Erikdp Keo Du Vi
Bắt đầu và kết thúc bằng trí tưởng tượng, không liên quan tới thực tại của cá nhân hay tập thể nào. OOC là điều không tránh khỏiKhông mang truyện đi đâu khỏi Wattpad và không để nó hiện ra trước mắt chính chủ.
.
.Nằm trên chiếc sofa màu đen, Phúc ngã mình và thở ra những hơi mệt mỏi. Tháng rưỡi qua rồi, một tháng đầu anh còn có thể đi hát chỉ là giọng khàn hơn một chút, khó thở hơn một chút. Nhưng nữa tháng nay, anh gần như không thể hát. Chỉ cần lên cao là lại ói ra một đống máu kèm cánh hoa. Công việc vì đó mà bắt đầu xảy ra những chậm trễ. Bèn phải thông báo tạm thời hoãn việc, từ đó cũng kéo theo nhiều dư luận. Người bảo anh đi phẫu thuật lại, người lại bảo anh đi rèn lại thanh nhạc, người lại bảo anh lười biếng nhưng cũng đâu đó nhiều người nghĩ đơn giản là anh cần nghỉ ngơiCũng thật may mắn, nếu anh là con gái chắc sẽ có tin đồn anh đi đẻ mất. Đang suy nghĩ mơ hồ, bỗng cổ anh nghẹn lại. Ngã ra đất, toàn cơ thể đập xuống mặt sàn. Đau, đau nhiều. Cổ họng và cả cơ thể đều chỉ duy nhất một từ. ĐauAnh ho, rát. Máu tràn từ bên trong, tràn ra bên ngoài. Răng anh nhuộm màu đỏ, tanh tưởi trong khoang miệng mùi của máu tươi. Máu của anh, máu của cái chết đang đến gần.Cố gắng bịt miệng lại nhưng không được, đầu thì đau và gần như thở không được. Mệt quá, nếu được thì buông xuôi luôn nhé. Ngủ một giấc thì chẳng còn gì đau đớn tới nữa, chẳng có những cơn đau tới vào mỗi sáng làm anh giật mình lúc 3,4h. Không có những lần khó thở, dọn dẹp rồi lại phải thay ga mới, phải lau nhà dọn nhà. Phải khiến chị Hoà khóc trong lo sợPhúc khóc rồi, nước mắt cứ tràn ra không ngừng. Hay là bây giờ cứ nói với Thành quách đi cho xong, rồi như nào cũng được. Phúc ho ra một đóng bông, tràn vào những cánh hoa trắng ướm máu kia, một vài cánh hoa màu hồng đỏ xuất hiện. Là hồng đỏ, không phải là trắng nhuộm máu.Màu hoa của sự lụi tàn, chính thức điểm anh sắp tới thời hạn. Phúc gục ra đất, cả người nằm trên cả vũng máu. Máu từ trên miệng kéo dài tới cầm, tí tách làm dơ cả người. Toàn thân của Phúc nhuộm màu đỏ thẫm mùi tanh tưởi của máu. Dơ bẩn và chán ghét. Anh hận căn bệnh này đến xương tủy. Sợ hãi cãi chết đến tận cùng Làm ơn, ai tới cứu anh với. Làm ơn...tha anh với..Phúc nằm gục ở đó, chỉ biết oà khóc như một đứa trẻ. Anh phải làm gì? Phải tiếp tục như nào? Thành ơi, tao ghét mày. Càng ghét bản thân phải lòng mày. Tại sao lại là tao nhỉ? Tao lại làm sai gì à? Sao cuộc sống này ồ ạt và khó khăn quá nhỉ? Tuyệt vọng, anh chẳng còn tích cực được nữa rồi. Sự tiêu cực như một con mối, gặm lấy anh không tha ngày nào. Anh rơi, rơi mãi. Rơi vào hố sâu của tuyệt vọng và căn bệnh này là xiềng xích, vừa kéo anh rơi vào vừa giữ anh ở lại. ....Tiếng đập cửa, đập mãi. Nhưng Phúc chẳng đứng nỗi. Cả cơ thể bị cơn đau làm cho tê liệt. Phá cửa, là ai phá cửa. Cố gắng bật dậy trong cơn đau nhứt, nước mắt còn động, máu vẫn còn chưa đông. Đập vào mắt anh, khuôn mặt của người anh thương. Đứng đó, hoàn toàn đơ ra. Không có tiếng nói, hai ánh mắt giao nhau, chạm vào cả hai trái tim đang đập. Cùng nhau đứng lại một nhịp rồi cùng hoà nhau đập nhanh. Cùng sợ hãi nhưng lại hai nỗi lo. Phúc không biết sao hắn lại ở đây, sao lại là lúc căn bệnh này phát. Lo lắng bản thân sẽ giải thích như nào với hắn. Đầu thú hay trốn chạyThành đã biết anh bị gì, lại không biết sao lại nặng đến thế. Sao cơ thể anh lại đầy máu tươi, miệng vẫn còn tí tách rơi những giọt máu đỏ thẫm. Thành sợ, anh bỏ hắn.- Thành, nghe tao. Không có gì cả, chỉ là ho một chút thôi. Máu này...Anh cố gắng đứng lên, lại vì hết sức mà nhào té. Trung Thành như bừng tỉnh, lao lại ôm lấy cơ thể của Phúc. Anh nhẹ tênh. Chắc chắn là tuột ký rồi vì căn bệnh như này, ăn uống cũng khó khăn lắm. Thành vòng qua eo, ôm lấy Phúc vào lòng. Siết chặt chiếc eo nhỏ đó, làm như sợ buông ra sẽ mất anh mãi, sẽ không thể ôm lại dù chỉ một lần- Phúc ơi, em nghe rồi. Em biết rồi, đừng nói dối em nữaAnh giận chị Hoà, vừa giận vừa thương. Anh biết Hoà nói, nhưng đành thôi. Vì Hoà lo quá bất lực quá nên mới phải nói ra, chị lo cho anh tuột không biết bao nhiêu ký thức không biết bao nhiêu đêm. Bỏ không ít lịch trình để chăm sóc cho anh. Giận cũng không giận nỗi nữa rồi. Anh vuốt nhẹ tấm lưng lớn của Thành, cảm giác ấm áp trong vòng tay người thương là vậy sao? Ấm quá, thơm nữa. Còn anh bây giờ chắc chỉ có sự tanh tưởi của mùi máu, dơ đến độ sẽ lây sang Thành mất. Anh cố đẩy Thành ra, nhưng không được. - Em không buông, anh không được buông. Anh thích ai, nói cho em biết đi- anh không biếtPhúc chối, làm sao anh không biết được nhưng làm sao anh dám nói. Làm sao dám bảo anh thích nó? Làm sao dám nói anh yêu nó. Ai dám còn anh thì không, anh không dám.- Mặc kệ- hả?- Mặc kệ anh thích ai đó. Nhìn em đi Phúc, nhìn em này. Anh còn bao nhiều thời gian, em sẽ làm cho anh đổ em trong bao nhiêu đó thời gian. Em mặc kệ anh thích ai, em thích anh. Vậy là đủ rồi- hả?Lỗ tai anh lùng bùng? Gì cơ, hắn bảo gì? Hắn bảo thích anh sao. Sẽ cưa đổ anh sao? Vậy là anh được hắn yêu sao. Chạm nhẹ, cảm giác mềm mại trên đầu cánh môi. Những giọt nước ấm chảy dài trên má, chạm vào những hàng máu đã khô trên vành môi. Không phải nước mắt của anh, là của hắn. Là hắn hôn anh cũng là hắn bật khóc. Hắn thật sự, thương anh lắmTai anh ù nhiều hơn, mắt mờ đi. Tim đập nhanh theo từng nhịp. Bao trùm lấy anh, màu đen tuyền như lần đầu anh phát hiện bệnh.Anh sẽ đi sao? Dù sao, cũng thoả mãn rồi......Ánh mắt chạm nhẹ vào ánh sáng từ đèn phòng. Mùi thuốc sát khuẩn, chắc chắn là bệnh viện. Thành vẫn ở đó, nắm chặt lấy bàn tay của anh - Thành..anh còn sống- ừm..anh hết bệnh rồiVậy à, vậy là Thành thật sự yêu anh? Thương anh đến vậy, vậy là anh đã được đáp lại sau 1 tháng rưỡi đấu tranh với thứ rễ chết tiệt. À, vậy là anh lúc nào cũng cố gắng tự đấu tranh một mình. Là tại anh đã luôn tự ép mình cố gắng- vậy là anh thích em, thích em thật nhỉ.- ừm- Vậy thì, em sẽ không bao giờ khiến anh trải qua căn bệnh này nữa. Em sẽ cưa anh đổ bao nhiêu lần cũng được. Như những gì em đã nói, em sẽ làm- em, em yêu anh. Chắc chắn sẽ không để anh một mình. Sẽ yêu cho những tổn thương anh đã chịu, yêu hơn cả anh yêu bản thân. Em chắc chắc đó Phúc ơi.Anh hiểu rồi, có lẽ những gì mà anh phải đối mặt đó giờ. Là vì để có thể chạm được vào hạnh phúc ngày hôm nay. Anh yêu Thành
Hắn yêu Phúc
Đúng chứ?____Kẹo hương hoa kết thúc ở chương hai, sớm hơn dự đoán dù mình định kéo dài hơn một chút. Nhưng mình không chấp nhận để Phúc chịu đau như vậy.Tiếp theo, oneshot hồi ức sẽ tới sớm.
.
.Nằm trên chiếc sofa màu đen, Phúc ngã mình và thở ra những hơi mệt mỏi. Tháng rưỡi qua rồi, một tháng đầu anh còn có thể đi hát chỉ là giọng khàn hơn một chút, khó thở hơn một chút. Nhưng nữa tháng nay, anh gần như không thể hát. Chỉ cần lên cao là lại ói ra một đống máu kèm cánh hoa. Công việc vì đó mà bắt đầu xảy ra những chậm trễ. Bèn phải thông báo tạm thời hoãn việc, từ đó cũng kéo theo nhiều dư luận. Người bảo anh đi phẫu thuật lại, người lại bảo anh đi rèn lại thanh nhạc, người lại bảo anh lười biếng nhưng cũng đâu đó nhiều người nghĩ đơn giản là anh cần nghỉ ngơiCũng thật may mắn, nếu anh là con gái chắc sẽ có tin đồn anh đi đẻ mất. Đang suy nghĩ mơ hồ, bỗng cổ anh nghẹn lại. Ngã ra đất, toàn cơ thể đập xuống mặt sàn. Đau, đau nhiều. Cổ họng và cả cơ thể đều chỉ duy nhất một từ. ĐauAnh ho, rát. Máu tràn từ bên trong, tràn ra bên ngoài. Răng anh nhuộm màu đỏ, tanh tưởi trong khoang miệng mùi của máu tươi. Máu của anh, máu của cái chết đang đến gần.Cố gắng bịt miệng lại nhưng không được, đầu thì đau và gần như thở không được. Mệt quá, nếu được thì buông xuôi luôn nhé. Ngủ một giấc thì chẳng còn gì đau đớn tới nữa, chẳng có những cơn đau tới vào mỗi sáng làm anh giật mình lúc 3,4h. Không có những lần khó thở, dọn dẹp rồi lại phải thay ga mới, phải lau nhà dọn nhà. Phải khiến chị Hoà khóc trong lo sợPhúc khóc rồi, nước mắt cứ tràn ra không ngừng. Hay là bây giờ cứ nói với Thành quách đi cho xong, rồi như nào cũng được. Phúc ho ra một đóng bông, tràn vào những cánh hoa trắng ướm máu kia, một vài cánh hoa màu hồng đỏ xuất hiện. Là hồng đỏ, không phải là trắng nhuộm máu.Màu hoa của sự lụi tàn, chính thức điểm anh sắp tới thời hạn. Phúc gục ra đất, cả người nằm trên cả vũng máu. Máu từ trên miệng kéo dài tới cầm, tí tách làm dơ cả người. Toàn thân của Phúc nhuộm màu đỏ thẫm mùi tanh tưởi của máu. Dơ bẩn và chán ghét. Anh hận căn bệnh này đến xương tủy. Sợ hãi cãi chết đến tận cùng Làm ơn, ai tới cứu anh với. Làm ơn...tha anh với..Phúc nằm gục ở đó, chỉ biết oà khóc như một đứa trẻ. Anh phải làm gì? Phải tiếp tục như nào? Thành ơi, tao ghét mày. Càng ghét bản thân phải lòng mày. Tại sao lại là tao nhỉ? Tao lại làm sai gì à? Sao cuộc sống này ồ ạt và khó khăn quá nhỉ? Tuyệt vọng, anh chẳng còn tích cực được nữa rồi. Sự tiêu cực như một con mối, gặm lấy anh không tha ngày nào. Anh rơi, rơi mãi. Rơi vào hố sâu của tuyệt vọng và căn bệnh này là xiềng xích, vừa kéo anh rơi vào vừa giữ anh ở lại. ....Tiếng đập cửa, đập mãi. Nhưng Phúc chẳng đứng nỗi. Cả cơ thể bị cơn đau làm cho tê liệt. Phá cửa, là ai phá cửa. Cố gắng bật dậy trong cơn đau nhứt, nước mắt còn động, máu vẫn còn chưa đông. Đập vào mắt anh, khuôn mặt của người anh thương. Đứng đó, hoàn toàn đơ ra. Không có tiếng nói, hai ánh mắt giao nhau, chạm vào cả hai trái tim đang đập. Cùng nhau đứng lại một nhịp rồi cùng hoà nhau đập nhanh. Cùng sợ hãi nhưng lại hai nỗi lo. Phúc không biết sao hắn lại ở đây, sao lại là lúc căn bệnh này phát. Lo lắng bản thân sẽ giải thích như nào với hắn. Đầu thú hay trốn chạyThành đã biết anh bị gì, lại không biết sao lại nặng đến thế. Sao cơ thể anh lại đầy máu tươi, miệng vẫn còn tí tách rơi những giọt máu đỏ thẫm. Thành sợ, anh bỏ hắn.- Thành, nghe tao. Không có gì cả, chỉ là ho một chút thôi. Máu này...Anh cố gắng đứng lên, lại vì hết sức mà nhào té. Trung Thành như bừng tỉnh, lao lại ôm lấy cơ thể của Phúc. Anh nhẹ tênh. Chắc chắn là tuột ký rồi vì căn bệnh như này, ăn uống cũng khó khăn lắm. Thành vòng qua eo, ôm lấy Phúc vào lòng. Siết chặt chiếc eo nhỏ đó, làm như sợ buông ra sẽ mất anh mãi, sẽ không thể ôm lại dù chỉ một lần- Phúc ơi, em nghe rồi. Em biết rồi, đừng nói dối em nữaAnh giận chị Hoà, vừa giận vừa thương. Anh biết Hoà nói, nhưng đành thôi. Vì Hoà lo quá bất lực quá nên mới phải nói ra, chị lo cho anh tuột không biết bao nhiêu ký thức không biết bao nhiêu đêm. Bỏ không ít lịch trình để chăm sóc cho anh. Giận cũng không giận nỗi nữa rồi. Anh vuốt nhẹ tấm lưng lớn của Thành, cảm giác ấm áp trong vòng tay người thương là vậy sao? Ấm quá, thơm nữa. Còn anh bây giờ chắc chỉ có sự tanh tưởi của mùi máu, dơ đến độ sẽ lây sang Thành mất. Anh cố đẩy Thành ra, nhưng không được. - Em không buông, anh không được buông. Anh thích ai, nói cho em biết đi- anh không biếtPhúc chối, làm sao anh không biết được nhưng làm sao anh dám nói. Làm sao dám bảo anh thích nó? Làm sao dám nói anh yêu nó. Ai dám còn anh thì không, anh không dám.- Mặc kệ- hả?- Mặc kệ anh thích ai đó. Nhìn em đi Phúc, nhìn em này. Anh còn bao nhiều thời gian, em sẽ làm cho anh đổ em trong bao nhiêu đó thời gian. Em mặc kệ anh thích ai, em thích anh. Vậy là đủ rồi- hả?Lỗ tai anh lùng bùng? Gì cơ, hắn bảo gì? Hắn bảo thích anh sao. Sẽ cưa đổ anh sao? Vậy là anh được hắn yêu sao. Chạm nhẹ, cảm giác mềm mại trên đầu cánh môi. Những giọt nước ấm chảy dài trên má, chạm vào những hàng máu đã khô trên vành môi. Không phải nước mắt của anh, là của hắn. Là hắn hôn anh cũng là hắn bật khóc. Hắn thật sự, thương anh lắmTai anh ù nhiều hơn, mắt mờ đi. Tim đập nhanh theo từng nhịp. Bao trùm lấy anh, màu đen tuyền như lần đầu anh phát hiện bệnh.Anh sẽ đi sao? Dù sao, cũng thoả mãn rồi......Ánh mắt chạm nhẹ vào ánh sáng từ đèn phòng. Mùi thuốc sát khuẩn, chắc chắn là bệnh viện. Thành vẫn ở đó, nắm chặt lấy bàn tay của anh - Thành..anh còn sống- ừm..anh hết bệnh rồiVậy à, vậy là Thành thật sự yêu anh? Thương anh đến vậy, vậy là anh đã được đáp lại sau 1 tháng rưỡi đấu tranh với thứ rễ chết tiệt. À, vậy là anh lúc nào cũng cố gắng tự đấu tranh một mình. Là tại anh đã luôn tự ép mình cố gắng- vậy là anh thích em, thích em thật nhỉ.- ừm- Vậy thì, em sẽ không bao giờ khiến anh trải qua căn bệnh này nữa. Em sẽ cưa anh đổ bao nhiêu lần cũng được. Như những gì em đã nói, em sẽ làm- em, em yêu anh. Chắc chắn sẽ không để anh một mình. Sẽ yêu cho những tổn thương anh đã chịu, yêu hơn cả anh yêu bản thân. Em chắc chắc đó Phúc ơi.Anh hiểu rồi, có lẽ những gì mà anh phải đối mặt đó giờ. Là vì để có thể chạm được vào hạnh phúc ngày hôm nay. Anh yêu Thành
Hắn yêu Phúc
Đúng chứ?____Kẹo hương hoa kết thúc ở chương hai, sớm hơn dự đoán dù mình định kéo dài hơn một chút. Nhưng mình không chấp nhận để Phúc chịu đau như vậy.Tiếp theo, oneshot hồi ức sẽ tới sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me