Fanfic Bsd Alldazai Limerence
Kunikida ghé vào quán cà phê dưới tầng để mua một ly cà phê như mọi ngày trước khi trở thành người đến văn phòng sớm nhất. Sau khi cô nhân viên mỉm cười khi anh thanh toán và nhắc khéo anh về khoản nợ của Dazai, anh cứng nhắc thở dài rồi miễn cưỡng nở nụ cười, thanh toán luôn phần nợ của tên cộng sự phiền phức. Thật tình thì Dazai không xuống đây uống nhiều, anh biết gã thích uống rượu hơn, số tiền gã nợ chẳng bõ bèn gì lắm. Nhưng gã nợ dai và dài ngày để có cớ trêu cô nhân viên, thành ra cứ bị nhắc nhở mãi.Kunikida thở dài, vừa xoa hai bên thái dương vừa bước lên những bậc thang dẫn đến văn phòng thám tử ở trên lầu. Anh đặt tay lên tay nắm cửa, hài lòng nhìn đồng hồ đang chỉ bảy giờ bốn mươi lăm. Đương lúc anh đinh ninh mình là người đến văn phòng sớm nhất thì từ phía bên kia cánh cửa, một âm thanh kì quái như tiếng thứ gì rơi xuống phát ra. Với triệu chứng đau đầu xuất hiện sáng sớm nay thì anh dám cược cuốn sổ lý tưởng của mình rằng, bên trong là cái máy lãng phí băng gạc kiêm tên cộng sự phiền phức của anh. Nhưng một tên biếng nhác như vậy tại sao lại xuất hiện ở văn phòng giờ này nhỉ? Có khi nào hôm nay trời sẽ có tuyết rơi giữa mùa hè không?Kunikida dứt khoát mở cửa bước vào để không làm chậm trễ lịch trình của mình, và cũng để giải đáp thắc mắc của bản thân. Văn phòng vẫn còn hơi tối vì chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng mặt trời rọi vào qua mấy ô cửa sổ của văn phòng, không soi sáng hết được diện tích rộng lớn của căn phòng. Phía bàn làm việc, anh thấy Dazai đang nửa nằm nửa ngồi trên sàn, đầu tựa vào cạnh bàn, tư thế như vừa ngã xuống, tay quờ quạng lung tung trước mặt. Kunikida để ly cà phê lên bàn và cặp táp của mình vào vị trí ngay ngắn, thở dài lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay. "Cái tên này, cậu không thể làm người bình thường một ngày được hả?"Kunikida cau mày, hơi lớn tiếng, tiến lại gần Dazai. Biểu hiện này của gã giống những lần trước, khi gã ăn phải nấm hay một loài thực vật kì lạ nào đó rồi ngộ độc hay gặp ảo giác. Kunikida đã nghĩ đến biện pháp đối phó với gã dựa trên những biểu hiện điên rồ như đột ngột nhảy lên bàn, tấn công người khác hay hưng phấn lảm nhảm về những con voi màu hồng và mỹ nhân có hình dáng cây nấm trước đó. Thế nhưng anh không ngờ tới rằng, lần này không giống những lần trước.Khi anh e dè ngồi xổm xuống để nhìn cho rõ tình trạng của Dazai, anh đã rất sốc khi nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn mờ mịt của gã. Không phải là ánh mắt điên rồ rối loạn như mọi khi, mà là một ánh mắt vừa giận dữ, vừa đau đớn lại vừa mờ mịt. Mắt gã vằn tơ máu, vành mắt đỏ hoe. Kunikida bối rối nhìn cộng sự của mình cứ thế ngồi im thin thít, hai tay víu lấy vạt áo khoác màu be của chính mình chặt đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch. Đây là lần đầu tiên anh thấy Dazai như thế. Anh không biết so với những lần trước, liệu lần này thứ gã cho vào dạ dày có độc hơn không, nhưng tình trạng bây giờ của gã trông rất tệ. Anh nắm lấy một bên vai của Dazai, khẽ lắc, lớn tiếng gọi tên gã và bắt đầu tìm kiếm cách sơ cứu khi một người trúng độc trong đầu mình.Đương lúc anh đang tự hỏi có phải nên khiến người bị trúng độc nôn ra thứ đã làm người đó bị ảo giác hay không thì Dazai đột nhiên vùng dậy như bừng tỉnh khỏi thứ gì đó, níu chặt lấy cánh tay anh, ánh mắt hỗn loạn mơ hồ nhìn thẳng vào mắt anh nhưng lại như không phải nhìn vào anh. Gã máy môi một lúc lâu, Kunikida không thể nghe thấy gì vì âm thanh quá nhỏ và vì lưỡi của gã dường như đã bị tê liệt. Chỉ thấy gã liên tục lắc đầu, bày tay xương xẩu siết lấy bắp tay anh, không đủ đau nhưng có cảm giác vô cùng lạ lẫm, tựa như ai đó đem thanh sắt cời lò sưởi còn đang nóng hổi áp vào tay anh. Kunikida thấy mắt gã đỏ hoe, anh những tưởng gã sắp khóc, nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Dazai hoảng loạn cau mày, có vẻ rất gấp gáp và hoảng hốt khi đối phương dường như không nghe hiểu mình nói gì. Gã vừa siết vừa níu lấy tay áo Kunikida, kéo anh lại sát gần mình hơn. Vì vẫn chưa xử lí hết được những thông tin diễn ra trước mắt mình, anh nương theo sức kéo của Dazai tiến sát lại, chỉ nghe gã lắp bắp nói."Đừng đi... đừng đi. O..sak... Anh là đồ ngốc... đừng đi, bởi vì... bởi vì anh sẽ...""Hãy... bám v... vào điều gì đó khác... Sẽ có...tốt hơn..."Giọng nói của gã nghèn nghẹn, hơi khàn, nghe như nức nở. Nhưng khi anh nhìn lại, vẫn không có giọt nước mắt nào rơi xuống dù đôi mắt gã đã loang loáng nước. Rèm cửa phấp phới khiến ánh sáng đổi hướng rọi đến nơi hai người đang ngồi. Dazai giật bắn người, rồi trông như rất cố gắng để khiến miệng lưỡi mình trơn tru hơn hòng truyền đạt lời nói đến người vẫn đang không có phản ứng gì trước mắt. "Tôi...xin lỗi...Lẽ ra tôi phải...biết sớm hơn. Lẽ ra mọi chuyện không nên như thế.""Nếu như...nếu như anh là bạn của tôi, hãy ở lại để chỉ bảo tôi phải làm sao đi. Đừng đi, tôi còn rất nhiều thứ chưa kể, rất nhiều điều muốn hỏi, đừng đi..."Dazai bắt đầu vùng vẫy như cố thoát khỏi thứ gì đó giữ mình lại để đưa tay về phía trước nhằm níu lấy một điều, hay một người nào đó. Mắt gã mất đi tiêu cự nhưng vẫn cố gắng nhìn về trước mặt, dường như lúc này gã đã không thấy Kunikida nữa. Tay Dazai đập vào bàn ghế rất mạnh, Kunikida đồ rằng sẽ để lại những vết bầm tím. Trước khi anh kịp nhận thức mình nên làm gì, anh đã ôm chặt lấy người cộng sự đang vẫy vùng đau đớn, ngăn người kia tiếp tục va vào đâu đó và bị thương. Anh vuốt nhẹ lưng Dazai, cố thể hiện nhịp thở đều đặn của mình thật rõ ràng để giúp người kia điều hoà nhịp thở. Sau một lúc, Dazai thôi không giãy dụa, nhưng vẫn quờ quạng tìm kiếm thứ gì trước mắt."Tôi ở đây, tôi sẽ không đi đâu cả. Cậu không phải xin lỗi, mọi chuyện đã ổn rồi."Kunikida dựa trên những gì mình nghe được, mường tượng ra người mà Dazai gọi tên và ngăn không cho rời đi là một người vô cùng quan trọng với gã, là người sẽ lắng nghe mấy điều linh tinh gã nói, là người đã chỉ dẫn cho gã. Và cũng là người có lý tưởng sống của riêng mình. Anh đã nói ra điều mà anh nghĩ rằng người đó sẽ nói để trấn an một Dazai đang hoảng loạn trong vòng tay. Một điều gì đó ân cần và dịu dàng.Thốt nhiên, Kunikida thấy lồng ngực mình đau đớn. Chắc chắn không phải là cơn đau vật lý, chỉ là cảm giác rất khó chịu khi phải nhìn cộng sự của mình ở trong tình trạng này. Anh biết những người ở văn phòng trụ sở thám tử ai cũng có những nỗi ám ảnh riêng, những tiếc nuối, những đau đớn của riêng mình, kể cả anh cũng thế, người bí ẩn như Dazai lại càng như vậy. Nhưng khi ôm Dazai trong vòng tay mình thế này, anh nhận ra rằng dù có phiền phức đến đâu, có khó chịu đến dường nào, anh vẫn luôn muốn gã sống sót, muốn làm một người kề cạnh, có thể cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nói những chuyện vớ vẩn. Anh thích một Dazai có thể tươi cười trêu ngươi anh khiến anh tức giận, anh thích những lúc Dazai nói mấy điều vô lý rồi lừa anh ghi vào cuốn sổ, anh thích lo lắng cho cái máy lãng phí băng gạc đến nỗi có hẳn một cuốn sổ về gã, anh thích một Dazai sâu sắc giúp anh nhận ra nhiều điều. Kunikida Doppo thích Dazai Osamu, thế thôi. Và vì thế mà anh muốn mình có thể ghi đè lên những nỗi đau, những ám ảnh sâu thẳm của Dazai bằng một màu mực khác dịu dàng hơn. Anh muốn gã vui khi trêu chọc anh, muốn gã cười khi chơi khăm anh, muốn bản thân có thể lo lắng cho gã.Kunikida trộm nghĩ, có lẽ làm cộng sự với nhau thời gian qua khiến mình cũng bị điên theo tên này mất rồi. Nhưng dù sao trong cuốn sổ lý tưởng của anh cũng không có điều gì như là "không điên lên vì một ai đó", nên việc này chắc sẽ ổn thôi.Kunikida vẫn tiếp tục nói với giọng trầm ổn, bình tĩnh, dịu dàng rằng mình sẽ ở đây, không đi đâu hết và rằng sẽ không biến mất đâu. Người kia dường như bình tĩnh hơn, vẫn siết vai anh chặt cứng. Yên tĩnh được một lúc, anh nghe thấy tiếng giày cao gót đặc trưng của Yosano và tiếng mở cửa phòng y tế. Kunikida nhè nhẹ tách ra, nhưng Dazai vẫn bám lấy anh như một con bạch tuộc. "Đừng..."Dazai kêu lên, cố gắng chớp mắt để lấy lại tiêu cự trong chật vật. Kunikida thở dài, lần thứ ba."Bởi vì cậu không muốn tôi đi, nên bây giờ chúng ta sẽ cùng đi, được chứ. Tôi tin cậu sẽ có cách để cả hai ta đều an toàn, đúng không?"Dazai nghiêng nghiêng đầu như cố gắng tiếp thu và hiểu được lời nói của đối phương. Kunikida phải nhắc lại thêm vài lần thì gã mới gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi vội vàng đứng dậy, nhưng đầu óc choáng váng và đôi chân tê cứng khiến gã suýt thì ngã lần nữa. Kunikida đỡ ngay lấy gã, Dazai bây giờ không còn nghẹn ngào hay thất lạc nữa, dường như gã biết mình phải đi đâu và làm điều gì. Tuy ánh mắt gã vẫn long lên và không xác định được tiêu cự, nhưng trông Dazai dường như đã thấy được một khung cảnh khác trong cái ảo giác gã chìm vào, điều gì đó đúng với suy nghĩ của gã, đúng với những điều lẽ ra phải như thế. Có lẽ giống mọi khi, bộ não trúng độc chậm chạp đó đang cố gắng chạy hết công suất để nghĩ ra một "cách để cả hai cùng an toàn". Kunikida thành công đưa gã đến phòng y tế trước khi mọi người bắt đầu lần lượt đến văn phòng. Rất may sau khi nôn hết thứ gây ra cơn ảo giác, Dazai không có biểu hiện gì nghiêm trọng, chỉ có điều đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, không chịu để Kunikida rời đi, cũng không chịu uống nước hay nghỉ ngơi. Yosano đành cho Dazai một liều an thần, khi gã thiếp đi rồi thì bắt đầu truyền nước. "Cũng lạ thật đấy nhỉ, bình thường cứ nôn ra hết là cậu ta sẽ tỉnh lại ngay. Không biết lần này cậu ta lại ăn linh tinh cái gì nữa."Kunikida chỉ biết vỗ trán thở dài, nhắc nhở bản thân phải ghi thêm vào cuốn sổ về cách chăm sóc Dazai phần ghi chú về các loại cây gây ảo giác và cách sơ cứu người bị ngộ độc thực phẩm theo từng cấp độ mới được.Sau đó Yosano rời khỏi phòng bệnh để đi kiểm tra phòng phẫu thuật thân yêu. Kunikida đứng lặng hồi lâu, sau đó lại gần, chạm nhẹ lên mu bàn tay lạnh ngắt đang truyền nước được sưởi ấm bằng ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ. Hình như anh đã nhẹ mỉm cười."Tôi ở đây."Những hạt bụi li ti bay trong ánh nắng, giống như những kí ức cũ kĩ đau thương rồi sẽ tan biến, nhoè đi bằng sự ấm áp của hiện thực, chỉ để lại một hồi ức màu vàng đầy hoài niệm. Cũng giống như những bụi tiên lung linh của một điều kì diệu nào đó vừa mới nảy nở, để sau này sẽ vươn cao, sẽ khắc sâu. Và rồi khởi đầu của một điều gì vừa dịu dàng vừa ngớ ngẩn đã diễn ra từ một sự việc vừa dịu dàng vừa ngớ ngẩn tưởng như rất thường ngày đó.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me