LoveTruyen.Me

Edited Dm Theo Duoi Dam Thach

[Quá trình dài đằng đẵng kéo dài tới tận hơn nửa đêm, Lý Dương Kiêu không rõ mình thiếp đi từ lúc nào.] Chỉ biết là sáng hôm sau tỉnh dậy, anh phát hiện mình vẫn nằm sấp trên giường, hai cổ tay còn chưa được cởi ra, toàn bộ cánh tay đều tê dại.

Lý Dương Kiêu hoàn toàn không để ý tới cảm giác lâm râm đau đớn phía sau người, một ý nghĩ đáng sợ lập tức nảy ra trong đầu anh: Con mẹ nó... Đừng bảo là tàn phế rồi nhé!

"Ê!" Anh gọi Trì Minh Nghiêu đang nằm bên cạnh một tiếng.

Không có tiếng đáp.

Lý Dương Kiêu sốt ruột, không hề nghĩ ngợi mà tung chân đá Trì Minh Nghiêu một cái: "Êêê!"

"......Hở?" Trì Minh Nghiêu mơ mơ màng màng trở mình, chả có tí biểu hiện gì gọi là muốn tỉnh dậy.

Lý Dương Kiêu gấp muốn chết, chả quan tâm có tài nguyên hay không có tài nguyên nữa, giờ phút này trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh bản thân sắp phải cắt cụt tay, quá là kinh khủng, anh gào lên: "Đệch mẹ anh Trì Minh Nghiêu, tay ông mày sắp bị anh trói đến đứt ra rồi, anh mau cởi ra ngay cho tôi!"

Trì Minh Nghiêu cuối cùng cũng tỉnh, hé nửa con mắt ra nhìn anh, khẽ nhíu mày nói: "Gào cái gì mà gào?"

"Tháo ra cho tôi! Đồ biến thái, mẹ nó, máu không lưu thông có thể khiến cơ bắp bị hoại tử, anh có tí kiến thức nào không đấy đồ thiếu gia kia!"

Vừa mở mắt ra đã bị mắng cho ngu người, đây là loại trải nghiệm cực kỳ mới mẻ đối với Trì Minh Nghiêu. Khác với những người hay cáu gắt khi mới thức dậy, đây lại là khoảng thời gian "hiền lành" nhất trong ngày của Trì Minh Nghiêu — những lưỡi dao sắc bén được cất vào trong giấc ngủ bây giờ vẫn còn chưa phóng ra.

Trì Minh Nghiêu thậm chí còn không phản bác lại lời mắng chửi của Lý Dương Kiêu, hắn chống giường ngồi dậy, nửa tỉnh nửa mê giúp Lý Dương Kiêu cởi trói, còn lẩm bẩm: "Đâu có chặt đâu." Sau đó lại nằm xuống.

Lý Dương Kiêu khó khăn lật người lại, cúi đầu nhìn xuống hai cánh tay đã tê liệt đến mức không thể động được của mình — may quá, màu sắc bình thường, vết dây hằn cũng không quá rõ. Chỉ là rất khó chịu, cảm giác không có lực cứ như bại liệt vậy.



Anh quay đầu nhìn Trì Minh Nghiêu đã lại chìm vào giấc ngủ, không nhịn được nổi lửa trong lòng: Máu lạnh như thế cơ à, có còn là con người không? Hắn ta có coi mình là con người không? Trói nguyên một đêm như vậy, không sợ người ta què quặt sao?

Nhưng lo cho cái tài nguyên mà bản thân mạo hiểm tóm lấy bị cắt mất, anh đành phải nén giận nuốt một bụng những câu trào phúng kia trở lại.

Máu trên cánh tay dần dần khôi phục lại như bình thường, sự tê liệt cũng đang dần biến mất, Lý Dương Kiêu — kẻ bị giày vò đến hơn nửa đêm cũng mau chóng thiếp đi.



Lúc Trì Minh Nghiêu tỉnh lại lần nữa, hắn đã quên đi khúc nhạc dạo ban nãy. Hắn ngồi dậy dựa vào thành giường, nhìn Lý Dương Kiêu đang ngủ say bên cạnh, nhớ ra toàn bộ sự việc đã xảy ra vào tối hôm qua.

Từ quán bar đến trong xe, từ phòng tắm lên trên giường, quá là điên cuồng, tất cả mọi chi tiết trong quá trình này đều mang theo một loại ý vị điên rồ.

Hắn nhớ tới Lý Dương Kiêu nằm dưới thân mình đêm qua và những tiếng rên rỉ đứt quãng ấy, cùng lúc đó hắn cũng lóe lên suy nghĩ muốn đập chết cái thằng này, toàn bộ những thứ ấy giống như một khúc cuồng tưởng điên dại*. Sao lúc ấy mình lại có cái cái loại suy nghĩ như vậy cơ chứ?

*kiểu như một khúc nhạc phun trào cảm xúc ấy (cảm ơn unauxie nhèoo)



Khi đi tắm, Trì Minh Nghiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn bắt đầu suy xét về những bước tiếp theo. Đây không phải một đêm xuân bình thường, nó thậm chí còn chẳng được tính là bồi ngủ đổi tài nguyên — chuyện của Lý Dương Kiêu hơi phiền phức, không phải chỉ cần ném ra một bộ phim truyền hình là có thể giải quyết được. Quan hệ của hắn với Trần Thụy có thể sẽ phải cắt đứt vì điều này.

Trần Thụy thích lắc lư trong giới giải trí, truyền thông Hòa Thụy cũng do một tay hắn phụ trách suốt hai năm qua. Trì Minh Nghiêu chả sợ gì cuộc đối đầu trực diện này — đây là chuyện không sớm thì muộn cũng phải xảy ra — chẳng qua hắn thấy có tẹo không đáng.

Dưới sự kích thích của cồn cùng một loại không khí nào đó, sự đồng đẳng của việc trao đổi lợi ích đã bị phớt lờ hoàn toàn, hắn không biết tối qua nhân tố nào đã đóng vai trò lớn như vậy, khiến cho hắn sinh ra một suy nghĩ dù thế nào đi chăng nữa cũng phải ngủ với Lý Dương Kiêu.

Công bằng mà nói, thân thể Lý Dương Kiêu quả thực đã mang đến cho hắn một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời, phản ứng cũng đủ ngây ngô — không biết có diễn kịch chút nào hay không, nếu không tối qua hắn cũng không giày vò anh đến tận nửa đêm mới ngủ.

Trì Minh Nghiêu choàng khăn tắm lên nghĩ, thôi kệ đi, chuyện cũng đã rồi, thời gian không thể quay ngược trở lại, giờ đổi ý lại khó tránh được có phần không tử tế lắm, gặp chiêu phá chiêu* vậy.

*Kiến chiêu sách chiêu – 见招拆招 – jiān zhāo chāi zhāo (gặp chiêu phá chiêu; gặp vấn đề nào thì có phương pháp tương ứng để ứng phó). (hoasinhanhca.wordpress.com)



Trong lúc Trì Minh Nghiêu đi tắm, Lý Dương Kiêu cũng tỉnh lại. Sau khi cánh tay khôi phục lại như bình thường thì cảm giác đau nhói sau lưng mới rõ ràng hơn.

Cho đến lúc này, anh mới ý thức được rằng mình thực sự đã dùng thân thể để giao dịch — mà chưa đầy nửa tháng trước, anh còn đang căm thù cái loại hình này đến tận xương tận tủy.

Lý Dương Kiêu ngồi dậy, nghe thấy tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm, rúc mặt vào trong chăn: Aaa, làm cái chuyện thế này... Quá ư là không Lý Dương Kiêu rồi.



Trì Minh Nghiêu bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh Lý Dương Kiêu đang chôn mặt mình xuống giường, ở xoáy tóc gần đỉnh đầu anh có một lọn tóc vểnh lên — Lần đầu tiên trong đời Trì Minh Nghiêu hiểu được cái gì gọi là ngay cả sợi tóc cũng lộ ra sự hối hận biết thế đã chẳng làm.

Lý Dương Kiêu biểu hiện cái sự hối hận này quá rõ ràng, đến nỗi cả người như đang dốc sức phô bày loại cảm xúc này.



Trong lòng Trì Minh Nghiêu có một cơn khó chịu bay qua, hắn không hiểu được Lý Dương Kiêu hối hận cái quái gì khi đã chiếm được món hời lớn như mình thế này, ngại không đủ nhiều sao?

"Được rồi đấy, đừng ra vẻ mình là gái nhà lành nữa," Trì Minh Nghiêu đứng cạnh giường trào phúng nói, "Cơ mà có là gái nhà lành thật, thì ngủ cùng tôi cậu cũng đâu lỗ mất cái gì."

Lý Dương Kiêu vẫn chưa kịp thoát ra khỏi đống tư tâm của mình, không hề nghĩ ngợi đã bật lại một câu: "Thế ngủ cùng tôi anh lỗ à!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me