Edited Quyen 1 Xuyen Nhanh Tra Nu Tien Cong Ngu Nhien A
Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương 102: Nhà chồng cực phẩm [5]
Trong tay Niệm Mị cầm hai con dao phay, cọ xát chúng với nhau làm phát ra tiếng “ken két”.
“Tôi cứ như thế mà leo lên thôi nha!”
Khương Dương chán nản, giận trừng mắt nhìn Niệm Mị.
“Mày còn không mau xuống dưới cho tao?!”
Niệm Mị ôn nhu cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tôi không xuống dưới đấy!”
“Được lắm, mày cứ đợi đó cho tao!”
Khương Dương nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, trong chốc lát hắn liền cầm một cây côn dài đi đến, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý tươi cười.
“Mày cho rằng mày leo lên cao như thế thì tao sẽ không đánh dược mày chắc?”
Niệm Mị im lặng không nói chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn nở nụ cười, rồi thổi nhẹ con dao trong tay một hơi.
Một loại dự cảm xấu bỗng nhiên nảy lên trong lòng Khương Dương.
Sau đó chỉ thấy dao phay từ trong tay Niệm Mị bay xuống, tiếng xé gió vang lên. Dao phay từ đỉnh đầu Khương Dương bay qua, đem đầu tóc dựng thẳng lên của hắn cắt đứt, sau đó đóng đinh vào bên trên cây cột ở phía sau hắn.
Khương Dương sững sờ tại chỗ, sau đó cả người run rẩy, đồ vật trong tay rơi trên mặt đất, thân thể mềm nhũn lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Sau đó một hương mùi lạ truyền ra, làm đáy mắt Niệm Mị hiện lên một tia khinh bỉ.
Một tên đàn ông thế mà chỉ có chút can đảm này, thật là rác rưởi!
Cả người Khương Dương run rẩy, con dao vừa rồi kia nếu như lại thấp hơn chút nữa thì…
Ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ khiến thân thể hắn lại càng run rẩy lợi hại hơn.
Niệm Mị chuyển động bàn tay, dao phay cứ thế ở trong tay cô mà xoay tròn, giọng nói nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu Khương Dương truyền xuống.
“Nếu anh lại không chịu đi ra, thì con dao trong tay tôi đây biết đâu tùy thời lại có khả năng rơi xuống nữa...”
Khương Dương trừng lớn đôi mắt, từng bước một mà lùi dần về phía sau!
Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn hắn, phảng phất như đang xem người yêu của chính mình vậy, chỉ có ác ý sâu trong đáy mắt cô làm bại lộ ra hết thảy.
Khương Dương lùi tới cửa, sờ đến đến cánh cửa liền xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Khóe miệng Niệm Mị trào phúng gợi lên, một bước từ trên xà nhà nhảy xuống.
Niệm Mị từ trong phòng của mình đi ra, lập tức đến phòng bếp, nhóm lửa, nấu cơm!
“Các hương thân, mọi người nhất định phải giúp giúp tôi, ả mà tôi cưới này không ngừng đánh mẹ chồng, mà còn có ý định giết chồng! Chúng ta nhất định phải đem ả ta nhốt vào lồng heo!”
Âm thanh cãi cọ ầm ĩ truyền đến, Niệm Mị một tay nhóm lửa, mắt nhìn tay của mình sau đó nhẹ nhàng cười, rồi tiếp tục động tác của chính mình.
Khương Dương một chân đá văng cửa phòng Niệm Mị, một bàn tay chỉ vào xà nhà, xoay người nói với mấy người đàn ông ở phía sau: “Mọi người nhìn xem, cái con ả đàn bà này chính là ngồi ở đây ném dao phay về phía tôi!”
Một người đàn ông độ tuổi trung niên không vui nhìn Khương Dương.
“A Dương à, chính cậu không có chuyện gì thì cũng đừng chạy tới hù dọa chúng ta, chúng ta rất bận!”
Người đàn ông lớn nhất trong đó đứng dậy, phụ họa trung niên hán tử nói.
“Đúng đấy, cậu xem khoảng cách giữ cái xà nhà này và mặt đất, cho dù là ta cũng không leo lên được!”
Khương Dương vỗ tay một cái, có chút sốt ruột.
“Thật sự, không phải tôi nói dối, bác xem cô ta còn…”
Khương Dương xoay người, trên xà nhà trống rỗng, nơi nào còn có người?
Mấy người đàn ông khinh bỉ nhìn hắn, muốn xoay người rời đi.
Khương Dương vội ngăn lại bọn họ nói: “Thật sự đấy, mọi người nhìn tóc tôi bị tước, dao phay còn chém vào nơi này đây này!”
Nói xong hắn liền lôi kéo một người đàn ông đi đến phía trước vị trí dao phay chém, dao phay đã biến mất, chỉ có một dấu vết lẻ loi lưu tại nơi đó. Tuy rằng chỉ có một dấu vết, nhưng mà Khương Dương vẫn là vui mừng khôn xiết, vội chỉ vào dấu vết nói: “Các người xem, dấu vết đều ở chỗ này đây!”
Bọn họ nhìn thoáng qua dấu vết, lại nhìn thoáng qua Khương Dương, ánh mắt khó hiểu!
“Vậy cậu nói đi, vợ cậu đi đâu rồi?”
Khương Dương vội ở phòng tìm kiếm, không có tìm được, hắn nhíu mày rồi ra khỏi phòng. Vừa mới ra liền thấy phòng bếp đang bốc khói nghi ngút, vì thế mang theo mấy người đàn ông hấp tấp đi về phía phòng bếp.
_________
Chương 103: Nhà chồng cực phẩm [6]
Cửa phòng bếp mở rộng ra, vừa đến phòng bếp đã ngửi thấy mùi cơm chín truyền từ bên trong ra. Mấy người đàn ông nuốt nuốt nước miếng, mỗi người ai ai cũng cảm thấy bản thân có chút đói bụng.
“Hà Tâm!”
Khương Dương vừa mới đến phòng bếp liền thấy Niệm Mị đang tất bật bận rộn, Niệm Mị xoa xoa mồ hôi trên trán, tay áo vì động tác này của cô mà kéo xuống tới khuỷu tay, lộ ra chỗ bị Khương Nghiên đánh bị thương. Trên tay cô xanh xanh tím tím một mảng, có không ít vết thương, có vết còn đang không ngừng chảy máu ra bên ngoài. Toàn bộ cánh tay không có một chỗ nào gọi là hoàn hảo, vốn dĩ nhìn không ra làn da ban đầu là như thế nào!
Vốn dĩ cô đã gầy yếu, như vậy vừa thấy liền càng thêm đáng thương.
Niệm Mị cố sức nâng một xô nước đổ vào trong nồi, một người đàn ông thấy thế có chút không đành lòng, liền vội tiến lên nhận lấy thùng nước ngã vào trong nồi giúp cô. Sau đó Niệm Mị liền cảm kích nhẹ nhàng cười với hắn.
“Cảm ơn đại ca!”
Khương Dương một bước bước vào phòng bếp, trực tiếp đẩy Niệm Mị một phen.
“Hà Tâm, cái con ả ti tiện nhà mày! Các hương thân, mau giúp tôi bắt lấy ả nhốt vào lồng heo đi!”
Mấy người đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai động thủ.
Niệm Mị bị Khương Dương đẩy trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất, ánh mắt có chút oan ức nhìn Khương Dương.
“Cái con ả ti tiện nhà mày, giả bộ đáng thương cái quái gì, trước đó không phải là rất đắc ý à?”
Khương Dương thấy Niệm Mị như vậy liền đắc ý nở nụ cười, mấy người đàn ông khác thấy thế liền đồng loạt xoay người rời đi.
“Ấy, các hương thân, sao mọi người lại rời đi như thế?”
Người đàn ông giúp Niệm Mị đổ nước trừng mắt liếc nhìn Khương Dương một cái, tàn nhẫn phun một ngụm.
“Ta phi, cưới vợ về nhà là dùng để yêu thương! Khương Dương xem như chúng ta nhìn lầm cậu! Cậu thật là cmn quá ích kỉ!”
“Tôi thì làm sao cơ chứ?” Khương Dương mê mang nhìn bọn họ biến mất ngay trước mắt mình.
Niệm Mị từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên tay của mình rồi nhẹ nhàng cười nhìn Khương Dương. “Vu khống vợ mình, còn ngược đãi vợ mình nữa chứ!”
Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên giúp Khương Dương sáng tỏ mọi thắc mắc.
Khương Dương phẫn nộ xoay người, trừng mắt nhìn Niệm Mị.
“Cái con ti tiện nhà mày đang nối bậy bạ gì thế hả? Tao vu khống mày bao giờ? Tao ngược đãi mày hồi nào hả?”
Niệm Mị đưa tay giơ lên trước mặt hắn.
“Này đây, đây là do mẹ anh đánh! Còn có cái vết do dao để lại trong pòng kia chắc anh cũng đã dẫn mọi người đến xem rồi nhỉ? Anh thấy tôi – một người phụ nữ nhu nhược yếu đuối ngay cả một xô nước cũng không nhấc lên nổi thì có thể phóng con dao găm lên cây cột? Hay một người thấp bé như vậy mà có thể leo lên được đến xà nhà?”
Niệm Mị càng nói thì sắc mặt Khương Dương ngày càng kém, cuối cùng đến cả đôi mắt đều đỏ.
“Cái ả ti tiện nhà mày, là mày cố ý hết phải không hả?”
Niệm Mị đan hai tay lại, dịu dàng mỉm cười nhưng cũng không quên trào phúng một phen.
“Xem ra anh cũng không có ngốc đến mức vô phương cứu chữa!”
Làm thương nhân, đặc biệt là loại thương nhân là ở thâm sơn cùng cốc này, danh dự rất quan trọng. Hôm nay chuyện Khương Dương bôi nhọ Niệm Mị tuyệt đối sẽ truyền ra đi. Một kẻ ngay cả vợ của mình cũng nói xấu, thì sẽ còn ai dám tiếp xúc với hắn đây? Về sau bị hắn hại chết như thế nào cũng không biết!
Chuyện này tuyệt đối đủ để ảnh hưởng việc hắn làm buôn bán, trực tiếp suy sụp đều rất có khả năng!
Khương Dương nghĩ đến đây thôi, đôi mắt liền tức đến đỏ bừng. Hắn trực tiếp phóng về phía Niệm Mị, trong miệng còn kêu: “Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!”
Niệm Mị vươn tay, một ngón tay để ở trên trán Khương Dương, nhẹ nhàng nhìn hắn. Tuy rằng Niệm Mị chỉ duỗi một ngón tay, nhưng Khương Dương lại không có cách nào tiến tới phái trước được nữa.
Giọng nói nhẹ nhàng của Niệm Mị truyền vào tai hắn, tiếp theo đó hắn liền cảm thấy cằm mình đau nhức một trận.
“Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi!”
Nói xong nắm đấm không chút do dự xỏ xuyên qua cằm hắn, đánh hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Một vệt máu từ khóe miệng hắn tràn ra, Khương Nghiên nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tới, vừa tới liền thấy cảnh tượng Khương Dương ngã trên mặt đất, khóe miệng đầy máu như vậy.
_oOo_
Cần 1 bạn editor chăm chỉ :333
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me