LoveTruyen.Me

Even If I Die It S You Abo Taejin Vtrans

Note: Mình nghĩ bài From the beginning until now rất hợp với chap này.

------------

Jimin không thể ngăn nụ cười thú thích xuất hiện trên môi, đáy mắt trào dâng ý cười, khóe môi anh cong lên thành nụ cười chế giễu, không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào Jungkook. Anh biết cậu ấy ghét cái nhìn tự đắc của anh hiện giờ nhưng anh không quan tâm. Anh không thể kiểm soát cái tôi của mình và để nó bùng nổ như nó muốn chỉ vì một lý do duy nhất.

"Vậy nên", Jimin liếm môi, "em đã bỏ qua cơ hội tham dự tiệc tối với chồng chưa cưới chỉ để dành thời gian cho anh sao? Ngọt ngào làm sao!"

Jungkook tức giận nghiến chặt hai hàm, "Im đi. Tôi đã không đi với anh ấy để có thể nói chuyện với anh. Dành thời gian và nói chuyện là hai điều khác nhau, Jimin."

Jimin thu lại nụ cười, hừ nhẹ, "Jimin-hyung."

"Từ khi nào anh lại quan tâm đến kính ngữ như vậy?", Jungkook hỏi.

"Cái thái độ hỗn láo vẫn như cũ nhỉ", Jimin nhếch mép cười, "anh tưởng em đã bỏ cái thái độ xấc xược đó từ khi rời khỏi Busan rồi chứ."

"Câm miệng."

"Em mới là người cần im miệng!", Jimin rít lên, "Đừng nghĩ là tôi không biết em đến đây để làm gì. Tôi nói lại lần nữa. Em không được nói với tôi kiểu đó, Jeon Jungkook. Tôi sẽ sửa lại những điều chết tiệt này và em sẽ quay trở về bên tôi."

_____

"Làm ơn đưa cho tôi lá húng quế."

Seokjin đưa tay nhận lấy lá húng quế tươi, cảm nhận nó trong lòng bàn tay. Anh nhặt lá rồi rắc lên trên món ăn cuối cùng, tỉ mỉ trang trí một cách hoàn hảo cho đến khi cảm thấy hài lòng mới thôi. Anh lùi lại một bước để ngắm nhìn thành quả công việc của mình và vỗ tay, một nụ cười tự hào xuất hiện trên môi khi gọi người phục vụ đến dọn món đó lên.

Các món ăn chính tối nay chủ yếu là món Ý, món ăn yêu thích của Seokjin. Cũng có một số món ăn Hàn Quốc nhưng món được yêu cầu nhiều nhất là mì Ý, dường như nó rất được mọi người yêu thích. Seokjin ngân nga hạnh phúc khi kết thúc công việc. Anh cởi bỏ chiếc tạp dề rồi bước ra ngoài đi thẳng vào phòng tắm.

Anh gặp Namjoon trên đường tới đó.

"Oh, hyung!" Omega trẻ hơn tiến về phía anh. "May quá! Để em giới thiệu anh với mọi người, đầu bếp của chúng ta ngày hôm nay."

Seokjin muốn phản kháng nhưng nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Namjoon khiến anh ngậm miệng lại. Anh không thể phá hỏng niềm vui trên khuôn mặt đó. Những vị khách lần lượt đến khoảng một tiếng rưỡi trước và bữa tiệc đã bắt đầu vài phút sau đó. Hóa ra, công ty của Namjoon cũng tổ chức lễ kỷ niệm thành lập nên Namjoon kết hợp để thông báo về việc mang thai của mình.

Khi họ đứng lên bục nhỏ phía trước, Namjoon gõ vào chiếc mic để thu hút sự chú ý của mọi người, Seokjin đứng nép phía sau Namjoon ước rằng mình có thể biến mất ngay tại đó khi mọi người chuyển sự chú ý vào cậu.

"Mọi người ơi, các bạn có thích đồ ăn không?"

Hầu hết họ đều giơ ngón tay cái lên, một số người thì gật đầu đồng ý. Tất cả đều mặc quần áo trang trọng, com-lê và váy. Seokjin cho rằng sẽ phù hợp hơn nếu họ reo hò thay vì thể hiện nhẹ nhàng như thế.

"Tuyệt quá! Tôi chỉ muốn công nhận người đã cho chúng ta thưởng thức những món ăn tuyệt vời tối nay, Kim Seokjin!"

Khung cảnh trước mắt anh thật ấm lòng, thậm chí nó còn đọng lại cho đến khi anh bước xuống bục, những nhân viên và khách mời của Namjoon vẫn đang cảm ơn anh vì những món ăn. Mặt anh đỏ cả lên, anh không quen với sự chú ý và lòng biết ơn mới nhận được này, không quen nhận được nhiều lời khen cùng lúc như vậy nên không biết cách đáp lại họ thế nào cho phải phép chỉ biết cúi đầu chào lại họ rồi chạy đi kiếm chỗ tránh đi một lát. May mắn thay, anh tìm thấy một góc vắng người, thoải mái đứng đó nhấm nháp ly rượu sâm banh lúc nãy anh lấy được khi người phục vụ đi ngang qua.

"Hey, chào!"

Seokjin giật mình khi nghe giọng nói. Giọng nói đó .

"Uhm, xin chào?"

Anh không muốn nhìn. Không, không, đừng nhìn. Đừng nhìn.

"Uhm, tôi có làm phiền anh không? Tôi chỉ muốn giới thiệu bản thân mình. Anh là Kim Seokjin, phải không? Tôi đã nghe thấy tên của anh từ Namjoon-hyung lúc nãy", giọng nói lại vang lên. Một cái gì đó bên trong Seokjin đang gào thét với anh, bảo anh hãy quay lại, cho chủ nhân của giọng nói sự chú ý mà người đó xứng đáng. Nhưng anh không muốn, bởi vì chỉ một cái nhìn thôi cũng sẽ phá hỏng mọi thứ. Một cái nhìn có nghĩa là mất tất cả, sự tỉnh táo của anh, những bức tường anh đã xây trong nhiều năm qua và một chút sức mạnh còn sót lại trong anh. Giọng nói lại vang lên và lần này Seokjin lấy hết tất cả can đảm để quay lại.

"Tôi là Kim Taehyung", cậu cười nhẹ, "ý tôi là, anh có thể đã biết tôi từ những bộ phim truyền hình? Mặc dù vậy tôi vẫn muốn giới thiệu về bản thân mình. Oh, xin lỗi anh. Không biết tôi có nói lan man không? Nhưng dù sao, tôi cũng muốn---"

"Dừng lại đi."

Giọng anh vang lên rất nhỏ, nhưng Seokjin vẫn cảm thấy tự hào với bản thân. Anh hít một hơi thật sâu, một lần rồi hai lần để có thể bình tĩnh nhìn vào mắt Taehyung. Nhưng khi nhìn lên, anh gần như hối hận vì đã làm như vậy.

Anh đứng chết lặng, trái tim quặn đau khi nhìn người trước mắt, anh cảm thấy nước mắt mình như muốn chực tuôn trào ra. Taehyung trông vẫn như vậy, ngoại trừ một số thay đổi nhỏ. Năm năm, Seokjin lặng lẽ theo dõi từ xa cách Taehyung trưởng thành qua nhiều năm vậy mà giờ đây cậu ấy đang đứng ở trước mặt anh. Cậu có nụ cười hình hộp chữ nhật giống hệt Yoonji. Mùi hương của cậu, anh hối hận khi đã hít một hơi thật sâu trước đó, nó vẫn vậy, nhưng đã hòa lẫn với một mùi hương khác. Lần thứ hai nỗi đau khoan sâu vào ngực tra tấn anh mặc dù đã cố gắng đè nén bản thân nhưng lần này, nỗi chua chát từ đáy lòng dâng lên cắn xé khắp thân thể, cơn đau đánh thẳng vào tim khiến nó vỡ ra thành triệu mảnh.

Đó đã từng là mùi hương của anh với Taehyung hòa quyện vào với nhau. Dâu và táo cùng nhau, nó có mùi tuyệt hảo như Seokjin từng nhớ. Anh thích được ngửi mùi hương của Taehyung, đắm chìm trong hương táo thanh mát, luôn nhắc nhở rằng alpha là của anh và anh thuộc về alpha. Ngực anh thắt lại khi nghĩ về quá khứ, vết cắn đánh dấu mờ nhạt trên cổ anh bắt đầu đau nhói, như thể nó đang khao khát nửa kia của mình cũng như Seokjin đang khao khát sự hiện diện của Taehyung.

Taehyung cúi xuống. Sự hỗn loạn thể hiện trên khuôn mặt của cậu ấy, cứ mỗi bước chân của cậu tiến lại gần anh thì Seokjin phải lùi lại một bước để lấy lại khoảng cách, Taehyung hít một hơi nhỏ, "Anh... anh có mùi hương rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây chưa?"

Câu nói mang theo chút nghi ngờ vang lên khiến Seokjin như bị sét đánh ngang tai, ngạc nhiên đến mức đầu óc trống rỗng. Đôi chân anh oằn xuống, run rẩy và nó gần như không còn tự đứng được nữa. Anh muốn hét lên, muốn đánh và làm tổn thương người đàn ông trước mặt. Nhưng anh không thể, ít nhất là bây giờ, anh cũng bối rối không kém Taehyung.

"Ý cậu là sao?"

"Anh trông rất quen thuộc", Taehyung thì thầm, "Chúa ơi, điều này đang khiến tôi phát điên. Tôi muốn đến gần anh vì tôi cảm thấy cảm giác đau lòng quen thuộc này. Anh là ai?"

Seokjin nheo mắt, "Tôi là Kim Seokjin."

Taehyung bực bội lắc đầu, "Tôi biết anh là Kim Seokjin, tôi đã biết tên của anh trước đó", cậu dừng lại, "Ý tôi là, anh là ai đối với tôi?"

_____


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me