Fakenut Sanghyukie Oi Dau Dau Doi Roi
146.Bầu trời Gangnam vẫn luôn như vậy, vẫn y nguyên như cái ngày cuối cùng Wangho được nhìn thấy nó, là một quận nổi tiếng và sầm uất nhất nhì Seoul. Han Wangho đã sinh ra và lớn lên tại đây, một nơi chẳng bao giờ tắt đi ánh đèn của nó, thành phố về đêm, nơi mà tưởng chừng như tất cả mọi người đều không ngủ.Wangho đã lớn lên ở nơi xô bồ tấp nập như thế này, thế nên em cũng mang trong mình hơi thở đầy tự do và phóng khoáng của Gangnam."Anh Sanghyukie biết không?" Wangho nhìn lên bầu trời, đôi mắt chứa đầy sự nhung nhớ không thể giấu diếm "Máy bay bay qua Gangnam nhiều lắm, nhiều đến mức khi còn bé, chỉ cần em ngẩng mặt lên bầu trời thì đều sẽ có máy bay bay ngang qua."Wangho hồi bé nào có biết máy bay là gì, em cứ ngước mắt nhìn bầu trời mãi. Đứa trẻ bé xí đứng im lặng, còn ngẩng mặt lên trời lâu thật lâu, nhìn như thế nào cũng thấy rất đáng yêu.Lúc đó, mẹ đã hỏi rằng: Wangho nhà chúng ta đang nhìn gì thế?Mẹ luôn như vậy, luôn rất dịu dàng với đứa con trai út của bà, một đứa trẻ được sinh ra trong tình yêu thương vô điều kiện của cả gia đình.Wangho bé đáp: "con đang nhìn hộp sắt biết bay trên bầu trời cao kia."Nói rồi, em chỉ tay lên bầu trời, nơi xa thật xa kia, tít tắp ở những tầng mây chẳng ai có thể với tới. Nơi đó có một chiếc hộp sắt, nhưng con chim nặng trịch, những khối sắt lơ lửng trên bầu trời.Mẹ cười và bảo rằng đó là máy bay, thứ mai này sẽ đưa Wangho nhà chúng ta đi xa thật xa, thậm chí là ra khỏi vòng tay của mẹ. Wangho cãi rằng điều đó chẳng đúng đâu, bởi vì dù em ta có đi xa đến mức nào, thì em vẫn luôn ở trong lòng mẹ."Bởi vì mẹ luôn yêu con dù con có đi đâu chăng nữa đúng không? Thế nên chỉ cần mẹ còn yêu con, vòng tay của mẹ vẫn ở đó mà thôi."Wangho đã sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc như thế đấy...."Mẹ đã nói với em rằng, nếu em nhìn thấy máy bay, hãy cầu nguyện cho chiếc máy bay ấy."Wangho đưa mắt nhìn theo một con chim sắt vô tình bay qua tầm mắt em, bàn tay bất giác chắp lại."Cầu nguyện rằng tất cả mọi người trên máy bay sẽ an toàn, và đến được những nơi mà họ muốn tới, với tới những người mà bọn họ yêu thương.""Thế Wangho đã về được với người mà em yêu thương chưa?" Sanghyuk hỏi, đôi mắt cũng nhìn theo con chim sắt vi vu tự do trên bầu trời."Có, em đã về với người mà em yêu thương rồi" Wangho mỉm cười, em nhìn anh, khóe mi cong cong "và sắp tới, em còn gặp thêm những người khác nữa."147.Chưa bao giờ Wangho nghĩ rằng bản thân sẽ xa nhà lâu tới vậy. Theo lời anh Sanghyuk nói, gia đình em vẫn chẳng hề di chuyển đi đâu sau khi em "mất", nghe nói mẹ vẫn còn nuôi hy vọng về việc đứa con trai của bà sẽ trở về, thế nên nhất quyết chẳng chịu chuyển nhà đi đâu.Trong khi bố của em thì luôn mong muốn có thể rời khỏi nơi này, chôn vùi mọi ký ức về đứa con trai ở đây. Ông ấy thật sự đã bị tổn thương rất nhiều trước cái chết của đứa con trai... Nghĩ đến đây, Wangho bỗng cảm thấy bản thân quả là một đứa con bất hiếu, em còn chưa lo được gì cho bố mẹ cơ mà, ấy mà đã khiến cho ông bà đau đớn tới mức vậy."Anh ơi..."Sẽ ra sao nếu như bố mẹ trách cứ em đây...? Hoặc tệ nhất là họ ghét em, bởi vì em đã trốn tránh họ giống như một kẻ hèn nhát."Sẽ ổn thôi Wangho à."Sanghyuk luôn hiểu rõ em nhỏ của mình, anh đưa tay nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ hơn, những ngón tay của họ đan lại với nhau thật chặt."Bố mẹ của em vẫn luôn yêu quý em thôi, Wangho à. Và nếu như họ trách cứ em thì đừng lo, anh sẽ nghe cùng với em."Mạnh miệng là thế thôi, chứ bàn tay anh cũng run rẩy gần chết. Thật ra Lee Sanghyuk biết rõ, khả năng anh bị bố mẹ em từ chối còn cao hơn cả việc anh bị đuổi ra khỏi nhà em nữa kìa. Làm sao mà họ có thể chấp nhận kẻ đã khiến cho đứa con trai yêu quý của họ phải đau lòng và gặp tai nạn chẳng may kia chứ? Phải biết là sau cái chết của Han Wangho, Sanghyuk chưa bao giờ ghé thăm nhà của em dù chỉ một lần.Anh luôn là một kẻ hèn nhát cứng đầu, mà trong mắt người khác càng giống một kẻ bạc tình bạc nghĩa."Xem ai đang run như cầy sấy nói chuyện với em kìa." Wangho đưa tay còn lại xoa xoa khuôn mặt đã đỏ ửng lên của anh người yêu vì lạnh, em cũng cổ vũ anh "cố lên! Dù có chuyện gì, chúng ta sẽ không rời xa nhau, được chứ?""Tất nhiên rồi."148.Bố mẹ của Wangho trong ký ức của Lee Sanghyuk là những bậc phụ mẫu mà cả đời anh không bao giờ có được. Khoảnh khắc hai đứa cùng nhau đợi người chạy tới mở cổng, Sanghyuk cũng nhận thức được tay anh đã nắm chặt tay em nhỏ của mình đến mức nào.Từ sâu thẳm trong lòng anh, Sanghyuk luôn lo lắng gia đình của em cũng sẽ không chấp nhận anh, giống như cái cách mẹ của anh đã làm với em. Sanghyuk không sợ bố mẹ em sẽ quở trách anh, không sợ họ sẽ đánh đập, đuổi đánh anh, cũng không sợ họ khinh thường anh... Anh chẳng sợ đâu, chỉ sợ rằng họ sẽ tàn nhẫn với em như cái cách mà mẹ ruột đã làm với anh.Nhưng gia đình của Wangho yêu em lắm, sẽ không làm như thế với em đâu.Anh sợ họ sẽ không thích anh, khiến cho em cảm thấy khó sử. Sanghyuk không muốn em của mình phải có ưu phiền, Wangho phải luôn là người vui vẻ nhất dù trời nghiêng đất ngả. Wangho phải luôn là cậu bé hạnh phúc nhất trên đời!Sau cùng, dáng vẻ tự tin của một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc trong em không thể làm giả được. Dù Sanghyuk có vờ vịt thế nào, cả đời anh cũng chẳng thể làm giả được cái dáng vẻ luôn luôn tự tin mỉm cười đó... Chỉ là... Đột nhiên cảm thấy tủi thân cho chính mình."Xin hỏi...""Mẹ."Khi Wangho vui vẻ cười hỳ hỳ với cái chuông cửa camera, người ở đầu dây bên kia bỗng khựng lại. Cả Sanghyuk và Wangho đều biết đó là mẹ của em, sau vài phút im lặng, đầu dây bên kia lắp bắp."Wang... Wangho?""Ahhh... Mẹ à, mẹ quên con rồi sao?" vẫn là dáng vẻ làm nũng đó, chỉ là khuôn mặt có phần chững chạc hơn so với khi còn trẻ, Wangho biết mẹ đang nhìn mình qua màn hình camera, thế nên em đã cố ý cười thật tươi "buồn quá đi, mới chỉ có vài năm thôi mà mẹ.""Không không, làm sao mà mẹ quên Wangho của mẹ được cơ chứ." người đàn bà cứ ngỡ rằng đã mất đi con của mình sụt sịt ở đầu dây bên kia, giọng bà nghẹn ứ lại, đầy vội vã "con chờ mẹ một chút, nhất định phải chờ mẹ một chút, đừng đi đâu cả..."Giọng của bà lạc đi, nức nở."Wangho của mẹ cứ ở đó, chờ mẹ có được không con?""Vâng... Con sẽ chờ mà.""Ừ... Ừ, đừng bỏ đi nhé, đừng bỏ mẹ...""Con sẽ ở đây chờ mẹ mà...""Ừ, ừ. Làm ơn đừng biến mất, mẹ sợ lắm.""Mẹ ơi." Wangho ngửa cổ lên trời, cố gắng hít thật sâu để nước mắt không chảy ra khỏi khóe mắt, em muốn mình sẽ gặp lại mẹ với khuôn mặt cười tươi thật tươi "Nhanh ra mở cửa cho chúng con đi ạ, con với anh Sanghyukie sắp chết cóng mất.""Sanghyukie? Lee Sanghyuk?""Dạ, chúng con đi cùng nhau."Wangho xoa xoa đôi bàn tay run rẩy của anh người yêu, nhắm nghiền đôi mắt và mỉm cười."Mẹ ra nhanh có được không ạ? Con nhớ mẹ quá.""Ừ ừ" mẹ Han vội vã, gật đầu "mẹ sẽ ra ngay!"Nói rồi, bà vẫn cứ để máy đấy chạy ù ra bên ngoài. Wangho chỉ biết bất lực quay sang nhìn anh người yêu đã căng thẳng tới mức đông cứng của mình, an ủi anh bằng toàn bộ uy tín của bản thân."Nghe em này, dù thế nào chúng ta cũng sẽ không xa nhau. Anh sẽ tin em chứ?""Ừ. Anh tin em."Dù em nói gì cũng đều tin em.149."Wangho!"Cánh cửa tự động mở ra vội vã, dáng hình bé nhỏ của mẹ chạy vội ra bên ngoài. Ngay khoảnh khắc bà nhìn thấy đứa con trai bé bỏng của mình, mẹ Han giống như một đứa trẻ con, vội vàng chạy ù tới ôm chầm lấy em."Bé con của mẹ... Bé con của mẹ." Bà nức nở khóc, khóc nhiều hơn tất cả những lần mà Wangho nhìn thấy bà khóc từ lúc em còn bé đến bây giờ "mẹ nhìn thấy bé con của mẹ rồi, Wangho nhà chúng ta quay trở về rồi... Huhuhu... Em bé của mẹ về rồi.""Ư... Mẹ ơi, em trở về rồi. Mẹ đừng giận Wangho vì đã không về với mẹ sớm hơn nhé? Mẹ đừng giận nhé? Mẹ đừng khóc nữa... Huhuhu... Con thật sự rất đau lòng, con xin lỗi mẹ... Huhuhu."Giống như khi còn bé, Wangho từng giận dỗi bỏ nhà ra đi. Đã thế còn ngủ quên ở quán cafe gần nhà đến tối muộn. Hại cho mẹ e chạy đôn chạy đáo tìm con, khóc sưng vù cả mắt. Lúc hai mẹ con gặp lại nhau, Wangho chẳng dám nói rằng em chạy đi đâu trốn, mẹ cũng chẳng dò hỏi tới cùng, bà chỉ ôm chầm lấy em và khóc như một đứa trẻ con, vui mừng vì tìm lại được đứa con trai yêu quý của mình."Con đã đi đâu thế? Con đi đâu thế hả? Wangho à... Mẹ tưởng là mẹ đã mất Wangho rồi."Sau trận khóc đó, Wangho chẳng còn dám giận dỗi bỏ nhà ra đi nữa. Em thật sự sợ cái cảm giác lau đi những giọt nước mắt của mẹ, lòng em đau nhói khi thấy mẹ nức nở ôm lấy em, đôi bàn tay run rẩy và dáng vẻ chẳng được chỉn chu như thường ngày.Wangho vẫn luôn biết em là đứa trẻ luôn được mẹ chiều chuộng, em làm trời làm đất gì mẹ cũng chịu cả thôi. Nhưng em sợ cái cảm giác nhìn thấy mẹ yếu đuối vì mình, sợ những khi mẹ khóc vì em. Thế nên sau này lớn lên, dù có làm trời làm đất gì Wangho cũng đều cố gắng không khiến cho mẹ cảm thấy lo lắng vì em, em đã làm rất tốt đấy chứ!Chỉ là sau đó không còn cơ hội để làm tốt nữa..."Hai đứa muốn uống gì?""Con muốn uống trà nóng!""Còn Sanghyuk thì sao hả cháu?""À... Dạ cho con nước lọc đi ạ.""Oke, vậy thì hai cốc trà nóng.""???" rồi cô hỏi cháu làm gì ạ?"Anh thông cảm, mẹ thích tự quyết...""Mẹ em giống em ghê nhỉ?""Nói gì đấy hả?""Không có gì đâu, anh cắn phải lưỡi thôi em."150.Không ai nghi ngờ về nội thất đồ sộ của những căn nhà thuộc khu Gangnam bao giờ, thứ duy nhất bạn nên nghi ngờ ở đây là tại sao nội thất của nhà họ lại có thể đơn giản đến mức như vậy.Nhà Wangho cũng thuộc dạng gia đình thượng lưu ở đây, điều này càng củng cố hơn cho việc em lớn lên trong cả tình yêu thương và nhung lụa, Wangho chưa bao giờ phải chịu khổ cả."Cũng đã lâu lắm rồi nhỉ, Sanghyuk?" mẹ Han quay trở lại phòng khách với hai cốc trà hoa cúc nóng hổi, bà nhẹ nhàng đặt chúng trước mặt hai đứa trẻ "kể từ lần cuối bác nhìn thấy cháu ở lần tìm kiếm đầu tiên."Ngày tin tức Han Wangho lao xuống vực được thông báo đến tai những người yêu thương em, gia đình em và Sanghyuk đã có buổi gặp mặt đầu tiên. Nói thật thì hôm đó thật sự rất hỗn loạn, chẳng ai nói gì với nhau nhưng đã có một cuộc ẩu đả im lặng đã xảy ra giữa những người đàn ông trong gia đình Han với Lee Sanghyuk.Mẹ Han lúc đó chẳng có bao nhiêu tỉnh táo để để ý đứa trẻ này, bà chỉ biết rằng tin đứa con trai bà "ra đi" cũng là một nỗi đau không thể lành lại của cậu trai kia. Sau này, kể cả khi gia đình bà đã từ bỏ việc tìm kiếm đứa con trai út, cái người tên Lee Sanghyuk đó vẫn luôn tìm kiếm mỗi ngày, kể cả sau năm năm, thằng bé đó vẫn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm.Bây giờ... Bây giờ thật sự đã mang tới một Wangho nguyên vẹn cho bà.Thật sự là mang đứa con trai này về cho bà rồi!"Wangho à, lại đây để mẹ quan sát con kỹ hơn nào, nhìn con gầy quá.""Hahaha, con mới về mà mẹ." cậu con trai ngoan ngoãn chạy đến bên mẹ, sà vào lòng bà như khi còn bé "nhớ mẹ quá đi! Mẹ cũng gầy đi nhiều quá.""Phải rồi, đã sáu năm qua đi rồi Wangho à."Bà tưởng như bản thân sẽ mất đi đứa con này mãi mãi, thế mà Wangho thật sự đã trở về với vòng tay của bà rồi. Xoa xoa lưng đứa con trai, cảm nhận hơi ấm mà sáu năm qua vẫn luôn nhớ về, bà cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết."À đúng rồi! Mẹ phải gọi điện cho cả bố và anh của con mới được! Tối nay nhà chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau, có được không con?""Nhưng mà... Còn anh Sanghyukie...""Tất nhiên là có cả Sanghyukie rồi!" mẹ Han nắm lấy tay đứa con trai, bịn rịn "nhất định phải có mặt Sanghyukie rồi, tất nhiên rồi..."Tất nhiên người đã mang đứa trẻ của bà về nhất định phải ở đây rồi, bà cảm ơn thằng bé còn không hết, làm sao mà bỏ qua được đúng không? Nói rồi mẹ Han quay về phía người đàn ông vẫn ngồi như đứa ngốc ở sofa đối diện, nắm chặt lấy bàn tay của đứa con trai nhỏ, chân thành cảm ơn người đã đưa đứa trẻ đi lạc nhà mình về.Giống như khi còn bé, khi Wangho đi lạc. Chỉ là bây giờ, người đưa con trai bà trở về cũng có thể là người sẽ đưa thằng bé đi... Tình yêu mà, tình yêu mà thằng bé chưa bao giờ giấu diếm với bà."Sanghyuk à, cảm ơn cháu. Thật sự cảm ơn cháu."Cảm ơn vì đã mang đứa trẻ của bà với mẹ của nó.Dù cho sau này hai đứa có rời đi cùng với nhau, cũng chẳng sao đâu! Chim nhỏ rời tổ, mẹ chẳng thể cản được, bà chỉ mong rằng đứa con trai của mình luôn bình an và hạnh phúc thôi. Sau cùng, người mẹ nào cũng đều ước nguyện như thế cả, họ yêu con của mình vô điều kiện mà.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me