LoveTruyen.Me

Editting Xuyen Nhanh Tra Nu Tien Cong Ngu Nhien A


Nữ nhân nếu không phải coi trọng khuôn mặt hắn, thì chính là coi trọng thân phận của hắn.

Hắn càng lạnh lùng, xa cách bọn họ, họ lại càng thích hắn. Vậy mà nữ nhân này dám nói hắn chướng mắt, thật không thể tha thứ!

Niệm Mị không quay đầu lại, cảm giác được ác ý của người phía sau, ôn nhu trong mắt càng thêm rõ ràng. Khí chất trích tiên cũng không che dấu được bản chất hắc ám bên trong, như vậy nàng sẽ giúp hắn sống thật với bản chất của mình!

Cảm xúc trong đáy mắt Lâm Mộc biến hóa không ngừng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra đạm nhiên, giường như bất cứ thứ gì đều không lọt vào mắt hắn.

Lâm Mộc nhìn khắp nơi, xác định không có người qua lại, bỗng nhiên ra tay với Niệm Mị.

Niệm Mị nghiêng người tránh thoát, nhìn Lâm Mộc, ánh mắt đầy dịu dàng.

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Mộc nghe thấy thanh âm ôn nhu của nàng, đáy mắt lộ ra nghi hoặc.

- Tại sao ngươi ra được bên ngoài?

- Ngươi muốn biết?

Lâm Mộc híp mắt, không nói gì.

Niệm Mị lui về phía sau, xoay người, tiếng nói lọt vào trong tai Lâm Mộc.

- Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi.

Lâm Mộc nhanh chóng đuổi theo, tay nắm thành nắm đấm, chuẩn bị đánh vào đầu Niệm Mị.

Không ngờ, có hai nha hoàn từ chỗ rẽ bước lại đây, thấy Lâm Mộc hai mắt đều sáng lên.

Lâm Mộc lập tức trở nên ôn nhu, tay đang nắm bỗng duỗi ra, làm ra vẻ muốn vuốt ve tóc Niệm Mị.

Niệm Mị nghiêng người tránh thoát, mặc dù đang què nhưng tốc độ vẫn nhanh đến dọa người, một lát liền biến mất trong tầm nhìn của Lâm Mộc, bỏ lại hắn đang đứng sững sờ tại chỗ.

Tuy nhiên, hắn một chút cũng không xấu hổ, lập tức khôi phục bộ dạng trích tiên, vẻ mặt đạm mạc đối hai nha hoàn gật đầu, nhấc chân rời đi.

Hai nha hoàn trong mắt ánh lên ngôi sao, nhìn bóng dáng Lâm Mộc.

- Thế tử thật tuấn tú!

- Phu nhân đúng là không biết tốt xấu, thế tử đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta còn không cảm kích.

Hai nha hoàn thấp giọng thảo luận, một lát liền rời đi.

Niệm Mị trở về phòng, khóa chặt cửa, sau đó nằm xuống ngủ.

Người trong lúc ngủ toàn thân đều thả lỏng, càng tốt cho việc chữa trị.

Một tháng qua đi, Niệm Mị tận lực tránh Lâm Mộc. Lâm Mộc mỗi lần đi tìm Niệm Mị, đều sẽ bị nàng khiêu khích, dần dần hắn cũng không cố ý tiếp cận Niệm Mị.

Đối với việc nàng có thể ra khỏi mật thất, hắn tự cho rằng Niệm Mị vận khí tốt, vô tình tìm được cơ quan.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ cùng cùng tình nhân của mình "đàm luận", hoặc lấy thân phận hảo hữu mời tình nhân đến phủ cùng nhau "đàm luận" qua đêm.

Niệm Mị tươi cười ôn nhu, nhìn nam nhân mặc y phục màu lam.

Trong vòng một tháng, có vài kẻ cũng kiêu ngạo đủ rồi! Kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của nàng.

Lâm Mộc là nhi tử duy nhất của vương gia Lâm Giang. Mà Lâm Giang, đã mất mười năm trước, cho nên phủ thế tử hiện tại chính là phủ vương gia trước kia.

Phủ thế tử rất lớn, trước hoa viên là sảnh ngoài cùng sương phòng, phía sau sảnh ngoài là hậu hoa viên, bên cạnh hậu hoa viên là phòng bếp và phòng của hạ nhân.

Sau phòng hạ nhân là rừng trúc, qua rừng trúc là phòng Niệm Mị.

Phía sau phòng Niệm Mị là đình đài, sau đó mới đến chỗ ở của Lâm Mộc, phía sau phòng hắn Lưu Tình chưa từng đặt chân tới, Niệm Mị cũng không biết có cái gì.

Niệm Mị bước chân nhàn nhã, đi đến nơi ở của Lâm Mộc.

Lâm Mộc thường ngày không cho phép bất luận kẻ nào đến, hạ nhân chỉ được phép đặt chân đến phòng Lưu Tình, ngay cả Lưu Tình cũng không được phép đến chỗ ở của hắn.

Nàng phát hiện ra chuyện của Lâm Mộc cùng tình nhân của hắn, Lam Vũ Hạo, chính là bởi tò mò vì cái gì Lâm Mộc không cho người khác đi đến nơi hắn ở.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me