tầm muộn nên tới đây thăm hỏi một tiếng."

Lục Mễ Mễ: "Nga?"

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hảo nên cũng không nghi ngờ.

Trần Ngọc lại có chút ghen tị, cô ta tăng ca cũng rất nhiều lần, như thế nào lại không lần nào được thăm hỏi.

Trương Nhàn có chút kinh ngạc, Chu Dương thế nhưng lại nói giúp Tô Hảo, đột nhiên, tay cô cầm máy tính bảng có chút nặng.

Tiếp theo, mấy người xem xét camera ngày hôm qua, tuy bốn người đều có tới công ty, nhưng chỉ có Tô Hảo chạm qua két sắt. Mà có câu nói kia của Chu Dương, hơn nữa camera chỉ nhìn thấy Tô Hảo cho đồ đi vào, không có lấy đồ ra, như vậy Tô Hảo đã thoát khỏi hiềm nghi ngày hôm qua.

Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm.

Kiên quyết xem camera giám sát là đúng đắn.

Sắc mặt đám người Trần Ngọc lại không được tốt lắm, đều mặc không lên tiếng. Trương Nhàn chuyển camera giám sát sang thứ 6, két sắt được mở ba lần trong ngày.

Hai lần đều là Trần Ngọc, một lần là Trần Ngọc cùng Tô Hảo.

Lần cuối cùng nhưng Tô Hảo chỉ phụ trách đem đóng hộp, Trần Ngọc khom lưng đặt hộp xuống, một trong số họ mất nhiều thời gian nhất để mở.

Hộp cũng có chút loạn, người ra vào cũng nhiều. Bộ phận mua hàng cùng bộ phận marketing đều tới hai lần, hình ảnh rất rõ ràng, nhưng cũng không nhìn ra cái gì.

Vì hộp chưa bao giờ được mở quá nhiều.

Cũng không thấy ai khác chạm vào nó.

Trương Nhàn chuẩn bị qua ngày thứ năm thì Tô Hảo đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Tay Trương Nhàn dừng lại nhìn về phía Tô Hảo.

Tô Hảo chỉ vào vị trí 4 giờ 30 phút 20 giây buổi chiều nói: "Nơi này, Trần Ngọc lấy tiền hai lần."

Trần Ngọc trợn mắt: "Chị nói cái gì?"

Trương Nhàn nhìn Trần Ngọc, kéo trở lại đọan đó, lúc ấy bộ phận mua hàng trùng hợp đến nhận tiền, đứng ở phía trước còn nghịch ngợm con búp bê nhỏ trên bàn.

Sau khi Trần Ngọc lấy tiền thì nhận một cuộc điện thoại, sau đó lại lấy một lần nữa, có vẻ như không đủ tiền nên cần thêm một ít nữa, nhưng nhìn kỹ liền nhìn ra tiền trong tay Trần Ngọc lần đầu tiên đã lấy đủ rồi...

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không nói chuyện.

Trần Ngọc ngẩn ngơ.

Bản thân cô đã quên mất điều đó.

Lục Mễ Mễ hận rèn sắt không thành thép, hung hăng nói: "Đều dặn cô lúc lấy tiền cần phải tập trung, cô còn nghe điện thoại! Suy nghĩ của cô vẫn luôn bay bỏng, có thể làm được chuyện tốt hay không?"

Hai mắt Trần Ngọc đẫm lệ mông lung.

"Em.... Em...."

Trương Nhàn đặt máy tính bảng xuống: "Tự đi xin lại tiền, không xin được thì tự chịu."

Tô Hảo thấy mình không còn chuyện, lấy túi nhỏ trên bàn, nói: "Tôi đi trước đây."

Nói xong, cô trực tiếp ra ngoài, không nói nhiều hay đợi họ đáp lại, khi vào thang máy, điện thoại tích tắc vang lên, cô lấy điện thoại ra xem.

Tô Thiến: Hảo Hảo, hôm nay được nghỉ đúng không? Về nhà đi, con đi cùng xe Chu Dương trở về.

Tô Thiến: Nhất định phải tới, gần đây dì học làm món mới, cho con thử.

Tô Hảo đang chuẩn bị trả lời, WeChat lại tích tích vang lên, là Chu Dương, cô click vào thì thấy.

Chu Dương: Như thế nào? Phải đi sao?

Chu Dương: Ở dưới lầu chờ tôi, tôi giúp em như vậy, một câu em cũng không nói, em cũng thật lợi hại đó.

Tô Hảo: Cảm ơn.

Chu Dương: Em rất quá đáng.

Tô Hảo:......

Cũng không biết là ai quá đáng, Tô Hảo đến lầu một, cô ra khỏi thang máy, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, Tô Hảo đi về phía trước vài bước, sau đó nghĩ nghĩ.

Cuối cùng vẫn quyết định chờ anh.

Xe của Chu Dương dừng lại ngoài cửa.

Di động lúc này lại lần nữa vang lên, Tô Hảo click mở xem.

Lại là Trương Nhàn gửi tới.

Trương Nhàn: Tô Hảo, thật xin lỗi, chuyện hôm nay là chị suy xét không chu toàn.

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Hảo không biết trả lời như thế nào, cuối cùng cô không trả lời.

Qua năm phút sau, cửa thang mở ra lần nữa, Chu Dương từ thang máy đi ra, xem cô ở đó, khóe môi câu lên, ấn chìa khóa xe, nói: "Lên xe trước."

Tô Hảo đứng lên đi qua, Chu Dương vẫn như cũ thuận tay mở cửa ghế phụ, Tô Hảo chỉ có thể ngồi vào ghế phụ, Chu Dương đi vòng qua ghế lái.

Tô Hảo thắt đai an toàn.

Nam nhân theo sát lên xe, đầu lưỡi răng rắc như đang ăn kẹo bạc hà, thắt đai an toàn xong thì khởi động.

Xe ra đường lớn, bóng cây hai bên che bớt nắng. Đầu ngón tay Chu Dương ở tay lái gõ gõ gõ, nhớ tới chuyện tối qua, hàm dưới anh nắm thật chặt: "Tối qua em ngủ rồi sao?"

Tô Hảo liếc anh một cái, ừ một tiếng.

Chu Dương: "..... Nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo, là ai đã like tin của Lý Tú?"

Tô Hảo lại nhìn anh, nam nhân đầu lưỡi không biết có phải đang chống cái gì hay không, hai má hơi lộ ra, từ góc độ này nhìn lại, có chút cà lơ phất phơ, cảm giác xấu xa. Tô Hảo đỡ lấy cửa sổ, ngữ khí bình tĩnh: "Vì cái gì anh phải làm khó chính mình?"

"Biết rõ là tôi cố ý không trả lời." Khi Tô Hảo nói, tầm mắt thu hồi, thẳng thắn mà nói.

Răng rắc --

Viên kẹo bạc hà nát.

Chu Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Hảo, anh chưa từng nan kham (*) như vậy, vài giây sau, anh cười lạnh: "Em thật đúng lý hợp tình a."

* Nan kham - 難堪: Khó lòng chịu đựng nổi

"Tôi theo đuổi như vậy làm em khó chịu sao?" Anh không tin.

Tô Hảo lại nhìn anh.

Trả lời.

"Đúng vậy."

Đạp chân ga hơn, xe trực tiếp lao với tốc độ rất nhanh. Tô Hảo theo bản năng kéo đai an toàn, Chu Dương híp mắt, nói thật, anh ghét nhất nữ nhân âm dương quái khí (*), Tô Hảo cũng tính là như vậy. Anh dụi dụi khóe môi dưới, dừng trước đèn đỏ, sau đó cầm điếu thuốc bên cạnh.

* Âm dương quái khí - 陰陽怪氣: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Khóe môi anh sáng lên.

Tô Hảo cảm giác anh đang tức giận.

Nghĩ thầm, lòng tự trọng bị tổn thương nặng?

Cô thấp giọng nói: "Nếu không, anh nhân lúc còn sớm mà từ bỏ?"

"Kỳ thật chúng ta rất thích hợp để làm bạn." Tô Hảo khuyên nhủ.

Chu Dương cắn thuốc, miệng giật giật, giây tiếp theo anh híp mắt cười: "Nga? Đều do em định đoạt sao?"

"Sao em không nhìn xem một chút, xem có phải tôi thích em không?" Chu Dương thổi ra vòng khói, ngữ điệu lạnh lùng, nhưng càng lạnh, anh càng bình tĩnh.

Tô Hảo gật đầu có lệ: "Anh biểu hiện rất rõ."

Chu Dương đột nhiên cúi người lại, mang theo vị thuốc cùng một tia không chút để ý, muốn cười nhưng không cười nhìn cô. Tô Hảo lập tức trốn ra sau, giữa mày ninh lại, biểu tình tự nhiên nhưng lông mày lạnh lẽo vô cùng, thật đúng là đừng nói, trên mặt cô đã lộ ra vẻ cự tuyệt, thậm chí có chút phê phán.

Có chút cảm giác thanh cao, này vừa lúc cũng là loại tệ nhất của Chu Dương, anh thích chủ động một chút, có thể chịu chơi một chút, cởi mở một chút và quan trọng nhất là nắm bắt rõ tình hình, đừng phô trương.

Nhưng là...

Biểu tình của cô lúc này.

Chu Dương nhịn không được duỗi tay sờ tai cô.

Giây tiếp theo, bàn tay bị cô dùng sức hất mạnh ra, Tô Hảo: "Nếu anh còn như vậy, tôi liền xuống xe."

"Ôn nhu của em đâu rồi?" Mu bàn tay anh có chút tê dại, thấp giọng hỏi.

Tư thái người kia đêm đó ở khách sạn phát sốt dường như không phải là cô.

Tô Hảo cười lạnh: "Anh xứng sao?"

Chu Dương cứng người, sắc mặt âm trầm. Anh đang muốn gì đo, đèn xanh sáng lên, anh thu tay ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, chuyển động tay lái, sau khi dạo qua một vòng mới dịch trở về, cắn điếu thuốc. Lái một đường về nhà, Tô Hảo lúc gần đến, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh buổi sáng đã thay tôi nói chuyện."

Thanh âm này giống như khôi phục lại sự ôn nhu trước kia, câu lấy lòng người.

Tô Hảo nói xong thì xách theo tủi nhỏ kéo cửa xe, đi về phía cửa sắt đang mở mà không quay đầu lại, giống như tránh hồng thủy mãnh thú.

Chu Dương nhìn cửa ghế phụ đóng lại, dựa vào vị trí điều khiển, lại sờ điếu thuốc nhưng lần này không có bậc lửa, tay anh đẩy cửa xe ra, chân dài buông xuống đặt trên mặt đất, biểu tình khó hiểu.

Anh không phải kẻ ngốc.

Tâm tư Tô Hảo hiện tại xác thực không đặt trên người anh, hai ngày qua anh đã phát hiện.

Nếu cô có một chút để ý đến anh, hiện giờ anh sẽ không chật vật như vậy.

Chuông điện thoại lúc này vang lên, lần này là dì Lý gọi. Chu Dương nhướng mày, liếc nhìn vài lần rồi cầm lên, trong lòng mang theo ý cười trêu chọc: "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy? Dì Lý lại gọi điện cho con."

"Tìm con xin tiền dâu tây đây, mẹ con hái trộm được một xe tải rồi kìa." Đầu kia, giọng nữ nhân sang sảng truyền đến.

"Một xe tải, dì Lý chắc chứ? Không phải chỉ có một rổ nhỏ thôi sao?"

"Chu Dương con đừng keo kiệt với dì, dùng dâu tây này trao đổi với con chút chuyện riêng." Dì Lý thật là vô sự bất đăng tam bảo điện (*), Chu Dương cười nhẹ một tiếng: "Dì cứ nói."

Vô sự bất đăng tam bảo điện - 无事不登三宝殿: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa) (đại loại là không có việc thì đừng đến gõ cửa).

"Mấy ngày nữa là sinh nhật Lý Tú, con cũng đến một chuyến đi, dì mặc kệ người trẻ tuổi các con thế nào nhưng hãy chiều nó lúc này đi, cũng không uổng công nó theo đuổi con lâu như vậy."

Chu Dương nghe xong chỉ cười thầm

Vài giây sau nói: "Quả nhiên là chuyện lớn a."

"Có tới hay không? Nam nhân không cần ngại ngùng như vậy." Dì Lý cũng là kẻ tàn nhẫn, véo xà sẽ véo bảy tấc.

"Không..." Nói còn chưa dứt lời, một bóng người in trên cửa sổ sát đất, hình bóng tinh tế, cô đang nhón chân tiếp bức màn Tô Thiến đưa cho.

Tóc búi cao, mặt mày ôn nhu.

Nhưng vừa mới ở trước mặt anh lại lạnh lùng thật sự. Chu Dương híp híp mắt, cúi đầu sửa lời nói: "Được, con nghe dì Lý."

"Được, lẽ ra nên sớm như thế." Nói xong, đầu kia ngắt điện thoại.

Chu Dương nắm di động, sau đó rời vị trí điều khiển, dùng sức mà đóng sầm cửa, xoay người đi về phía cửa nhà mình, đi thẳng vào nhà, thay giày ở cửa ra vào.

Trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện.

Tô Thiến cúi đầu hỏi Tô Hảo: "Hảo Hảo, con nhớ hồi cao trung có một nam sinh theo đuổi con, tên gì nhỉ.... Là Lâm Đường, đúng không?"

"Cũng không phải theo đuổi, chúng con vốn là bạn cùng bàn."

"Cái gì mà bạn cùng bàn a, mẹ con đều đã nói với dì, người ta còn bỏ thư tình nặc danh vào cặp con, sau khi con biết người ta thích mình, đối với người ta lại không có hứng thú, con liền cách xa người ta đúng không?"

Tô Hảo: "Ân."

"Cái tính tình này của con a, về sau không thể tùy hứng như vậy được, nếu ở công ty có người theo đuổi con, con cũng có thể suy xét một chút, đừng đẩy người ta ra xa, ngoài ra, Thẩm Hách xác thật rất tốt, con vẫn là lo lắng nhiều về Thẩm Hách đi, còn liên hệ cùng Thẩm Hách sao?"

"Vẫn còn liên hệ."

"Vậy cũng tốt, nếu hai đứa thật sự có cơ hội, mấy nam nhân theo đuổi con, con cứ cách xa hết đi! Thật sự không được đẩy Thẩm Hách ra, chặn miệng bọn họ trước." Tô Thiến vì Tô Hảo thật đúng là rầu thúi ruột.

Tô Hảo cười cười: "Ân, những người khác theo đuổi con, con sẽ cách xa ra."

Cửa ra vào, nam nhân khuất trong bóng tối không nói gì, sau vài giây, anh thay giày, buông chìa khóa xuống rồi bước vào, cởi cúc áo ở cổ, đi tới quầy rượu rót một ly, lại mở ngăn kéo, gắp một khối đá cho vào, lười biếng dựa vào quầy.

Tô Thiến lúc này mới nhìn thấy anh.

"Ở bên ngoài gọi điện thoại lâu như vậy? Ai gọi thế."

Chu Dương nhìn qua, đầu lưỡi chống khối đá: "Mẹ nói xem?"

"Thôi đừng nói nữa, tôi không có đứa con trai hoa tâm như vậy." Tô Thiến xua tay, theo sau nắm tay Tô Hảo, tiếp theo bà lôi kéo Tô Hảo nói: "Đi, chúng ta tìm nguyên liệu đi, sắp đến giờ làm bữa trưa rồi."

"Vâng." Tô Hảo đi theo, hai người từ trước mặt Chu Dương đi qua, Tô Hảo một ánh mắt cũng chưa cho Chu Dương, Chu Dương lại nhấp một ngụm rượu, đôi mắt dừng trên sườn mặt kia của cô.

Lát sau, chén rượu loảng xoảng một tiếng đặt trên bàn.

Chu Dương xoay người lên lầu.

Món mà Tô Thiến nói với Tô Hảo là thịt xào dứa, dứa cắt miếng, thịt cũng thái mỏng rồi ướp một lúc, khi gần thấm hết thì cho vào nồi xào.

Phải dùng lửa liu riu, sau khi xào xong, dứa sẽ rất giòn và thịt cũng rất mềm

Tô Hảo ở một bên cổ vũ khen ngợi.

Tô Thiến đắc ý, lại vớt rau xanh lên, nói: "Món ngày hôm sau tới Tô Hảo xào."

Tô Hảo đồng ý.

Chỉ lát sau đã làm xong, bảo mẫu đi gọi Chu Dương xuống ăn cơm. Tô Hảo bưng món ăn ra ngoài, nam nhân vừa lúc đi xuống thì trực tiếp vào thẳng nhà ăn, một phen kéo ghế dựa ra, đôi mắt thực bức người nhìn về Tô Hảo, Tô Hảo bình tĩnh đặt món ăn xuống, lại tiến vào bếp để hỗ trợ.

Tô Thiến đi theo phía sau cũng thấy được.

Bà nhíu mày, tự hỏi có phải mình bị ảo giác hay không.

Ba người ăn cơm, Tô Thiến đã xếp một cái hộp giữ ấm, gọi tài xế đợi chút nữa đưa đi cho ba Chu. Tập đoàn trong khoảng thời gian này có một đống chuyện, ba Chu thường ở tập đoàn.

Ăn xong cơm trưa.

Tô Thiến đề nghị chơi cờ tướng, một hai phải chơi cùng Tô Hảo và Chu Dương, Tô Hảo đã từng chơi trò này, mấy năm nay không chơi đã nhanh quên hết.

Chu Dương ngồi trên sofa cắn điếu thuốc, chân dài duỗi thẳng, vẻ mặt cuồng ngạo.

"Không dám chơi sao?"

Tô Hảo ngẩng đầu.

Không ứng chiến.

Ngược lại là Tô Thiến ứng chiến, "Như thế nào lại không dám chơi? Tô Hảo chơi rất tốt đấy, tới đây Tô Hảo, đánh với nó, thắng đêm nay dì làm chân gà ngâm chanh cho con."

Nói xong liền lôi kéo Tô Hảo lại, Tô Hảo quả thực là không trâu bắt chó đi cày (*), cúi đầu nhìn bàn cờ.

* Không trâu bắt chó đi cày - 赶鸭子上架:câu này dùng hàm ý bắt ai đó làm những chuyện không thể làm được giống như bắt vịt leo lên giá.

Tướng.

Xe.

Binh.

Tô Hảo bắt đầu đi.

Chu Dương đặt điếu thuốc lên bàn trà, cũng nhìn. Phát hiện cô thế nhưng lại rất giỏi, lúc ngón tay tinh tế, trắng nõn nắm lấy viên cờ.

Quá mức rõ ràng.

Làm người ta không cách nào chuyên tâm.

Tô Thiến nhìn Tô Hảo đánh không tồi, đứng dậy đi lấy trái cây với khuôn mặt xinh đẹp.

Khi binh của Tô Hảo bị Chu Dương ăn thì sửng sốt. Muốn dịch chuyển vị trí một chút, tay nam nhân cũng duỗi theo tới, một phen cầm lấy tay cô, lòng bàn tay ngả ngớn cọ xát, nhìn ngón tay này, anh thật muốn bỏ vào miệng. Tô Hảo ngẩng đầu đối diện với đôi mắt hẹp dài của nam nhân, Chu Dương nhướng mày: "Xin lỗi, trượt tay."

Tô Hảo lại dùng sức giật trở về.

Cô cầm nước bên cạnh, rưới lên quần tây của anh, cũng nói: "Xin lỗi, trượt tay."

Chu Dương cúi đầu nhìn một cái.

Cười lạnh.

Lúc này, di động của Tô Hảo vang lên, cuộc gọi là của Thẩm Hách, Chu Dương đảo qua một cái liền thấy được, anh trầm mặc mà nhìn. Tô Hảo cũng nhìn qua, mặt mày cô trong nháy mắt trở nên ôn nhu rất nhiều, cô cầm di động đứng dậy, đi qua phòng khách, Chu Dương ngồi tại chỗ, siết con xe, vài giây sau.

Ném trở về bàn cờ, cả người dựa ra sau, trong miệng cắn điếu thuốc, nghiêng nghiêng mà cắn.

Tô Thiến gọt xong trái cây ra tới, nhìn Chu Dương một cái rồi đi qua, bẻ một khối dưa Hami nhét vào miệng Tô Hảo.

Di động có âm thanh truyền đến.

Tô Thiến nghe ra được là Thẩm Hách, bà lập tức không quấy rầy. Xoay người trở về, nhìn đến ánh mặt trời sái lạc rơi trên khuôn mặt củ ấu của Chu Dương.

Anh không có biểu hiện gì.

Nhưng thân là mẹ, làm sao không biết tâm tình người này như thế nào. Bà đi qua, lén lút khom lưng, cố ý ở bên tai Chu Dương nói: "Con thích Tô Hảo sao?"

"Đừng thích, cũng đừng hy vọng."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me