LoveTruyen.Me

Even If I Die It S You Abo Taejin Vtrans

Một tiếng rên rỉ dài thoát ra từ cổ họng Seokjin, hai tay anh ôm lấy đầu, các ngón tay nắm lấy mái tóc vàng óng ả. Anh nhắm nghiền đôi mắt khi nghe bản tin đêm khuya, âm thanh hơi bị bóp nghẹt và rè rè từ chiếc tivi cũ, cùng với giọng nói trầm thấp của phát thanh viên. Anh ngẩng đầu lên từ những cuốn sách sinh học, đôi mắt trừng trừng nhìn vào chiếc điều khiển từ xa đang yên vị ngay phía trên chiếc ghế dài bên cạnh. Thay vì ngồi trên đi văng, Seokjin thấy thoải mái hơn khi ngồi dưới sàn trước tivi trong khi anh làm bài tập về nhà, không thực sự chú ý đến TV trước mặt. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái điều khiển đáng thương đó, như thể anh có thể làm tan chảy nó bằng ánh mắt của mình, những ngón tay của anh đang cảm thấy ngứa ngáy và muốn với lấy cái điều khiển từ xa, tắt tivi để chỉ tập trung vào bài tập của mình.

Mặc dù anh muốn như vậy nhưng anh đã không làm. Không phải khi anh nghe tên Taehyung trên tin tức.

Seokjin nhìn chằm chằm vào màn hình, xem hai người phát thanh viên đang cố gắng tán tỉnh nhau. Seokjin cau mày, suy nghĩ xem có nên tắt tivi hay ngồi ở đây xem tiếp mấy người phát thanh viên tán tỉnh nhau một cách không kiềm chế được. Seokjin chọn cái sau.

"....điều em muốn nói là, tập đoàn gia tộc Kims thực sự rất lớn! Và bây giờ họ đã sẵn sàng tiết lộ người thừa kế duy nhất của họ, Kim Taehyung. Họ đã che giấu thông tin về chàng trai này, họ rất kín kẽ về cậu ấy! Em tự hỏi điều gì đã khiến họ quyết định tiết lộ mọi thứ về cậu ấy! Cậu ấy còn rất trẻ nhưng đã ngậm thìa vàng. Em thực sự ghen tị."

Seokjin phớt lờ những tiếng nói  trong thâm tâm anh, đưa tay nhấn nút đỏ trên điều khiển từ xa. Anh chàng phát thanh viên chuẩn bị đáp lại những gì đồng nghiệp đã nói nhưng nó bị cắt đứt đột ngột. Seokjin ném điều khiển từ xa trở lại đi văng, đóng sách lại và đi về phía phòng ngủ.

Seokjin cảm thấy sự châm chích quen thuộc dưới bọng mắt khi anh nhìn thấy chiếc giường trống rỗng của mình, bừa bộn và còn nguyên hiện trạng khi anh để nó sáng nay. Anh thả mình xuống, úp mặt vào gối mà không thèm thay bộ đồ ngủ. Anh cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ kiệt sức và cáu kỉnh, ôm đầu gối lại gần ngực, kéo chăn lên để che lấy cơ thể đang run rẩy của mình. Anh nhắm mắt lại để những giọt nước mắt trào ra và khóc. Tiếng khóc nấc lấp đầy không gian. Hơi thở anh run rẩy hoàn toàn vỡ òa, anh nép mình vào đầu gối hơn, bật khóc nức nở giải thoát tiếng lòng của anh.

Bởi vì nó đã có rất nhiều nỗi đau. Cả tháng thiếu đi người đó, không gian trống rỗng trên giường, bữa sáng với hai chiếc ghế nhưng chỉ có một người ngồi, quá nhiều sự đau đớn,  thật khó để tiếp nhận sự thật. Kể từ khi Taehyung rời đi và chưa một lần quay lại, mọi thứ dường như hoàn toàn mới với Seokjin. Anh chơi vơi trong cảm xúc như thể bị ném đi đến một thế giới mới, lạ lẫm, không quen thuộc và bất đắc dĩ. Anh không thể thích ứng nỗi,  không có người anh cần bên cạnh, không có vòng tay bảo vệ anh và những cái vuốt tóc đầy yêu thương. Không có bạn đời, không có Taehyung.

Cả tháng bị chia cách với người bạn đời không khác gì làm suy yếu sự liên kết giữa họ. Thật đáng sợ khi Seokjin có thể cảm nhận được nó đang dần từng ngày trượt khỏi anh theo cách đau đớn nhất. Thông thường anh có thể cảm nhận người bạn đời của mình có gặp rắc rối không, hay người đó đang suy nghĩ nhiều về điều gì đó hoặc làm việc quá sức, nhưng giờ đây anh thậm chí không thể biết được liệu Taehyung có ổn không. Anh vẫn cảm nhận được nỗi đau người bạn đời của anh nhân lên gấp bội trong tuần đầu tiên. Nhưng nó càng ngày càng yếu đi cho đến khi anh không thể cảm nhận được nữa. Và giờ chỉ là nỗi đau của anh, tệ hơn là anh vẫn còn cảm nhận được cảm giác của Taehyung.

Anh muốn hét vào mặt mình, đập cái sự thật tàn nhẫn ấy làm cho mình tỉnh lại. Anh không thể  đối mặt với sự thật là Taehyung đã nói dối . Những lời dối trá thật ngọt ngào và Seokjin muốn đánh cho bản thân mình chấp nhận rằng Taehyung sẽ không bao giờ quay trở lại. Cậu ấy đã có bố mẹ chăm sóc, sẽ thoải mái hơn nhiều so với khi ở với Seokjin. Cha mẹ của Taehyung có thể cung cấp bất cứ điều gì cậu muốn ngay lập tức, trong khi đó Seokjin phải làm việc cật lực chỉ để tiết kiệm đủ tiền để mua quà sinh nhật cho Taehyung.

Anh bị giằng xé ở giữa, một phần muốn biết lý do tại sao Taehyung lại bỏ anh một cách đột ngột như vậy, một phần muốn căm ghét cậu, nguyền rủa cậu và coi thường cậu vì đã nói dối và thất hứa.

Em sẽ luôn bên cạnh anh dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Em hứa với anh. Em sẽ không bao giờ rời xa anh, trừ khi em chết.

Hứa nhé?

Em hứa. Em thậm chí thề luôn.

Taehyung đã nói dối và Seokjin biết mình đã ngu ngốc như thế nào khi vẫn còn yêu người đàn ông đó.

_____

Ba lần Seokjin cảm thấy thế giới sụp đổ với anh. Đầu tiên, khi anh nói với bố mẹ về xu hướng tính dục của mình. Bố mẹ ủng hộ hầu hết mọi thứ anh làm khi học trung học, tham gia bất kỳ lớp học nào anh muốn, làm bất cứ điều gì anh đam mê. Họ bên cạnh anh khi anh tham gia casting cho một công ty người mẫu nhưng đã bị từ chối khi công ty phát hiện ra người đăng ký của mình là một omega, họ nói omega sẽ không thành danh trong lĩnh vực này. Bố mẹ đã tiếp tục ủng hộ anh khi anh có hứng thú với việc nướng bánh và yêu cầu bố mẹ đăng ký cho anh vào một lớp học làm bánh ngọt. Và vì những điều đó Seokjin nghĩ rằng bố mẹ anh sẽ ủng hộ anh dù thế nào đi chăng nữa. Thật không may, nó không được suôn sẻ lắm như kiểu "bố mẹ quan tâm yêu thương con nhưng chúng ta không thích con yêu người đồng tính". Lần thứ hai là khi người bạn đời rời bỏ anh. Lúc đó, anh có cảm giác như không chỉ thế giới sụp đổ mà cả vũ trụ sụp đổ. Sự đau đớn không thể chịu đựng được, cả về thể chất lẫn tinh thần. Anh không muốn nghĩ về nó vì nó chẳng mang lại gì ngoài nỗi đau thuần túy cho anh. Lần thứ ba là khi anh thức dậy vào một buổi chiều với tâm trí mơ hồ và đầu óc choáng váng.

Seokjin không nhớ anh đã ăn những gì vào tối qua hoặc nếu anh có ăn tối thì anh chỉ cảm thấy vị chua ngay cổ họng, vị chát và đắng ngắt. Có cảm giác như dịch vị trào ngay ra cổ họng và điều tiếp theo Seokjin biết là anh ôm nhà vệ sinh nôn mửa.

Anh quyết định nghỉ lớp học lúc đó và gọi giáo sư của mình, nói với ông ấy là anh bị bệnh xin nghỉ học. Anh mặc chiếc áo len màu hồng yêu thích , giấu mái tóc vàng bên dưới một chiếc mũ len màu đen, quấn thêm một chiếc khăn rằn quanh cổ. Khi đã đủ ấm, Seokjin rời khỏi căn hộ đơn độc của mình, đặt một cuộc hẹn với bác sĩ, và anh nghe được một tin tức đã làm sụp đổ cả thế giới của anh lần thứ ba.


"Chúc mừng", bác sĩ nói,  thấp thoáng lộ ra bộ răng trắng ngọc hoàn hảo của cô. Nụ cười của cô gần như chói mắt và Seokjin sẽ nhầm cô là omega nếu không phải vì mùi hương của cô. Cô ấy đang cầm một tờ giấy, có lẽ là kết quả các kiểm tra trước đó mà Seokjin đã thực hiện, bàn tay khác của cô ấy đã đưa ra yêu cầu được anh bắt tay. Nhưng Seokjin vẫn đứng đó, nhìn bác sĩ với đôi mắt không vui.

"Cậu đang mang thai". Nữ bác sĩ nói với Seokjin tin này, nở nụ cười tươi như thể cô vừa mới mua được một tin tức lớn nhất thế kỷ. Phải mất vài giây để cô nhận ra phản ứng của Seokjin, nụ cười của cô trở nên ngập ngừng. Cô thở dài, mím môi thành một đường mỏng. Một hành động mà cô thường dùng cho các khách hàng của mình.

"...Oh. Uhm, không sao đâu. Các bé đều khỏe mạnh, đó là tất cả những gì quan trọng bây giờ. Đừng lo lắng ....."

"Đợi đã, chị vừa nói gì?"

Nữ bác sĩ có vẻ bối rối trong giây lát, "Uhm...hmm, cậu có thai? Và nếu cậu không có bạn đời, điều đó hoàn toàn ổn......"

Seokjin cắt lời cô lần nữa, "Không, không, không. Sau đó cơ, điều gì đó về đứa con của tôi?"

Bác sĩ nở một nụ cười ấm áp. Cô ấy giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng Seokjin. "Vâng, đứa bé. Cậu đang mang song thai, Mr. Kim"



(╥﹏╥)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me