Fakeria Du Tinh Cham Kham Ho Tien
.
theo lý thường tình, lee sanghyeok vốn không có những giấc mơ hiện hữu mỗi khi đôi mi khép chặt.
nhưng đã có lần, hắn đã trôi dạt tâm tư về một cõi ảo mộng, chẳng rõ là thực tại của loài người hay ảo ảnh của linh giới, chỉ rất mơ hồ.
và thời khắc ấy lần nữa xảy ra,
hắn thấy vương triều đã nhuốm màu đỏ chói, của ánh lửa phập phùng, của máu tươi lênh láng, đâu đâu cũng có.
chỉ vài phút sau, hàng loạt những ánh mắt căm phẫn không rõ nguyên do hướng thẳng đến hắn, tay họ cầm chắc những vũ khí, chực chờ muốn xông đến.
lee sanghyeok đứng đó, thản nhiên nhìn tầng tầng lớp lớp kẻ địch náo động dồn tới mình.
hắn chậm rãi nhìn về bàn tay, chú ý đến thứ màu đỏ được buộc chặt trên ngón, những kí ức về nụ cười ngọt ngào từ ái tình của hắn đồng loạt tràn về, khiến trái tim rung lên mạnh mẽ.
lee sanghyeok vuốt ve nơi chỉ đỏ, không bận tâm đến tình cảnh hỗn loạn hiện tại mà điềm tĩnh nở nụ cười.
"ta vậy mà lại lo sợ rằng, em sẽ vì máu tươi vấy trên y phục mà sợ hãi ta."
khi giáo mác xuyên qua cơ thể hắn, lee sanghyeok nhận ra, tất cả mọi thứ cũng chỉ là tàn dư của thời cuộc cũ từng xuất hiện trong vạn năm tồn tại của mình. chưa một lần nào hắn sợ hãi với việc đối diện với khung cảnh quen thuộc này, vững vàng như đá tảng, không có gì lung lay, dõi mắt nhìn lại từng thời kỳ oanh tạc của vương triều.
nhưng nhìn xuống những ngón tay đã nắm chặt lại, bàn chân thụt lùi về sau, hắn không khỏi tự bật cười chế nhạo.
một cửu vĩ hồ như hắn, chỉ nên nếm trải cuộc sống độc lai độc vãng.
vậy mà bây giờ, lee sanghyeok cảm thấy rất thích quãng thời gian từng bước đi của mình có ánh trăng sáng soi chiếu, để lờ mờ bóng hình nhỏ bé bước đều ở cạnh.
bỗng nhiên, tứ phía rung chấn, giống như bầu trời đang bị xé toạc ra,
một trận gió lớn hiên ngang hút lấy hết những suy nghĩ của lee sanghyeok, khi nhìn thấy trước mắt đã đổi thay, hắn chợt ngỡ ngàng, gió vẫn rít qua tai và thổi bay tóc người thương theo hướng ngược.
"minseok?"
ryu minseok đứng đó, đôi mắt đầy tình yêu vô hạn dành tặng cho riêng hắn. trông em vẫn vậy, mềm mại đến yếu ớt, nhỏ bé đến mức sợ rằng không cẩn thận sẽ gãy vụn, thân thể xinh đẹp dễ dính phải bụi trần.
"ngài sẽ không rời xa em đúng không?"
hắn không suy nghĩ, nhanh chóng đáp.
"chỉ cần em không rời đi, ta sẽ không buông bỏ. ta hứa, bằng tất cả tự tôn của một cửu vĩ hồ."
em mỉm cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời của hắn,
rồi cứ thế, nhanh chóng ngã khuỵu xuống...
nhưng chưa kịp để ryu minseok tiếp nền đất lạnh lẽo, vòng tay của lee sanghyeok đã âu yếm lấy thân xác em.
nằm trong lòng hắn, em run rẩy như chịu đựng cái rét tróc da tróc thịt, đau đớn khôn cùng, dù cho nắng ấm vẫn đang ngự trị trên cao.
hắn càng ôm, em càng bị đè nát, khiến thần hồn của lee sanghyeok đã bay cách mấy vạn dặm trùng phương.
hắn chưa từng hoang mang như vậy, và có lẽ, dương thế cũng chưa từng chứng kiến bạch hồ vỡ tan như thế, đau đớn như thế.
chỉ vì một con người nhỏ bé thôi sao?
"đừng làm ta sợ, đừng rời bỏ ta..."
không phải.
"làm ơn... cầu xin em."
nhân thế trong mắt hắn vốn chỉ là một nắm tro tuỳ tiện có thể phủi bỏ.
nhưng kể từ khi có em, chúng mới chiếm được vị trí lớn trong tâm khảm hắn.
bạch hồ còn bấu víu ở lại, cũng là vì có em, có ryu minseok, có ái tình mà hắn yêu thương.
"ta yêu em, minseok... đừng rời bỏ ta..."
cứ thế, cửu vĩ hồ rơi lệ,
thấm nhuần trên gò má của người tình chìm giấc nồng sâu.
nếu không còn em — nhân thế của riêng hắn, thì mọi thứ cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me