Fairy Trap
Trong giữa sân tập."A-!"Với một tiếng hét lớn, thanh kiếm gỗ tấn công mạnh mẽ. Sethian dễ dàng tránh được mũi kiếm chém trước mặt mình, quay lại và đâm không thương tiếc vào sườn của hiệp sĩ đối phương bằng thanh kiếm gỗ trên tay."Argh!"Vị hiệp sĩ to lớn nuốt một chút không khí do cơn đau ở bên hông, đứng thẳng dậy trong tư thế loạng choạng và nắm chặt thanh kiếm gỗ của mình. Ngay cả khi anh ta không ngã xuống ngay lập tức, anh ta có thể nghe thấy đồng nghiệp của mình huýt sáo, nhưng điều đó là không đủ.Anh ta cúi xuống và vung thanh kiếm gỗ như thể cắt vào bụng Sethian. Sethian nhanh chóng nhảy lùi lại và nới rộng khoảng cách một chút ngay trước khi đòn tấn công của thanh kiếm gỗ chạm tới anh ta. Sau đó, ngay khi ngón chân chạm sàn, anh ta bật dậy và nhảy lên người hiệp sĩ.Puck-!Một âm thanh đánh đau đớn có thể khiến khuôn mặt của một người co rúm lại chỉ bằng cách nghe thấy nó. Mũi thanh kiếm cùn của Sethian cắm sâu vào ngực hiệp sĩ như thể nó đang đâm vào anh ta, và sau đó, cơ thể đáng tin cậy của anh ta lơ lửng một chút trong không trung và ngã ra sau.Hiệp sĩ ấn ngực bằng cả hai tay trong khi đánh trượt thanh kiếm, và thở hổn hển như thể anh ta không thể thở bình thường."Tôi, tôi thừa nhận. Khụ khụ!"Vừa nói, áp lực đè lên lồng ngực khiến hiệp sĩ ho khan."Có phải mọi người đều thiếu tập luyện không? Không ai giữ thăng bằng cả."Sethian đặt mặt sau của thanh kiếm gỗ lên vai và nhướn mày tỏ vẻ không hài lòng. Khi anh nhìn quanh các hiệp sĩ đang ngồi thành hàng, mọi người đều lo lắng và tránh ánh mắt của anh. Mới nãy thôi, họ còn hăng hái đến mức quyết định thay phiên nhau xin trận, nhưng giờ bão đã cuốn đi, ai nấy chỉ biết toát mồ hôi lạnh giữ chặt bộ phận của mình mà anh ta đánh.Sethian quét mắt qua các hiệp sĩ rồi bắt gặp Lenox, người đang đứng ở cuối họ và chỉ quan sát. Mũi thanh kiếm gỗ của Sethian chĩa vào Lenox, hiệp sĩ duy nhất không tránh ánh mắt của anh ta, và vẫn chưa đối mặt với anh ta."Gần đây ta không có đối kháng với ngươi, lần này chúng ta đánh một ván đi?""Tôi ổn với nó nếu ngài không phiền."Lenox trả lời không chút do dự như thể ngay từ đầu anh ta đã chờ đợi lời mời của Sethian, và nhận một thanh kiếm gỗ từ hiệp sĩ bên cạnh và bước về phía trước.Khá hiếm khi Sethian thi đấu bằng kiếm gỗ thay vì kiếm thật. Đó cũng là lý do đám hiệp sĩ chộp lấy cơ hội vồ hắn một trận. Thông thường, ngay cả khi anh ta chiến đấu bằng một thanh kiếm thật, anh ta cũng không thể hiện lòng trắc ẩn, tấn công không ngừng và tấn công không thương tiếc so với những gì anh ta vừa làm trước đó, vì vậy nó không có gì là tàn bạo. Nhiều nhất, những người duy nhất có can đảm đối mặt với anh ta bằng thanh kiếm thật là Phó Chỉ huy, Kirsty, và Chỉ huy Hiệp sĩ, Lenox, người đang ở trước mặt anh ta.Lenox đứng đối mặt với Sethian, cầm thanh kiếm gỗ bằng cả hai tay và hít một hơi thật sâu. Như thể đợi anh ta tấn công trước, Sethian chờ đợi với thanh kiếm chĩa vào anh ta bằng một tay.Đòn phủ đầu đúng như dự đoán, Lenox. Anh ta lao về phía trước với thanh kiếm của mình ở phía trước, và ngay lập tức tung ra một vệt nhanh. Đó là một điệu múa kiếm lộng lẫy dường như đã thành thạo phong cách kiếm thuật hạng nhất, nhưng chỉ với thanh kiếm cầm trên tay, Sethian đã chặn hoặc tránh vô số đòn tấn công liên tiếp từng đòn một. Rồi đến một lúc nào đó, thanh kiếm tưởng chừng chỉ có tác dụng đỡ và né dần dần gây áp lực lên Lenox, và nó nghiễm nhiên trở thành một loạt đòn tấn công và đẩy lùi anh ta.Lenox đã cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu anh ta chặn được một điểm, Sethian sẽ nhắm vào điểm trọng yếu tiếp theo của anh ta với chuyển động tự nhiên như dòng nước chảy, và nếu anh ta tránh được nó, một cuộc tấn công bất ngờ sẽ đến khiến anh ta mất cảnh giác.Thế trận diễn ra nhanh đến mức ở một thời điểm nào đó, Lenox bận ngăn chặn hơn là nhắm đến tấn công. Âm thanh chói tai của những thanh kiếm gỗ chạm vào nhau giống như tiếng đàn luýt đang tấu lên một giai điệu nhanh.Lenox nhìn vào khuôn mặt của Sethian khi anh ta chặn các đòn tấn công với vẻ mặt căng thẳng. Anh ấy có một khuôn mặt điềm tĩnh đến mức không thể nghĩ anh ấy là người hiện đang thực hiện những chuỗi trận ấn tượng. Anh cũng thực sự ấn tượng với ý nghĩ rằng anh ta là Chúa của anh.Ngay sau đó, thanh kiếm đang chặn các đòn tấn công liên tiếp bị chậm lại do một lúc không chú ý. Ngay khi anh cảm thấy mình sắp bị đâm vào ngực, thanh kiếm của Sethian dừng lại ngay trước ngực Lenox.Lenox, người nghĩ rằng mình sẽ có một cú đánh tốt, chỉ cảm thấy nhẹ nhõmkhi mũi thanh kiếm gỗ nhắm vào ngực anh ta đi xuống. Khi anh ngước mắt lên, Sethian đang nhìn chằm chằm vào một nơi gần họ. Đó là ở giữa một con đường mà không có gì đặc biệt đáng chú ý để chú ý đến hướng đó.Nhìn vào bức tường đá trống rỗng, Sethian ném thanh kiếm của mình vào Lenox."Hôm nay chúng ta dừng ở đây."Lenox, người đã nhận thanh kiếm trong khi bị choáng váng, tỏ vẻ bối rối khi nhìn Sethian rời khỏi sân tập khá nhanh. Hắn không nghĩ tới anh buông tha cho hắn, đột nhiên như vậy rút kiếm làm gì?Bỏ lại sân tập sau lưng, Sethian đi về phòng của mình.Chính xác mà nói, đó là bởi vì thứ mà anh ta đang theo đuổi đang đi về hướng đó. Sethian nhanh chóng tiếp cận điểm nhất định trong không khí vô hình vàbước chậm lại như thể bắt kịp một cái gì đó."Không phải nói ban ngày sẽ thức sao?"Anh hỏi như thể có ai đó ở một nơi không người. Không có ai nhìn thấy, nên đương nhiên sẽ không có câu trả lời nào được nghe thấy, nhưng giọng nói tự nhiên của ai đó đang vang lên trong đầu Sethian.-Oh..., Um.... Tôi định làm thế nhưng....Anh ngập ngừng rồi lầm bầm với một tiếng thở dài.-Thật mà, sao anh biết...Một sự hiện diện mờ nhạt đang lơ lửng trong không trung xung quanh anh ta như thể đang kiểm tra xem anh ta có thể tìm thấy nó hay không, và Sethian để mắt đến sự hiện diện đó và không bao giờ bỏ sót mục tiêu."Bằng cách nào đó ta có thể cảm nhận được một dấu hiệu về sự hiện diện của cậu."Có phải vì năm giác quan của anh ta đã phát triển do mối đe dọa ám sát lâu dài? Mặc dù tất nhiên, sự quan tâm của anh ấy đối với Joo Yi-Gyeol cũng có thể đóng một vai trò nào đó.-Tôi có mặt không?Thay vì trả lời, Sethian lặng lẽ nhìn Yi-Gyeol đang ở trạng thái linh hồn.Lần đầu tiên anh nhận thấy sự hiện diện của Yi-Gyeol trong bồn tắm là qua luồng hơi nước, như thể có điều gì đó hơi nổi bật khiến anh chú ý. Khi anh ấy nhìn vào phần cụ thể đó và tập trung sự chú ý vào nó, anh cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ và mờ nhạt, khác với những không gian khác xung quanh anh ấy. Kể từ đó, anh ấy đã nhớ đầy đủ những cảm giác lúc đó, vì vậy anh ấy có thể nhận ra sự khác biệt ngay cả khi không có hơi nước.Đó chắc chắn là một hiện tượng kỳ lạ đối với Yi-Gyeol, nhưng Sethian đã có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy từ rất lâu rồi. Có những trường hợp như anh trai của anh ấy, Zair, người mà họ đã gặp trước đây, vì vậy anh ấy nghĩ rằng cũng có thể là trường hợp mà bây giờ anh ấy có thể cảm nhận được sự hiện diện giống như Zair.-Cứ thế này thì chẳng phải anh sẽ cảm hóa được linh hồn như người đó lúc đó sao?Chúng là những từ được thốt ra không có nhiều ý nghĩa, nhưng tâm trạng của Sethianthay đổi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đó là một gợn sóng không hài lòng như thể mộtđá đã được ném vào một hồ nước yên tĩnh.-Ồ, anh về phòng đúng không, hữm?Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Yi-Gyeol đã nhận ra cảm xúc của Sethian, và nhanh chóng thay đổi chủ đề và bay vào phòng. Trên đường đi, anh ấy nói về những điều tầm thường, nhưng Sethian đã đi theo anh ấy và lặng lẽ chấp nhận mọi điều anh ấy nói.Con đường đến phòng ngủ phức tạp như mê cung, nhưng Yi-Gyeol vẫn tiến tới không chút do dự vì anh đã vào phòng ngủ vài lần như một linh hồn. Nó giống như anh ấy đang dẫn đường vậy.Khi đến trước phòng ngủ, Yi-Gyeol đi ngang qua Kirsty và một trong những người hầu đang đứng canh phòng và bước vào cửa trước. Hai người họ đang chờ đợi tỏ lòng kính trọng với Sethian đang đến gần."Ngài đã trở lại, điện hạ.""Ta sẽ đi đến nhà tắm, vì vậy hãy chuẩn bị kĩ càng đi.""Vâng."Trong khi người hầu hối hả chuẩn bị đi tắm, Sethian bước vào phòng ngủ. Vào khoảng thời gian đó, một dấu hiệu mờ nhạt xuất hiện trước mặt Yi-Gyeol, người đang ngủ ngon lành trên giường. Sự hiện diện dần dần bị hút vào cơ thể Yi-Gyeol và ngấm vào như thể bị hấp thụ hoàn toàn. Ngay sau đó, đôi mắt của Yi-Gyeol, người đã ngủ mà không hề cử động lấy một lần, giật giật vài lần và nhanh chóng nhấc mí mắt lên.Đôi mắt của Yi-Gyeol chậm rãi chớp vài lần, rồi cong lên một cách dễ chịu khi chứa Sethian bên trong."Cậu đã làm việc chăm chỉ."Chúng chỉ là một vài từ, nhưng Sethian không ghét nó. Ngược lại, anh cảm thấy dễ chịu như thể đang được cù lét bên trong bởi một vật nhỏ giống như chiếc lông vũ.Sethian đến bên giường và theo thói quen xoa đầu mái tóc rối bù của Yi-Gyeol."Cậu có thể ngủ thêm một chút.""Không, anh ở đây, nên tôi sẽ thức."Sethian nhẹ nhàng ấn Yi-Gyeol nằm xuống lần nữa, người đã nhấc nửa thân trên lên."Dù sao ta cũng phải đi tắm, nên tạm thời nằm nghỉ đi. Khi trở về ta sẽ chuẩn bị bữa ăn cho cậu."Nói vậy, Sethian định buông tay khi anh bắt gặp sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Yi-Gyeol ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh tự hỏi tại sao và nhanh chóng tìm ra câu trả lời.Yi-Gyeol vẫn chưa thể chăm sóc cơ thể của mình đúng cách và chỉ có thể rửa mặt hoặc gội đầu bằng nước mà người hầu mang đến phòng ngủ của anh. Cơ thể anh ta chỉ được lau bằng một chiếc khăn nhúng trong nước ấm, vì vậy anh chắc chắn muốn ngâm mình trong bồn tắm.Tuy nhiên, Sethian không thể gửi anh ta vào phòng tắm như anh ta muốn. Anh ta không thể tin tưởng bất kỳ người hầu nào của mình. Hầu hết thời gian khi chăm sóc Yi-Gyeol trong phòng ngủ đều do Sethian đích thân thực hiện hoặc nhờ sự giúp đỡ của các phụ tá thân cận của anh, Lenox và Kirsty, nhưng trong phòng tắm, cần có người phục vụ chăm sóc Yi-Gyeol. Cơ thể bất ổn của Gyeol. Ngay cả khi ở trong phòng ngủ, anh ấy cũng không muốn để lộ cơ thể của mình đến mức phải trốn dưới chăn nếu có ai đó bước vào, nhưng rõ ràng là nếu Sethian nói với anh ấy rằng anh ấy phải nhờ một người hầu, Yi-Gyeol giúp đỡ. sẽ buộc mình phải chịu đựng nó.Hơn hết, Sethian không muốn người khác nhìn thấy cơ thể trần truồng của Yi-Gyeol. Có thể là do Yi-Gyeol ghét để lộ bản thân, nhưng khi nghĩ rằng ai đó đã nhìn thấy cơ thể của Yi-Gyeol, Sethian cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.Sethian đưa tay vuốt má hóp của Yi-Gyeol."Cậu có muốn đi tắm với ta không?""Tôi có thể đi không?"Ngay khi Sethian hỏi, Yi-Gyeol hỏi lại với ánh mắt lấp lánh. Khi Sethian nhìn xuống đôi mắt đó, cảm giác khó chịu thoáng qua lúc nãy đã biến mất không một dấu vết.
Note : ừm ưm....
Note : ừm ưm....
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me