LoveTruyen.Me

Even If I Die It S You Abo Taejin Vtrans

"Chúng ta đến nơi rồi!" Jimin hớn hở hô lên phá vỡ sự im lặng bên trong xe. Yoonji ngủ gật trong khi nói chuyện với Jimin, còn Yoongi thì không nói lời nào cho dù anh đã cố gắng bắt chuyện với cậu bé rất nhiều lần. Jimin thậm chí nói về bộ phim yêu thích của Yoongi (Hwarang, tất nhiên) nhưng sự chú ý của cậu bé vẫn cố định trên thiết bị điện tử của mình, như thể chỉ cần nhìn thoáng qua Jimin thì sẽ mất hết sự tập trung nên anh đã bỏ cuộc sau vài lần cố gắng.

Anh tháo dây an toàn ra rồi tháo cho Yoonji đang ngồi ghế bên cạnh. Cô bé ngạc nhiên khi thấy dây an toàn biến mất, quay qua quay lại nhìn quanh cảm thấy hoang mang mở miệng hỏi. "Chúng ta về đến nhà rồi hả?"

"Không phải, baby. Chú Joonie sẽ chở các con về nhà. Chú chỉ chở tụi con đến chỗ chú ấy thôi."

Yoonji tựa đầu vào ghế, Jimin biết chắc chắn rằng thắc mắc của cô bé sẽ không dừng ở đây, "Chú ấy đâu rồi ạ?"

"Chú ấy bị ốm, chú ấy bị buồn nôn nên nói chú đi đón các con giúp chú ấy."

"Chú Joonie bị ốm ạ?" Đôi môi của Yoonji bắt đầu run rẩy, ngay cả Yoongi cũng chuyển sự chú ý của mình sang họ, dường như đang cố gắng lắng nghe thông tin từ cuộc trò chuyện nên anh trả lời lại ngay lập tức.

"Không, không, chú ấy không bị ốm mà là có em bé trong bụng nhưng em bé không chịu ăn những gì chú Namjoon cung cấp cho cậu bé...... hoặc là cô bé. Nên chú ấy mới bị buồn nôn."

Đôi mắt của Yoonji mở to và Jimin cũng nhìn thấy phản ứng của Yoongi qua gương chiếu hậu trong xe. "Em bé?"

Jimin gật đầu, "Đúng vậy, một em bé nhỏ xíu. Con có thể hỏi chú ấy khi chúng ta đến đó."

Cặp song sinh gần như lao vào thang máy khi họ vào tòa nhà. Jimin đi sau tụi nhỏ nên cặp song sinh phải kéo quần anh để đi nhanh hơn vào thang máy. Tụi nhỏ cứ bồn chồn trong suốt quãng đường, nhảy và cười khúc khích với chính mình cho đến khi họ đến văn phòng của Namjoon.

Jimin nhìn khắp căn phòng, không có ai cả, ngoại trừ cô gái đang đi đến chỗ họ. Cô ấy đang mặc váy bút chì bó sát kết hợp đôi giày cao gót màu đỏ, mái tóc nâu được buộc thành tóc đuôi ngựa. Đôi môi màu rượu vang đỏ đang nở nụ cười rạng rỡ khi cô dừng lại trước mặt họ.

"Chào buổi chiều, anh Jimin. Tôi có thể giúp gì cho anh?" Lời nói nhẹ nhàng từ tốn chào hỏi anh. Jimin ngửi thấy mùi hương beta của người phụ nữ, một mùi hương không có gì đặc biệt không phải mùi hương ngọt ngào của Namjoon.

"Namjoon-hyung đâu?"

"Anh Kim giao cho tôi phụ trách các công việc giấy tờ trong khi anh ấy nghỉ ngơi. Anh sẽ quay lại sau một lúc nữa", cô đột ngột dừng lại. Jimin nhướn mày. "Oh, tôi thật thô lỗ! Tôi là thư ký của anh Kim Namjoon, rất vui được gặp anh."

Cô ấy đã không đưa tay ra chào, một điều Jimin rất biết ơn khi cô làm vậy nhưng thay vào đó cô ấy đã cúi chào 90 độ với Jimin. Anh lắc đầu nhẹ từ chối sự lịch sự quá mức này sau đó quay trở lại thang máy và nhấn nút xuống, cách một tầng dưới tầng văn phòng của Namjoon.

"Chú Namjoon đang nghỉ ngơi, chúng ta đợi chú ấy một lát nhé."

Jimin không đợi cặp song sinh trả lời, hai tay cầm tay dắt mỗi bé ở hai bên đi thẳng vào phòng thay đồ của anh. Các nhân viên bên trong nhìn anh như người ngoài hành tinh khi thấy anh bước vào với cặp song sinh theo bên người. Anh nhìn xuống cặp song sinh xem tụi nhỏ có khó chịu không nhưng Yoonji, cô bé rất tò mò phấn khích khi nhìn thấy nhiều thứ trên bàn trang điểm. Còn Yoongi im lặng như thường lệ, nhưng có vẻ cậu bé cũng tò mò như em gái mình.

Yoonji lặng lẽ kéo tay Jimin khi  dừng lại trước gương trang điểm. Anh nhìn xuống trước khi buông tay hai đứa ra, "Chuyện gì vậy, bé con?"

"Có phải đó là những cây bút chì màu?" Cô bé khẽ hỏi chỉ vào các bút kẻ mắt được sắp xếp theo màu sắc.

Jimin tủm tỉm cười và lắc đầu. "Chúng là đồ trang điểm", Yoonji bĩu môi thất vọng khiến nhân viên trang điểm của Jimin cười khúc khích, "Tại sao con không đi xung quanh chơi một chút trong khi chúng ta đợi chú Namjoon?"

Đôi mắt to tròn của Yoonji sáng lấp lánh thể hiện thích thú, "Chúng con có thể sao? Chúng con có thể ra ngoài không ạ?"

Jimin gật đầu,  Yoonji nhảy cẫng kêu ré lên. Cô bé đến bên cạnh anh trai mình, kéo mạnh đồng phục của Yoongi trong khi liên tục nói những từ ' hãy chơi trốn tìm'. Cái nhìn từ chối đã xuất hiện trên khuôn mặt của Yoongi và Jimin đã sẵn sàng an ủi Yoonji khi bị từ chối nhưng dường như Yoongi không nỡ làm thế với em gái mình. Cậu bé bỏ đồ chơi điện tử của mình xuống đeo vào cổ bằng một sợi ren và đi theo dáng vẻ phấn khích của Yoonji ra bên ngoài. Jimin thích thú nhìn theo hai đứa trẻ khi tụi nhỏ hào hứng đi ra sau gương trang điểm.

Lần này Yoonji là người tìm kiếm. Đây đã là vòng thứ ba của tụi nhỏ nhưng Yoongi vẫn không tìm thấy em gái mình mỗi khi đến lượt mình là người đi tìm. Và vì Yoonji rất muốn trở thành người đi tìm nên Yoongi đã để em gái mình làm lần này. Cậu bé chạy ra ngoài qua cánh cửa căn phòng Jimin đang ở khi Yoonji bắt đầu đếm số. Cậu bé dừng lại đột ngột, nghĩ rằng liệu cậu có nên quay lại trốn bên trong phòng không nhưng Yoonji sẽ dễ dàng tìm thấy cậu ở đó nên cậu lại chạy hết tốc lực. Bây giờ cậu bé không thể nghe thấy tiếng em gái mình; cô bé có lẽ đã đếm đến mười hoặc là cậu đã chạy đủ xa. Cậu tiếp tục chạy nhưng không cẩn thận ---

"Ouchie!"

_________

Taehyung đi vòng tới góc đường một lần nữa, mở mọi cánh cửa phòng thay đồ anh đi ngang qua. Có một lần anh vô tình mở phòng thay đồ của Jimin và alpha kia trông rất sốc. Và lần này cũng vậy, họ đứng im nhìn chằm chằm nhau với ánh nhìn nóng bỏng, Taehyung trông có vẻ bối rối vẫn thở hổn hển do vừa chạy trước đó nhưng vẻ mặt sốc của Jimin dần dần giãn ra biến thành một nụ cười thích thú. "Rất vui gặp cậu ở đây! Tae."

Nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của Jimin khiến Taehyung cáu kỉnh. Anh quay lại, đóng sầm cửa lại và bắt đầu chạy tiếp.

Anh biết mình không nên chạy xung quanh trong khi mắt tập trung vào màn hình điện thoại. Nhưng Jungkook đã trốn ở đâu đó. Họ đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa, một sự bất đồng đơn giản nhưng Jungkook đã quá coi trọng nó. Omega chạy đi và anh hiểu Jungkook, em ấy sẽ trốn ở đâu đó cho đến khi bình tĩnh lại rồi sau đó mới xuất hiện. Jungkook đã phớt lờ các cuộc gọi và tin nhắn của anh chỉ còn nghe thấy giọng nói của tổng đài.

Taehyung cảm thấy một cú va chạm mạnh vào đùi khiến anh dừng lại đột ngột. Một giọng nói nhỏ thu hút sự chú ý của anh và khi anh nhìn xuống thấy một cậu bé trên mặt đất. Đôi mắt của Taehyung mở to kinh hoàng khi cậu bé bắt đầu khóc trong khi xoa mông.

Taehyung quỳ xuống, kéo cậu bé vào lòng và --- oh .

"Cái gì vậy?"

Taehyung không nhớ rõ lắm nhưng hình như ngày trước bố mẹ cũng lạc mất anh trong một trung tâm thương mại nhưng anh đã nhận ra mùi hương của họ hòa lẫn với những người khác, có lẽ đó là ký ức anh đã mất cùng với những ký ức khác hoặc có lẽ anh không thực sự có ký ức như thế. Anh không nhớ bất cứ điều gì từ thời thơ ấu của mình, nhưng cảm giác trở về với bố mẹ sau vài phút xa cách rất giống như bây giờ, quá quen thuộc xung quanh dáng người nhỏ bé của cậu bé này. Dường như cậu bé cũng cảm thấy quen thuộc. Cậu rúc sâu hơn vào lòng của Taehyung, sâu hơn và sâu hơn nữa cho đến khi cậu bé chìm vào trong chiếc áo khoác bomber của Taehyung. Anh cố gắng từ từ đẩy cậu bé một cách cẩn thận, muốn nhìn thật kĩ khuôn mặt của cậu bé nhưng cậu bé đã ngủ thiếp đi trong sự thoải mái của mùi hương.

Ngực của Taehyung thắt lại, lòng cồn cào khó chịu. Mùi hương. Mùi hương của cậu bé. Sao nó quen thuộc quá vậy, anh đã thấy ở đâu đó rồi nhưng anh không thể biết chính xác nó ở đâu. Những hình ảnh mờ mịt xuất hiện trong trí nhớ mỗi khi anh cố gắng nhớ lại, cố gắng hết sức nheo mắt để nhìn rõ hơn, rõ hơn nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là một màu trắng và sau đó đầu anh bắt đầu lên cơn đau.

Cơ thể anh hành động theo bản năng, như thể lúc này đây anh không thể kiểm soát được nó nữa. Anh đứng dậy, vẫn bế cậu bé trên tay mà không thể hiểu nổi hành động của mình. Anh vùi mũi vào cổ cậu bé và bắt đầu dụi má vào làn da mềm mại dưới cằm cậu bé cho đến khi chỉ ngửi thấy mùi hương của Taehyung nữa  thôi. Anh không biết tại sao anh lại đánh dấu mùi hương lên đứa trẻ này, anh chỉ cảm thấy đó là điều đúng đắn phải làm. Giống như anh phải làm điều này mọi lúc.

Đứa bé này là ai? Não anh mù mờ, bối rối và kiệt sức nhưng cơ thể anh đang bảo anh phải bảo vệ, bảo vệ và bảo vệ . Âu yếm cậu bé bằng những cái ôm ấm áp, anh cảm thấy cần phải yêu thương cậu bé...cảm giác vô cùng thân thuộc. Rất chân thật và đủ kỳ lạ, sự ấm áp của cậu bé cảm thấy giống như.....tổ ấm. Giống như nơi anh thuộc về.

Điều đó là không thể. Cậu bé không mang theo mùi hương của Jungkook, một mùi giống như quả táo, hương táo của anh nhưng ngọt ngào hơn rất nhiều, pha trộn với một chút hương dâu tây quen thuộc. Mùi hương của Jungkook là một mùi quế ngọt, một chút xíu cũng không giống mùi hương dâu. Anh cúi xuống để nhìn thật kĩ các đặc điểm của cậu bé. Cái mũi nhỏ dễ thương, đôi môi đầy đặn với khóe miệng hai bên cong lên tạo nên một cái bĩu môi tự nhiên và đôi mắt của cậu bé, giờ đang nhắm ghiền lại nhưng Taehyung đã thấy chúng to và tròn như thế nào trước đó.

Không có gì quen thuộc. Cậu bé này không giống bất cứ ai Taehyung biết. Cậu bé này là một người xa lạ, một người hoàn toàn xa lạ nhưng trái tim anh đang đập rất mạnh trong lồng ngực. Anh phấn khích, ngây ngất mà không có lý do rõ ràng. Anh không biết, không nhớ gì cả.

Đầu óc anh trống rỗng. Anh muốn hét lên.

_________



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me