LoveTruyen.Me

Fancy Beomhyun Yeonbin

Beomgyu thức dậy vào buổi tối ngày hôm đó, tình yêu của anh đã không còn ở đây nên anh có chút thất vọng. Từ từ ngồi dậy, cố gắng tập trung nhìn vào những món đồ được bày lên bàn trong khi đầu không ngừng đau nhói.

Sau khi ổn định được tầm nhìn, Beomgyu nhìn thấy một chai nước, một túi thuốc, một hộp giữ nhiệt cùng thìa và cuối cùng là một mẩu giấy nhỏ.

' Beomgyu, xin lỗi, tôi phải rời đi sớm, tôi không thể đánh thức anh được vì trông anh có vẻ mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi. Anh giúp tôi một việc được không? Chỉ cần ăn uống đầy đủ và uống thuốc, tôi không muốn anh bị ốm nữa đâu :( Anh đã làm việc quá nhiều rồi, chăm sóc bản thân tốt hơn nhé!

-hyun '

Beomgyu mỉm cười rồi nhìn lại những thứ đặt trên bàn. Đưa tay với lấy chiếc hộp giữ nhiệt rồi mở ra khiến cháo bốc khói nghi ngút. Anh lấy thìa và bắt đầu ăn. Bình thường, nhà vua không thích cháo nhưng vì nó là của Taehyun nên dù có ghét nó thế nào anh vẫn sẽ ăn hết. Hoàn thành xong tất cả anh đi nghỉ ngơi theo lời dặn của cậu.

~

Hangul bước đi trong căn nhà trống rỗng để tìm người mẹ nuôi và đứa em trai yêu quý của mình. Anh muốn gây bất ngờ nên đã giấu mọi người về việc quay trở về sau chuyến đi đến Pháp.

"Mẹ? Yeonjun?"

Không một động tĩnh.

"Yeonjun?"

Người con trai tóc xám đi xung quanh nhưng vẫn chẳng tìm được ai. Không có đồ đạc, không có dấu vết, không có gì cả. Chính điều đó mà anh bắt đầu thấy hoảng sợ. Rút điện thoại ra và bắt đầu gọi. Một lúc sau mới có người nghe máy.

"Xin chào?"

Một giọng nói chua chát vang bên loa.

"Yeonjun đâu?"

"Tch, lịch sự tí đi và để mẹ nói với con rõ hơn về nó."

"Tôi sẽ không thể nào lịch sự nổi với người đã từng đối xử không ra gì với tôi và đứa em trai của mình đâu. Chúng tôi không khác gì nô lệ của bà cả."

"Hangul! Xem lại thái độ của con đi! Chẳng phải mẹ vẫn nuôi dưỡng con với tình yêu thương to lớn và--"

"Tình yêu thương? Đó là cách bà nhìn nhận về nó sao? Tình yêu của bà là nhốt Yeonjun trong phòng của em ấy chỉ vì nó thức khuya hơn bình thường? Tình yêu của bà là đuổi tôi ra khỏi nhà chỉ vì mang cho đứa em yêu quý của mình chút đồ ăn? Có phải tình yêu của bà là bỏ bê chúng tôi cả tuần chỉ vì Yeonjun quên rửa bát hay không?"

Một quãng dài im lặng sau đó không ai lên tiếng.

"Yeonjun ở lại với bà vì em ấy nghĩ nó có thể thay đổi tất cả. Bà đã phạm sai lầm khi đối xử như vậy và giờ tôi sẽ đưa em ấy quay trở lại đây. Bà sẽ phải ngồi tù sớm thôi!"

"Con làm gì có bằng chứng chứ con yêu. Đừng quên mẹ là bộ trưởng và mẹ có thể khiến con đau khổ đó con à."

Hangul cười khẩy, "Quả nhiên bà vẫn luôn như vậy, tôi có bằng chứng. Có lẽ bà cũng nên nhớ tôi là ai, bà sẽ mãi không hiểu được chuyện này đâu."

"Để chờ xem--"

Bíp.

Hangul kết thúc cuộc gọi trong sự thất vọng. Nguyền rủa cái thứ chết tiệt này, anh sẽ đến và tìm lại đứa em trai mình, cứu nó ra khỏi nơi ấy nhưng trước tiên anh cần biết rằng Yeonjun đang ở đâu.

Rồi bất chợt anh nảy ra suy nghĩ. Cầm điện thoại lên và gọi vào một số khác. Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối lại.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói vang lên kèm theo chút đứt quãng. Hangul nghĩ người bên kia hình như vừa khóc?

"Soobinnie..."

Tiếng nức nở lại vang lên.

"H-Hangul hyung?"

"Anh sẽ qua đó được chứ? Chúng ta cần nói chuyện."

-

Ngày hôm sau, Beomgyu thức dậy với tâm trạng tốt một cách bất thường. Cậu cứ thế rảo bước lướt qua các hàng lang, khiến các nhân viên bối rối và lo lắng.

Thậm chí còn chào hỏi cha mẹ của mình trong bữa sáng và nhận lấy bơ từ Yeonjun để phết lên bánh mì của bản thân.

"Minheeeee, người bạn tốt của tôi. Người tôi yêu rất nhiềuuuu."

Minhee bê súp rong biển vừa bước vào thì bị Beomgyu làm cho bối rối.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Minhee hỏi

Chàng trai tóc vàng trai cười, "Không có gì đâu, tôi cần cậu giúp đỡ."

"Tôi có thể.", Minhee thở dài và đặt bát lên bàn, "Anh cần gì?"

"Đi lấy hoa thủy tiên trong vườn được không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì Taehyun thích hoa thủy tiên vàng.Tôi muốn tặng em ấy."

"Được thôi, vậy tôi cũng muốn mang cho Taehyun một thứ đặc biệt."

"Con trai, không phải con đã thuê một căn nhà và trả đủ chi phí sinh hoạt rồi sao?" Cựu vương đột nhiên hỏi.

"Vâng, có gì sao ạ?"

Mẹ anh thở dài, "Con thật sự yêu người ta phải không?"

Beomgyu giật khóe miệng rồi đỏ mặt.

"Anh cũng có thể chứ?", Yeonjun lên tiếng, "Anh muốn mua hải quỳ cho Soobin. Đừng nói nó với mẹ của anh."

Chàng trai tóc xanh đứng dậy rồi theo Minhee ra ngoài. Điện thoại Beomgyu cũng vội vang lên, "Xin thứ lỗi"

Cậu lấy điện thoại, nhấc lên nghe mà không cần nhìn ID người gọi. Có vẻ tâm trạng quá tốt khiến cậu bị phân tâm.

"Xin chào?"

"Beomgyu, là anh."

Beomgyu cười, "Hangullllieee hyunggggg, em nhớ anh lắm."

"Anh cũng nhớ em, big baby. Anh đang cần sự giúp đỡ của em đây."

"Được chứ, sao vậy hyung?"

"Mẹ anh, bà ấy đã lợi dụng mọi việc, bỏ bê anh và Yeonjun trong nhiều năm. Anh quay lại để đưa bà ấy vào đúng nơi bà ấy nên ở, chính là nhà tù. Nhưng khi anh quay về, chỉ thấy ngôi nhà trống không. Soobin đã kể anh nghe. Không phải lo lắng, anh cần em làm nhân chứng cho mọi việc. Như vậy sẽ dễ dàng tống bà ta vào cái nơi ấy hơn."

"Anh có đủ bằng chứng?"

"Ừ. Em nghĩ sao?"

"Em sẽ giúp anh."

~

"Dohyun, cậu có chắc có thể thay ca của tôi không? Ý là cậu đã làm việc khá nhiều rồi. Không mệt chứ?"

Dohyun vẫn khăng khăng nhận ca làm vì cậu vẫn chưa muốn về nhà sớm.

Tại sao nhỉ? Vì nếu về sớm mẹ cậu ấy sẽ ném vào mặt cậu một đống sách và bắt ngồi vào bàn học.

"Vâng, tôi không sao." Vừa nói vừa rút điện thoại ra chơi.

"Vậy về nhé. Tạm biệt Dohyun." Taehyun vẫy chào rồi ra về.

Chàng trai tóc nâu đi qua từng con phố đông đúc thì chợt dừng lại. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại của bản thân với vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng. Taehyun nhíu mày tò mò. Từ cửa kính của một cửa hàng tiện lợi, cậu dễ dàng thấy được tin tức đang được phát trên chiếc ti vi nhỏ.

'Choi Myunghee bị tống vào tù, kết tội ngược đãi con cái'

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me