LoveTruyen.Me

Editting Bhtt Nam Thang Nhu Ca Giang Han


Sáng sớm, Ôn Du bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng mơ hồ duỗi tay tắt báo thức, sau đó mới từ trên giường ngồi dậy.

Nàng che miệng ngáp một cái, sau đó liếc nhìn màn hình điện thoại đã 7 giờ 30 sáng. Nàng đứng dậy lấy trong tủ ra một bộ trang phục công sở màu đen rồi đi vào phòng tắm.

Thời điểm trở ra, đã biến trở về bộ dáng giỏi giang kia.

Mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, một thân trang phục công sở thể hiện sự hoàn mỹ giỏi giang trầm ổn và đoan trang của nàng.

Nàng đẩy cửa đi xuống lầu, trong phòng ăn có hương thơm của cơm tràn ra, Ôn Du quét một vòng chỉ thấy bữa sáng đặt trên bàn dưới tấm kính cách nhiệt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Khinh Ca.

Ôn Du có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy chìa khóa của Tô khinh Ca trên tủ giày ở cửa vẫn chưa bị lấy đi, nàng liền thả lỏng người.

Tô Khinh Ca vẫn chưa rời đi.

Nàng đột nhiên nhớ tới Tô Khinh Ca có thói quen tập thể dục buổi sáng, nghĩ đến hôm qua Tô Khinh Ca đã nói với nàng rằng ở lầu ba có phòng tập thể dục, nàng liền bước lên lầu ba.

Quả nhiên có tiếng máy chạy bộ trầm thấp vang đến, sau khi Ôn Du lên đến lầu ba liền nhìn thấy một màn như vậy.

Người mặc quần đùi thể thao, Tô Khinh Ca buộc tóc đuôi ngựa đang chạy bộ trên máy chạy bộ cách đó không xa. Ánh bình minh rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên Tô Khinh Ca một lớp ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho khí chất lạnh lùng của nàng tan đi rất nhiều, mồ hôi trượt xuống cằm, nhiều lần trắc trở rơi xuống xương quai xanh rồi lại trượt xuống giữa hai đỉnh đồi ngạo nghễ kia. Vòng eo mảnh khảnh nhưng lại có cơ bụng ẩn hiện ở hai bên sườn áo, hai chân thon dài nhưng lại ẩn chứa sức lực, hết thảy tất cả đều cho người nhìn biết dáng người của chủ nhân cơ thể này hoàn mỹ đến mức nào.

Ánh mắt kinh diễm của Ôn Du không thể che giấu.

Dường như ánh mắt của Ôn Du quá nóng rực, Tô Khinh Ca không khỏi nghiêng đầu nhìn lại.

Tô Khinh Ca rất xinh đẹp, điều này mọi người ai cũng công nhận. Nàng đẹp đến loá mắt, ngũ quan mang tính xâm lược khiến người nhìn khó có thể quên, ánh mắt của nàng thanh lãnh mà thâm thuý, giống như một thanh kiếm sắc bén, vừa đảo mắt liền có thể bức người.

"A Du?" Tô Khinh Ca kinh ngạc mở miệng, trong nháy mắt kiếm khí kia liền hóa thành khói nhẹ, chậm rãi bay quanh người Ôn Du.

Tô Khinh Ca đi xuống máy chạy bộ, chậm rãi đến bên người Ôn Du, ánh mắt ôn hoà mềm mại, cùng bộ dáng thanh lãnh vừa rồi như hai người khác nhau.

"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Nàng nhẹ giọng mở miệng dò hỏi.

Ôn Du khẽ kéo khóe môi, ôn nhu cười nói: "Khá tốt, xin lỗi đã quấy rầy đến cậu."

Tô Khinh ca mỉm cười: "Không sao, vỗn dĩ mình cũng nghĩ chắc cậu sắp dậy rồi, nên chuẩn bị đi gọi cậu, đã ăn sáng chưa?"

Ôn Du lắc đầu: "Vẫn chưa, lúc tỉnh lại không thấy cậu đâu. Mình còn tưởng rằng cậu đã ra ngoài rồi."

Tô Khinh Ca cười nói: "Cậu không biết hiện tại mình đang rất nhàn rỗi sao? Đi thôi, trước tiên cậu phải ăn sáng."

"Ừm."

Ôn Du đi theo phía sau Tô Khinh Ca, nhìn bóng lưng của Tô Khinh Ca không khỏi lâm vào trầm tư.

Không biết từ khi nào, tiểu cô nương vẫn luôn đi theo bên người nàng, bắt đầu trở nên một mình đảm đương gánh vác như vậy?

Ôn Du không biết, cũng sẽ không biết.

Từ khi Thẩm Niệm bắt đầu bước vào sinh mệnh của nàng, nàng đã dành hết tâm huyết và sức lực cho Thẩm Niệm, làm sao mà chú ý đến cô gái vẫn luôn lãnh đạm và ít nói kia?

Không ngọn nguồn, đáy lòng Ôn Du sinh ra một tia xin lỗi.

"Bữa sáng mình vo gạo nấu cháo, cậu uống nhiều một chút sẽ tốt cho dạ dày, lát nữa mình sẽ đưa cậu đến công ty, buổi chiều nếu không bận sẽ đến đón cậu, nếu Trình An gây khó dễ đưa ra yêu cầu gì quá mức, cậu nhất định không được đồng ý với anh ta, có biết không? "

Tô Khinh Ca bắt đầu huyên thuyên trong khi đi xuống cầu thang. Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay của nàng đột nhiên bị nắm lấy.

"Khinh Ca." Nàng nghe được người phía sau người gọi.

Nàng quay đầu lại nhìn vẻ mặt do dự của Ôn Du, không khỏi ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sao cậu...... lại tốt với mình như vậy?" Ôn Du cúi đầu nhắm mắt hỏi.

Tô Khinh Ca không đoán được Ôn Du sẽ hỏi như vậy. Nhất thời ngẩn ra một hồi, sau đó cười khẽ, ánh mắt ôn nhu lưu luyến.

"Bởi vì cậu là người bạn quan trọng nhất của mình."

Cũng là người mà mình yêu nhất.

Tiếng cười của Tô Khinh Ca nhẹ nhàng khinh nhu, giống như một đôi tay dịu dàng, làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng của Ôn Du.

Rốt cuộc nàng câu môi nói: "Xin lỗi, hỏi cậu vấn đề kỳ quái như vậy."

Tô Khinh Ca mỉm cười: "Đi thôi, đồ ăn sắp nguội."

"Ừm."

Ăn sáng xong, Tô Khinh Ca tắm rửa thay đổi quần áo xong liền lái xe đưa Ôn Du đến công ty, sau đó tự mình vòng lại đi Tinh Vũ.

Ôn Du lên lầu mở cửa mở cửa văn phòng, nhìn thấy kịch bản đã để sẵn trên bàn, liền cong môi nhìn qua kịch bản không mỏng cũng không dày.

 《 Phượng Sương 》 đúng thật là chủ đề nữ quyền. Câu chuyện kể về một triều đại vào cuối thời kỳ đại nghiệp, công chúa Minh Ngọc 10 tuổi đã trải qua cảnh nước mất nhà tan mang theo đệ đệ chạy trốn nhưng lại bị phản quân bao vây, lúc đó bị rơi xuống vách núi, được truyền nhân của Quỹ Cốc là Thiều Cẩn cứu, vì muốn báo thù nên đã bái Thiều Cẩn làm sư phụ. Môn hạ của Quỹ Cốc được chia thành hai phái, Tung phái là sư tỷ Thu Sương, Hoành phái là Minh Ngọc. Cả hai đều được Thiều Cẩn nhận nuôi từ khi còn nhỏ, tình cảm rất thân, Minh Ngọc một lòng báo thù, Thu Sương liền hỗ trợ. Đợi khi Minh Ngọc 18 tuổi, hai người rời khỏi núi, Minh Ngọc liên hệ với người của triều đình cũ, dùng Quỹ Cốc là nơi để lập kế hoạch cho những chiến dịch.

Nhưng vào đêm đó, Thiều Cẩn đi vào doanh trại nói với hai người rằng Quỹ Cốc chỉ có thể truyền cho một người, hai phái cần phải trải qua sinh tử, chỉ có người chiến thắng mới có thể sống sót và trở thành truyền nhân chân chính của Quỹ Cốc.

Cả hai đều sững sốt, Minh Ngọc không muốn rút kiếm hướng đến sư tỷ đã luôn chiếu cố mình, Thu Sương cũng không muốn, nhưng Thiều Cẩn nói với hai người rằng số phận của Quỹ Cốc là như vậy. Nếu Quỹ Cốc có hai truyền nhân, thiên hạ sẽ không có ngày yên tĩnh.

Đêm đó, sau khi Thiều Cẩn rời đi, Thu Sương bí mật rời khỏi quân doanh mà không nói với Minh Ngọc, sau khi Minh Ngọc tỉnh dậy tìm người không kết quả, sau đó lại nghe quân địch đã ra khỏi thành khiêu chiến, không còn cách nào chỉ có thể ứng chiến, nhưng lại nhìn thấy thủ lĩnh của quân địch là Thu Sương, nàng không khỏi thất thanh chất vấn.

Thu Sương đã thay đổi hình tượng dịu dàng và hòa nhã trước đây, lời nói lạnh băng, thẳng thừng nói nàng là gián điệp nằm vùng, nhưng Minh Ngọc không tin, Thu Sương liền rút kiếm hướng về phía Minh Ngọc. Đường kiếm đều hiểm hóc, Minh Ngọc không còn cách chỉ có thể rút kiếm đỡ lấy, đối mặt với sức mạnh của Thu Sương, Minh Ngọc không thể không dùng hết toàn lực để ứng phó, cuối cùng khi Minh Ngọc không thể khống chế được tình thế, Thu Sương đã buông kiếm xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Minh Ngọc, nghe được thanh âm của kiếm đâm vào da thịt.

Cuối cùng Thu Sương đã từ bỏ sự kháng cự, để Minh Ngọc trở thành truyền nhân của Quỷ Cốc, đồng thời giao bản đồ phòng thủ của Hoàng thành cho Minh Ngọc

Trong lòng Thu Sương có một bí mật không thể nói, nàng thích Minh Ngọc, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nói ra. Minh Ngọc ôm thi thể của Thu Sương thất thanh khóc rống, đội quân phía sau nàng lại đã nhắm về phía phản quân.

Cuối phim, Minh Ngọc đăng cơ hoàng đế với sự ủng hộ của mọi người, đổi quốc hiệu thành Vi Phượng, đổi niên hiệu thành Trường Ca, xưng Phượng Sương đế, lập ấu đệ Minh Yến Vi làm thái tử. Bắt đầu cai trị Trường Ca kéo dài 20 năm.

Ôn Du khép lại kịch bản, trong lòng nàng đã có đánh giá.

Nàng lấy điện thoại gọi cho Trình An.

"Trình tổng, có thời gian cùng ăn một bữa cơm không? Tôi có chuyện muốn hợp tác, không biết Trình tổng có hứng thú không?"

"Ok, 12 giờ gặp ở khách sạn Giang Thành."

Ôn Du gác máy, sau đó gọi cho Diệp Triệt.

"Bộ phim điện ảnh《Phượng Sương》đã có quyết định, giúp tôi chọn đoàn đội xuất sắc nhất trong nước. Tôi đã có ứng cử viên cho vai nữ chính, còn lại do các anh quyết định."

Sau khi xử lý tốt hết thảy, Ôn Du liếc nhìn đồng hồ đã là 11 giờ rưỡi, nàng gọi điện cho Từ Mẫn lái xe đến khách sạn Giang Thành

Thời điểm nàng đến, trùng hợp Trình An cũng đã đến, hai người bắt tay nhau sau đó chọn một phòng riêng.

 "Không biết người bận rộn như Ôn tổng muốn cùng tôi bàn chuyện hợp tác gì?" Trình An sau khi ngồi xuống mỉm cười hỏi.

"Mời Trình tổng đến nói chuyện đương nhiên là chuyện lớn." Ôn Du cười cười, sau đó đưa kịch bản "Phượng Sương" cho Trình An.

"Nếu không ngại, mời Trình tổng xem cái này trước đã."

 "Hửm?" Trình An tiếp nhận nhìn lướt qua một lượt liền biết Ôn Du muốn nói gì, hắn cười nói: "Ôn Tổng muốn mời Khinh Ca đến làm vai chính. "

"Không sai." Ôn Du không cố kỵ nói thẳng, con ngươi ý cười nhạt: "Khinh Ca là ứng cử viên sáng giá nhất, không phải sao?"

"Đúng vậy, chủ đề về nữ quyền cổ đại rất thú vị, nhưng không biết mục đích của Ôn tổng đây là gì? "Trình An cười hỏi.

 "Tôi muốn tất cả doanh thu phòng vé và giải thưởng của năm tới." Ôn Du cười nói.

Trình An sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu cười: "Ôn tổng cứ nói đùa, chúng ta đều biết phim văn học nghệ thuật không có doanh thu phòng vé cao, chưa kể rating của phim cổ trang cũng không lý tưởng, cho dù có Khinh Ca đi nữa thì doanh thu phòng vé cũng không nhất định sẽ quá cao, có chút mạo hiểm. "

Ôn Du vén tóc một bên tai nói:"Về điểm này Trình tổng cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà tôi không chắc chắn, doanh thu phòng vé và giải thưởng năm sau cũng sẽ chỉ có tôi. Nếu không ngại thì chúng ta đánh cược đi, thế nào? Nếu vào năm sau tôi không đạt điều đó, tôi sẽ rời khỏi ngành điện ảnh và truyền hình trong nước, như thế nào? "

 Ngay cả Từ Mẫn cũng bị lời nói của Ôn Du làm cho choáng váng, Trình An cũng kinh ngạc không kém, sau một lúc lâu mới nói:" Vậy thì Ôn tổng muốn đầu tư bao nhiêu? "

Ôn Du giơ tay lên, trước ánh mắt của hai người là ba ngón, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Ba trăm triệu."

Trình An sửng sốt một chút, lần này Ôn Du không khác gì đi vung tiền, mặc dù người ta không thiếu tiền, nhưng đây không phải là một số tiền nhỏ.

Huống chi bộ phim này thắng hay thua đối với hắn chỉ có lợi không có hại, nếu thắng thì hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, số tiền này cao hơn nhiều so với rating phim truyền hình của Tô Khinh Ca. Cho dù có thua thì Ôn Du cũng rút lui khỏi vòng giải trí, như thế sẽ giảm cho hắn một đối thủ mạnh, chuyện tốt như vậy cớ sao lại không làm?

Nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt Trình An mang theo ý cười: "Được, không biết Ôn tổng tính toán ăn chia như thế nào?"

"Tôi bảy anh ba." Ôn Du không chút khách khí mở miệng: "Yên tâm chỉ có kiếm được chứ không mất, đương nhiên đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, Trình tổng cần phải suy nghĩ kỹ."

Trình An trầm mặc một lát, nói: "Được."

Ôn Ngọc cười khẽ: "Vậy thì tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, mặc khác bộ phim sẽ do tôi toàn quyền phụ trách và chịu trách nhiệm, tôi hy vọng rằng trong quá trình Khinh Ca quay phim điện ảnh, ngoại trừ tạp chí quốc tế thì các quảng cáo vụn vặt sẽ không được quay. Trong đoàn phim của tôi không cần vì những chuyện vặt vãnh mà làm phân tâm diễn viên. "

Trình An khẽ cắn môi nói:" Không thành vấn đề, Ôn tổng, hợp tác vui vẻ. "

Ôn Du mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me