Edit Tran Hon Dong Nhan Tuyet Da Full
Bên ngoài lại bắt đầu mưa, hơi nước phủ mờ cửa sổ xe, Sửu ngồi ghế sau ô tô, tựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo không nói gì. Hàn Tử Duệ an vị ở bên cạnh cậu, từ lúc lên xe, hai mắt của hắn vẫn luôn nhìn Sửu, ánh mắt kia tựa hồ sợ một khi hắn dời tầm mắt thì Sửu sẽ đột nhiên biến mất. Hồi lâu, Hàn Tử Duệ mới lên tiếng hỏi: "Cậu gần đây... Sống có tốt không?" Sửu cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng, cậu thực sự không biết Hàn Tử Duệ sao lại có mặt mũi hỏi ra những lời như vậy. Sửu nhìn hắn, giơ hai tay đang bị trói của mình lên: "Trước lúc này, thật sự không còn gì tốt hơn." Hàn Tử Duệ tự biết đuối lý, nhưng cũng biết nếu như hiện giờ thả Sửu ra, rất có khả năng cậu sẽ lại nghĩ trăm phương ngàn kế rời khỏi mình. "Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu." Hàn Tử Duệ nói, "Nhưng nơi này không phải nơi nên ở lâu, chờ sau khi đến nơi khác, chúng ta lại từ từ nói rõ ràng." Sửu không có hỏi đi chỗ nào, ngược lại hiện giờ cậu chỉ như cá chậu chim lồng, mọc ra cánh cũng không bay được, giờ khắc này cậu chỉ cảm thấy uể oải, thẳng thắn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Xe chạy hơn 20 phút, qua một đoạn đường xóc nảy, rốt cục cũng ngừng lại. Tài xế che dù đến phía sau giúp Hàn Tử Duệ mở ra cửa xe, Hàn Tử Duệ xuống xe, cầm dù từ trong tay tài xế vòng tới một bên khác mở cửa xe, đỡ Sửu xuống xe. Sửu vừa xuống xe, liền nhìn thấy cánh cửa quen thuộc... Nơi này là tiểu viện Hàn Tử Duệ đã từng thuê lại cho cậu. Hàn Tử Duệ dẫn người vào sân, trong sân tất cả mọi thứ đều giống như lúc Sửu rời đi hơn hai tháng trước, trong phòng cũng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết người định kỳ quét tước. Hàn Tử Duệ khóa kín cửa lại, lúc này mới xoay người lại cởi dây thừng trên tay Sửu ra. Sửu xoa xoa cổ tay ửng đỏ, nghe thấy Hàn Tử Duệ một giọng thâm tình nói: "Tôi rất nhớ cậu..." Nếu là trước khi Sửu nhìn thấy hắn và Trương tiểu thư trò chuyện với nhau, cậu sẽ rất vui khi nghe Hàn Tử Duệ nói như vậy, có lẽ sẽ hận không thể ở lại bên người Hàn Tử Duệ, dù cho đối mặt bao nhiêu lửa giận của Hàn Giác cũng không có gì lo sợ. Thế nhưng hiện tại... Cậu chỉ cảm thấy lời này quá chói tai. "Nhớ tôi? Hàn thiếu gia nói lời này, không cảm thấy buồn nôn sao?" Hắn làm thế nào mà một mặt chuẩn bị hôn lễ của mình, một mặt tỏ rõ lòng mình với cậu, còn nói đến tình cảm sâu đậm chân thành như vậy? Sửu kéo khóa cửa: "Anh dự định cứ như thế nhốt tôi xích ở đây? Cũng thật là không hề có một chút ý tưởng mới." Hệt như lão cha của anh. "Tôi sẽ không để cho cậu đi." Hàn Tử Duệ nói, một tay kéo qua Sửu, ôm cậu vào trong ngực, giọng run run nói, "Chúng ta sẽ không tách ra nữa, tôi dẫn cậu đi Mỹ." Ánh mắt hắn lạnh xuống, "Cậu là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi!" "Vậy à?" Sửu giọng không hề tức giận nói, "Ngược lại tôi đối với Hàn thiếu gia mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi thôi!" Khi Sửu nói chuyện luôn nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, Hàn Tử Duệ vừa thấy tầm mắt của cậu tìm đến phía song cửa, đã nhanh chân đi tới che ở trước cửa sổ. "Ngài hà tất phải làm vậy?" Sửu luôn không nhiều lời, nhưng hôm nay như một lần muốn phát tiết mọi thứ trong bụng ra vậy, Hàn Tử Duệ chợt không nói nên lời. "Hàn thiếu gia đang muốn kết hôn, cũng là người có gia đình rồi, đừng làm loại chuyện ấu trĩ này!" Sửu xoay người đi vào buồng trong, căn nhà này cậu đã ở lâu như vậy, tự nhiên biết cửa sổ ở nơi nào có thể đi ra ngoài. Hàn Tử Duệ vội vã đi vào theo, liền nghe thấy Sửu tiếp tục nói: "Anh nuôi đàn ông ở bên ngoài, Hàn tiên sinh tức giận không nói, đến lúc tổn thương cha vợ Trương thị trưởng của ngài thì sẽ không tốt đâu!" Hàn Tử Duệ ngăn ở trước cửa sổ: "Tôi không lo nổi bọn họ nữa! Quản bọn họ làm cái gì, tôi không sợ!" "Anh đương nhiên là không sợ, bọn họ dĩ nhiên sẽ không làm khó anh, dĩ nhiên là muốn bắt tôi ra khai đao!" Sửu đi về hướng cửa sổ khác, Hàn Tử Duệ liền đuổi theo chặn lại, căn bản không cho Sửu có cơ hội rời đi. "Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt, sẽ không để cho người khác thương tổn cậu!" Lời của hắn còn chưa dứt, Sửu đã phát ra một tiếng cười trêu tức. Cậu muốn nói, nếu anh nguyện ý bảo vệ tôi, sao lại để tôi bị giam dưới tầng hầm suýt chút nữa chết đuối, nếu anh đồng ý bảo vệ tôi, sao lại sảng khoái đồng ý kết hôn với Trương tiểu thư, tiếp đó sắp xếp việc xuất ngoại du học. Nhưng cuối cùng, cậu một việc cũng không hỏi, chỉ nói: "Coi như tôi cầu xin anh, anh thả tôi ra đi!" "Việc khác tôi đều có thể đáp ứng cậu, chỉ có việc này không được!" Hàn Tử Duệ nói, tiến lên nâng cằm Sửu, hôn lên môi của cậu. Sửu ra sức tránh thoát, giận dữ nói: "Được rồi! Anh diễn một bộ dạng si tình này cho ai xem?" Sửu nắm chặt hai tay thành nắm đấm, buông xuống bên người còn khẽ run, chờ cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tử Duệ thì ánh mắt lại bình tĩnh đến lạ kỳ, "Lúc trước Hàn thiếu gia mang tôi đi, không phải vì muốn truyền ra vài tin đồn tình cảm với tôi, để Hàn tiên sinh bởi vì coi trọng mặt mũi không thể không đáp ứng đưa anh xuất ngoại sao?" Sửu nói đến đây, khuôn mặt Hàn Tử Duệ đã trắng xanh, câu nói này như dao đâm vào tim của Hàn Tử Duệ... "Tôi đối với Hàn thiếu gia chẳng qua nói đến cùng chỉ là một quân cờ không hơn, sao đột nhiên lại nói đến tình chân ý thiết như vậy, anh cũng không cảm thấy buồn nôn?" "A Sửu!" Nhìn Hàn Tử Duệ sắc mặt tái nhợt, Sửu chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau lại vừa sảng khoái: "Hàn Tử Duệ, tôi bây giờ đối với anh chỉ có hận! Tốt nhất đừng làm cho tôi càng hận anh!" Sửu nói, đẩy mở cửa sổ ở phòng ngủ của Hàn Tử Duệ, bám vào khung cửa sổ đang muốn nhảy ra, lại bị Hàn Tử Duệ chặn ngang ôm lấy, sau đó ném về phía sau ngã ra trên giường. Không đợi Sửu bò dậy, Hàn Tử Duệ đã nhào tới... Sửu chưa từng thấy Hàn Tử Duệ như vậy, hắn dường như đã hóa điên, cởi cúc áo sơmi của Sửu, dè tay của cậu xuống giường, thô bạo hôn môi của cậu, dù cho bị Sửu cắn chảy máu cũng không chịu thả ra. "Thả ra... Con mẹ nó anh thả tôi ra!" Sửu ra sức giãy dụa, Hàn Tử Duệ cưỡi trên người Sửu, dùng áo sơ mi của cậu trói hai tay cậu ra phía sau, sau đó liền cưỡi thắt lưng của cậu. "Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút..." Hàn Tử Duệ hôn môi hôn cổ Sửu, có thể cảm giác được bàn tay của hắn dưới thân thể của Sửu đang run rẩy. "Tôi sẽ không đả thương cậu" Hàn Tử Duệ thở hổn hển. Sửu bị Hàn Tử Duệ đè ép rất chặt, căn bản không có cách nhúc nhích, cậu nhắm mắt lại thật chặt, cuối cùng từ bỏ giãy dụa. "Hàn Tử Duệ, anh thật sự yêu tôi sao?" Sửu âm thanh khàn khàn. Hàn Tử Duệ ngừng động tác: "Đương nhiên." "Nhưng anh hiện tại, là đang dằn vặt tôi..." Giọng Sửu đang run rẩy, Hàn Tử Duệ nghe thế tim càng đau hơn, hắn nhẹ nhàng ôm Sửu vào trong ngực: "Tôi... Tôi sợ cậu rời bỏ tôi... Tôi, tôi không có cách nào... Cậu nói cho tôi biết đi, tôi nên làm thế nào mới tốt, làm sao cậu mới bằng lòng tin tưởng tôi đối với cậu là chân tâm?" "Đưa tôi đi Mỹ đi." Sửu ngước mặt lên nhìn về phía Hàn Tử Duệ, "Dẫn tôi đi, tôi sẽ tin anh." "Thật sao?!" Hàn Tử Duệ cực kỳ vui, đôi mắt đã có thần lại, "Cậu đồng ý đi theo tôi?" Sửu gật đầu. Hàn Tử Duệ lần thứ hai hôn lên môi Sửu, lần này, Sửu không có trốn. Hôm sau, tất cả phảng phất đều trở lại như trước, Hàn Tử Duệ mỗi ngày đều sẽ tới, thường mang cho Sửu chút đồ chơi nhỏ thú vị để cậu giết thời gian, nhưng vẫn luôn không cho phép Sửu rời khỏi tiểu viện. Mãi đến tận sáng sớm ngày Hàn Tử Duệ kết hôn ngày, Sửu mới được chỗ trống trong phiên thay ca gác cửa, leo tường chạy ra ngoài. Cậu một đường lao nhanh, cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ lo làm lỡ một giây lại bị bắt trở về. Liên tiếp chạy ra mấy con phố, Sửu mới thở hổn hển tựa ở trên tường nghỉ một chút. "Tiên sinh!" Một thanh âm đột nhiên vang lên, Sửu sợ hết hồn. Cậu đang muốn chạy, liền nhìn thấy một người trên cổ đeo thước dây đi tới, Sửu nhận ra anh ta, là thợ may âu phục người Tây Dương. "Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới lấy quần áo rồi!" Quần áo? Sửu ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa hàng, hóa ra bất tri bất giác đã chạy đến nơi đây rồi. "Ngài đi thong thả." Khi Sửu mặc một bộ âu phục mới, đội mũ dạ rời đi, thợ may một đường tiễn cậu ra thẳng tới cửa. Sửu vừa ra khỏi cửa đã lướt qua thuộc hạ Hàn Tử Duệ phái tới trông chừng cậu, cậu kéo vành mũ xuống, sãi bước rời đi. * Bên cạnh đoàn xiếc thú có một con phố bỏ hoang, nơi này ít có người tới, chỉ có một vài căn nhà trống được những người lưu lạc nghèo khổ tìm đến cư trú vào buổi tối. Dưới ánh mặt trời, một thiếu niên âu phục giày da tiến vào trong một khoảng sân đổ nát. Mấy phút sau, một thiếu niên mặc một áo quần vải thô, khuôn mặt trắng nõn từ trong nhà đi ra, trong tay cậu cầm vài hộp sắt nhỏ, cậu đứng trước vũng nước mưa không biết đọng vũng ở đó từ bao lâu, nhìn vào vũng nước bẩn thỉu kia, tô một vệt màu đen lên mí mắt... Mấy ngày này, rốt cuộc thứ gì đã che mờ hai mắt cậu, cậu lại đi tin tưởng một đại thiếu gia cao cao trên trời sẽ yêu một tiểu tử nghèo như cậu? Hàn Tử Duệ đối với cậu, chẳng qua cũng chỉ như Chân thiếu gia đối với A Niên, sẽ có một ngày chơi chán. Bây giờ, Hàn Tử Duệ còn có hứng thú với cậu, đó chỉ là vì không có được trong tay nên không cam lòng thôi... Vệt màu đỏ phủ lên môi mỏng, dáng vẻ ấy khiến cậu trông như đang cười. Rõ ràng Hàn Tử Duệ tiếp cận cậu chính là vì lợi dụng cậu, còn một mực giả tạo ra một bộ dạng si tình, một mặt diễn vai si tình này, một mặt lại rất vui mừng động phòng hoa chúc, chắc hẳn đang xem cậu là kẻ ngu si? Nhưng cậu có thể không phải là kẻ ngu si sao? Sửu cong khóe miệng, hình chiếu trong mặt nước là một thằng hề theo lộ ra nụ cười trào phúng... * Công tử nhà họ Hàn và thiên kim của Trương thị trưởng tổ chức hôn lễ cực lỳ náo nhiệt, mười mấy chiếc xe hơi nhỏ xếp thành hàng dài, cô dâu mặc áo cưới trắng tinh ngồi ở trong xe đi trên con đường lớn, hai bên đường dân chúng đông nghẹt đang phất tay reo hò, mỗi khi đi một đoạn đường, có cảnh vệ đứng hai bên xe phát kẹo cưới cho dân chúng. Hàn Tử Duệ mất tập trung mà nhìn người lớn trẻ con đứng đầy đường, nhìn một lát lại thấy ven đường có đoàn xe ngựa nhỏ, trên xe chất vài rương gỗ. Hai đoàn xe đi sát nhau, Hàn Tử Duệ nhìn thấy mãnh thú bị nhốt ở trong lồng. Hàn Tử Duệ nhìn về phía thủ hạ bên cạnh: "Đây là đoàn xe của đoàn xiếc thú?" "Đúng đấy thiếu gia, một tuần trước đoàn xiếc thú đã dừng suất diễn, bảo là muốn đi tới những thành thị khác diễn xuất." Hàn Tử Duệ nhớ lại lần đầu gặp Sửu, cậu hồi đó vẫn một thằng hề của đoàn xiếc thú, mặc quần áo bẩn thỉu, trên mặt quanh năm hóa trang thành thằng hề. Cũng không biết A Sửu đang làm những gì, vào lúc này hẳn là phải chuẩn bị ăn cơm trưa chứ? Ngày hôm nay sợ là không có cách nào trở về ăn với vậu, chỉ có thể chờ ngày mai tắm rửa sạch rồi tới gặp cậu ấy, cùng cậu đi mua chút đồ vật để mang đến Mỹ, sau đó đưa cậu đến đó trước vài ngày. Vừa nghĩ tới có thể lập tức cùng Sửu cùng rời khỏi nơi này, đến quốc gia mà hắn luôn mơ ước, khóe miệng Hàn Tử Duệ không khỏi cong lên. Thủ hạ bên cạnh thấy hắn tâm tình không tệ, cũng thả lỏng hơn không ít. "Ồ? Thiếu gia ngài xem, trên xe ngựa kia có một thằng hề, hình như đang nhìn về bên này đấy!" Hàn Tử Duệ nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy có một thằng hề ngồi trên mui xe ngựa lều vải của đoàn xiếc thú, thằng hề nhìn về phía đoàn xe rước dâu, trông như đang cười. "A Sửu... A Sửu!" Cậu nhìn thấy, Hàn Tử Duệ mặc âu phục trắng ngồi trong ô tô liều mạng lau người ra cửa xe, nhưng rất nhanh lại bị bọn thủ hạ lôi trở lại. Tất cả những thứ này, đối với cậu mà nói chỉ như một giấc mộng, trong mộng tươi đẹp đến mức nào, tỉnh lại càng cô đơn nhiều bấy nhiêu... Đội ngũ của đoàn xiếc thú và đoàn xe hôn lễ lướt qua nhau, sau đó càng đi càng xa. Sửu nhắm mắt lại, liếm liếm khóe miệng, nước mắt lẫn vào những vệt phấn trắng, vừa mặn vừa đắng. Trong đám người, một cô bé hưng phấn reo lên: "Mẹ mau nhìn kìa! Thằng hề kia đang cười với con đó!"
~Toàn văn hoàn~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me