LoveTruyen.Me

Edited Quyen 1 Xuyen Nhanh Tra Nu Tien Cong Ngu Nhien A

Editor: Sênh233 - senhca233

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 54: Tỷ tỷ hắc liên hoa [7]

"Cùng nàng nói? Được thôi!" Khóe miệng của Diệu Mạc Phong cong lên trào phúng.

Cầm lấy cánh tay của Hoa Nhị rồi kéo nàng ta đi về phía thư phòng.

Tiến vào bên trong thư phòng, Diệu Mạc Ngôn mở ra một mật thất.

Hoa Nhị khó tin trợn tròn mắt, nàng ta đã tới thư phòng của Diệu phủ không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lại chưa từng biết có mật thất ở trong thư phòng này.

"Còn giả vờ sao?"

Diệu Mạc Ngôn trào phúng nhìn Hoa Nhị, một tay đẩy mạnh nàng ta vào mật thất.

Hoa Nhị bị đẩy lảo đảo một cái, bước vài bước rồi mới đứng vững thân thể được.

Toàn bộ mật thất được trang trí hoa mỹ vô cùng, có thể thấy được nơi này khẳng định là nơi để những vật phẩm đáng giá liên thành. Nhưng mà hiện tại nó lại trống rỗng, cái gì cũng không có.

"Đây, đây là chỗ nào?"

"Ha! Hoa Nhị, nàng vẫn còn giả vờ không biết sao?"

Diệu Mạc Ngôn càng lúc càng giễu cợt, độ cong trên môi cũng theo đó mà kéo lên, hắn chỉ vào một ô vuông trong đó.

"Nơi này, vốn là để một ngọc tỷ ngàn năm, giá trị liên thành! Thời điểm nàng đi ra ngoài thành bố thí ít tiền còn không phải là đã lấy nó ra đổi à?"

"Cái... Cái gì?" Hoa Nhị cứng đờ quay đầu, nhìn ô vuông trống rỗng.

"Không thể nào! Ngọc tỷ kia sao có thể là của chàng được chứ? Nếu nó là của chàng, thì sao Diệu gia các người lại có thể thành cái dạng này được?"

"Không tiếp tục giả vờ nữa sao? Trăm năm trước Diệu gia ta đã nắm giữ mạch máu hoàng thương cả nước, nàng không thể nào là không biết được chứ?

Mấy thứ này đều là tổ tiên trăm năm trước tốn vài chục năm mới tìm thấy đấy!"

Diệu Mạc Ngôn càng nói càng kích động, tựa như giây tiếp theo sẽ liền mất khống chế! Dao găm đặt ở trên yết hầu của Hoa Nhị càng lúc càng kề sát!

Hoa Nhị có chút sợ hãi nhìn dao găm cách yết hầu của mình không đến một mét. Nàng ta cho rằng Diệu gia đang xuống dốc, nhưng phụ thân đã từng nói qua, Diệu gia không có đơn giản như vậy!

Nàng ta cho rằng ý phụ thân nói là cho dù Diệu gia có xuống dốc đi chăng nữa cũng vẫn không thể khinh thường như trước, nhưng không nghĩ tới lại là nói Diệu gia chỉ ẩn lui!

Sau khi nghĩ thông suốt Hoa Nhị nhanh chóng cúi đầu, nhân cơ hội đẩy dao găm ra xa yết hầu một chút, giọng nói vang lên mang theo oan ức.

"Ta không có lấy!"

Mặc kệ là thế nào, hiện tại nàng ta cũng nên phủ nhận mình ko có lấy mấy thứ này. Tuy rằng vốn dĩ cũng không phải nàng lấy!

"Ngọc tỷ là của cha cho ta, ông ấy nói là người khác cho mình nên hy vọng ta cầm đi cứu tế người nghèo."

Giờ phút này Hoa Nhị đã không chút do dự lựa chọn bán đứng phụ thân của mình.

Diệu Mạc Ngôn híp híp mắt, cảm xúc ổn định lại.

"Cha nàng?"

"Đúng đúng đúng!" Hoa Nhị ngẩng đầu nhìn thẳng vài Diệu Mạc Ngôn, dùng sức gật đầu liên tục vì sợ Diệu Mạc Ngôn không tin.

"Ha ha!" Diệu Mạc Ngôn thu dao găm về, vươn tay dịu dàng sờ sờ đầu Hoa Nhị.

"Sau hai ngày nữa ta cùng nàng hồi môn*!"

*phong tục cổ: con gái xuất giá ba ngày phải trở về nhà mẹ đẻ.

Diệu Mạc Ngôn bỗng nhiên chuyển đề tài làm cho Hoa Nhị có chút ngơ ngác, nhưng mà nghĩ đến chuyện Diệu Mạc Ngôn vẫn chưa bình thường, thì nàng ta vẫn gật gật đầu.

Diệu Mạc Ngôn vừa lòng nắm tay Hoa Nhị, rời đi!

Thấy Diệu Mạc Ngôn trở lại bình thường, trong lòng Hoa Nhị thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sờ đến vết thương trên mặt mình, Hoa Nhụy liền hít hà một hơi.

"Đau."

Diệu Mạc Ngôn nghe thấy giọng nói của nàng ta liền  quay đầu, tựa như mới phát hiện vết thương trên mặt Hoa Nhị.

"Nhị nhi, nàng làm sao thế? Thật là không cẩn thận mà, đi thôi ta đưa nàng đi thoa thuốc!"

Hoa Nhị nhìn thoáng qua Diệu Mạc Ngôn, thấy thần sắc  hắn ôn nhu hòa, nhưng đáy mắt lại lạnh như hầm băng, lập tức liền hiểu ý của hắn.

"Đây là ta không cẩn thận bị ngã thôi!"

Khóe miệng Diệu Mạc Ngôn  cong lên, ánh mắt càng thêm trào phúng.

Quả nhiên, ngây thơ trong sáng đều là vờ vịt! Sao trước đây lại không phát hiện được?

Là do nàng ngụy trang quá tốt, hay là bởi vì hắn quá ngu ngốc đây?

Tuy rằng trong mật thất có nhiều đồ vật đáng giá, nhưng Diệu Mạc Ngôn vẫn còn giữ lại một ít đồ đáng giá khác ở bên mình.

_________

Chương 55: Tỷ tỷ hắc liên hoa [8]

Những người theo hắn nhiều năm như vậy cũng thu không ít tài vật cho hắn, nhưng có một phần từng bị hắn xem như đồ bỏ, tùy ý chất đống.

Hiện tại lấy ra, cũng được không ít tiền.

Mua một hộp kim sang dược* tốt nhất cho Hoa Nhị vẫn có thể mua nổi.

*kum sang dược: thuốc trị những vết thương ngoài da.

Đợi quản gia đem kim sang dược để vào trong phòng rồi rời đi thì một bings ảnh màu đỏ liền từ cửa sổ chui vào, đổi dược lại sau đó nhanh chóng rút lui.

Mà tốc độ của thân ảnh màu đỏ này nhanh đến lạ thường, tựa như là trong nháy mắt liền biến mất ở nơi này.

Ba ngày sau, Hoa Nhị và Diệu Mạc Ngôn cuối cùng cũng cùng nhau trở về nhà mẹ vợ.

Ba ngày này Hoa Nhị lo lắng đề phòng sợ chọc Diệu Mạc Ngôn không vui, sợ hắn sẽ lại cho nàng một đao.

Thời gian ba ngày, vết thương trên mặt Hoa Nhị cũng đã tốt lên gần như không còn nhìn thấy sẹo.

Diệu Mạc Ngôn cũng có chút kinh ngạc, kim sang dược lại có thể thần kỳ đến như vậy hắn cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bao giờ!

Dược tốt như vậy hắn cũng là lần đầu gặp qua. Tuy rằng khi còn nhỏ cùng phụ thân đi đến hoàng cung cũng đã thấy kim sang dược tốt nhất muốn lành vết thương cũng phải mất tới bảy ngày.

Thậm chí hắn cũng đã chuẩn bị son phấn tốt nhất cho Hoa Nhị để nàng che đậy miệng vết thương cho thật tốt.

Kết quả miệng vết thương đã khép lại tới loại trình độ này, chỉ cần hơi hơi che đậy một chút thì sẽ không nhìn ra bất kì manh mối nào.

Phát hiện bình kim sang dược tốt như vậy, Diệu Mạc Ngôn liền hỏi Hoa Nhị về bình dược này.

Hoa Nhị cũng phát hiện dược này có chỗ khác thường, cũng không muốn đưa dược tốt như vậy cho Diệu Mạc Ngôn, nhưng lại lo lắng hắn sẽ bởi vậy mà ra tay với nàng.

Cho nên đành phải đưa dược cho hắn! Cuối cùng thì dù sao một hộp dược cũng không thể nào so sánh với sinh mệnh của bản thân được.

Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Hoa phủ, cách Hoa phủ mỗi lúc một gần, Hoa Nhị liền càng thêm hưng phấn.

Chưa từng có thứ nào khiến nàng mong muốn như vậy. Trở lại Hoa phủ, nàng muốn trở lại gia phủ của chính mình.

Tuy rằng ở Diệu phủ ba ngày nay không có chịu ngược đãi gì, nhưng mà khi đối diện với Diệu Mạc Ngôn thì sợ hãi lấn áp trong lòng nàng ta cực kì không yên, thậm chí vài lần khiến nàng ta gặp ác mộng doạ tỉnh.

Mà đến lúc này cuối cùng cũng đã về đến gia phủ của mình, trong lòng Hoa Nhị hơi hơi thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới.

Đôi mắt Hoa Nhị chậm rãi nhắm lại.

--

Lúc này.

Trong thư phòng Hoa phủ, Niệm Mị mặc một bộ y phục trường sam màu lam quý khí bức người.

Mà lúc này A Ly lại không ở bên người nàng, nhìn Hoa phụ đang đứng đối diện, nàng mỉm cười nhìn "hắn".

"Không biết công tử còn có chuyện gì cần phân phó?"

Hoa phụ nhìn Niệm Mị dịu dàng tươi cười, trong lòng thầm nghĩ người này ra tay thật là hào phóng rộng rãi.

Tặng cho ông không ít đồ vật có giá trị liên thành, lại chỉ bảo bản thân mình đi làm một ít chuyện vừa bé nhỏ lại không đáng kể!

Tuy rằng không biết vị quý công từ này làm sao lại tìm tới mình, nhưng mà đây là chuyện tốt.

Hắn cũng không dám đi tra lại lịch của người này, vì dù sao thì một người ra tay hào phóng như vậy chắc chắn không phải là người đơn giản.

Nếu như đi tra xét, chọc giận đối phương, bỏ đi mối làm ăn lớn như vậy thì thật không đáng!

Làm một kẻ hiểu chuyện, Hoa phụ tự nhận bản thân mình thông minh, lựa chọn tin tưởng Niệm Mị không điều kiện.

Cho dù lúc trước Niệm Mị bảo hắn đem nữ nhi gả cho Diệu Mạc Ngôn, hắn do dự cũng chỉ một chút liền đáp ứng luôn!

Niệm Mị từ trong lòng ngực móc ra hai món đồ.

Một cái ngọc ban chỉ, một cái hổ phách!

Hai thứ tuy khác nhau nhưng tuyệt nhiên đều có giá trị liên thành!

"Phân phó thì không dám nhận! Ta thấy sau khi lệnh thiên kim được gả đi phu thê đều tốt đẹp, nên cố ý tới cảm tạ! Dù sao thì chân tình ở trên đời cũng rất hiếm gặp, mà có thể chứng kiến một đôi chân ái, là vinh hạnh của ta!"

Niệm Mị tùy tiện tìm một lý do nào đó, rồi liền tặng đồ ra ngoài.

Thấy đáy mắt Hoa phụ hiện lên một tia tham lam, Niệm Mị liền biết, chỉ sợ là cho dù nàng lấy cớ hoang đường đến đâu đi chăng nữa thì Hoa phụ cũng sẽ không chút do dự mag lựa chọn tin tưởng nàng!

"Công tử lại nói lời khách sáo rồi, tiểu nữ có thể được hạnh phúc như vậy tất cả đều là nhờ phúc của công tử cả!"

_oOo_

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me