LoveTruyen.Me

[FANFIC] DẠ SẮC TƯỚNG CHÍ

Chương 99

vutichh

Thượng Quan Thiển ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: "Vậy Cung Nhị tiên sinh nói thử xem, ngài sai ở đâu?"

Cung Thượng Giác chau mày, hắn sai ở đâu chứ? Hắn cũng muốn biết mình sai ở đâu. Không ra tay? Gặp chuyện như vậy Thượng Quan Thiển chắc chắn muốn tự mình giải quyết, hắn mà ra tay Thượng Quan Thiển cũng sẽ tức giận. Vậy trách hắn quá thu hút sự chú ý để nữ nhân khác bị thu hút? Chuyện này...hắn cũng không biết phải làm sao

Thượng Quan Thiển nhìn Cung Thượng Giác đang mặt nhăn mày nhó cố gắng suy xét thì không khỏi buồn cười. Nói cho cùng thì Cung Thượng Giác quả thật không sai, không thể trách hắn quá đẹp để người khác nhìn trúng được. Thượng Quan Thiển cũng chỉ là giận cá chém thớt, quăng cục tức lên người Cung Thượng Giác thôi.

Thượng Quan Thiển khẽ nhìn Cung Thượng Giác cười: "Thôi bỏ đi, câu hỏi này làm khó Cung Nhị tiên sinh rồi, nếu đã nghĩ không ra thì thôi đừng nghĩ nữa vậy."

Cung Thượng Giác lại tiến lên một bước ôm lấy nàng nói: "Đa tạ phu nhân."

Tuy Thượng Quan Thiển đã hết giận rồi nhưng hai người cũng chưa vội về, hai người ở ngoài thành chơi cả nửa ngày mới về khách điếm.

Trong khách điếm, Cung Viễn Chủy đang ôm Hy Nhi trong lòng, Tuyên Nhi thì mặt hầm hầm tức giận ngồi bên cạnh

"Sao mẹ còn chưa về."

Cung Viễn Chủy cũng hậm hực đáp: "Con hỏi ta thì ta hỏi ai đây, cha mẹ hai đứa cả ngày chẳng làm chính sự, cũng chẳng thèm để ý đến hai đứa."

Hy Nhi ngồi trong lòng Cung Viễn Chủy nghe vậy thì lại líu lo: "Cha chắc chắn là đi xin lỗi mẹ rồi, một lát nữa sẽ về thôi."

Ba người đang nói chuyện thì Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển đi vào phòng, Tuyên Nhi thấy Thượng Quan Thiển thì vội vàng chạy tới ôm chân nàng nói: "Mẫu thân, tại sao tụi con còn chưa dậy người đã đi rồi." cái miệng nhỏ trề ra, trông có vẻ rất buồn.

Thượng Quan Thiển ôm thằng bé vào lòng nói: "Ai bảo hai đứa dậy muộn, mẹ chỉ ra ngoài dạo một chút thôi."

Tuyên Nhi thở hổn hển nói: "Chắc chắn là cha đã kéo mẹ đi, cha nhỏ nhen muốn chết, mẹ mới ngủ cùng tụi con có một tối thôi mà."

Cung Thượng Giác nghe tới đây thì nhíu mày, tiểu tử này ngày càng to gan rồi.

Cung Tuyên Giác cũng không thèm để ý đến Cung Thượng Giác, chỉ ôm cổ Thượng Quan Thiển nói: "Mẫu thân, tối nay vẫn ngủ cùng tụi con chứ?"

Thượng Quan Thiển còn chưa kịp đáp thì Cung Thượng Giác đã giành nói trước: "Không được."

Cung Tuyên Giác chau mày nhìn hắn: "Tại sao? Hôm qua mẹ đã nói thích ngủ cùng tụi con."

"Hai đứa lớn rồi."

Cung Tuyên Giác tức xì khói: "Tụi con còn chưa lớn đâu nhé, cha nhỏ nhen chết được."

Thượng Quan Thiển cũng không biết làm sao, chỉ xoa đầu Cung Tuyên Giác: "Được rồi, tối nay ngủ cùng hai đứa."

"Quá tuyệt!"

Cung Thượng Giác chau mày nhìn Thượng Quan Thiển, Thượng Quan Thiển cũng không thèm nhìn hắn, chỉ ôm Tuyên Nhi đến bên bàn ngồi, rồi quay sang trêu chọc Hy Nhi đang ngồi trong lòng Cung Viễn Chủy, đứa con gái này của nàng thật ngoan ngoãn, đáng yêu làm sao.

Cung Viễn Chủy lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: "Dẫn ta ra ngoài để trông con cho hai người chứ gì"

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy: "Vất vả cho Viễn Chủy rồi."

Cung Viễn Chủy tức không nói nên lời

Buổi tối Tuyên Nhi và Hy Nhi ngoan ngoãn nằm giữa Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác, hai đứa trẻ rất vui, vì chúng chưa từng được ngủ cùng cha mẹ bao giờ. Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng vỗ lưng hai đứa trẻ: "Mau ngủ đi."

Cung Thượng Giác thì thở dài thườn thượt, biết làm sao được, hài tử của mình mà.

----

Chớp mắt đã sáu năm trôi qua. Gần đây Tuyên Nhi và Hy Nhi đều đi theo Cung Hồng Thương học cưỡi ngựa, bắn cung.

Từ sau khi Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển nhúng tay vào chuyện học hành của Cung Hồng Thương, Cung Hồng Thương cũng chăm chỉ hơn nhiều, việc học hành sau này cũng không tệ. Giờ cậu cũng dần trưởng thành, đã có dáng vẻ giống Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy năm đó, đã trở thành Hồng Thương thiếu gia có thể bảo vệ Thương Cung, bảo vệ Cung Môn.

Cậu vẫn thích chạy tới Giác Cung, Thượng Quan Thiển cũng hay nhắc lại chuyện năm xưa để ghẹo cậu, hỏi cậu giờ trưởng thành rồi có còn muốn đoạt quyền nữa không.

Mỗi lần nhắc đến đề tài này, Cung Hồng Thương vẫn đỏ mặt vì hổ thẹn

"Tẩu tẩu đừng nhắc lại chuyện năm đó nữa, khi đó Hồng Thương còn nhỏ, không hiểu được nỗi vất vả của tỷ tỷ, giờ Hồng Thương hiểu rồi, Thương Cung nên do tỷ tỷ quản lý. Hồng Thương sẽ tận lực giúp đỡ tỷ tỷ, bảo vệ Thương Cung, bảo vệ Cung Môn."

Thượng Quan Thiển thích thú nhìn Cung Hồng Thương, bây giờ mỗi lần nghĩ tới việc mình đã làm Cung Hồng Thương đều muốn tát mình mấy cái. Cũng may còn có Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác, nếu không có lẽ cậu sẽ còn mắc nhiều sai lầm hơn.

Vì Cung Hồng Thương thường đến Giác Cung, nên Tuyên Nhi và Hy Nhi cũng rất thích cậu. Cung Hồng Thương sau khi biết Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác muốn dạy chúng cưỡi ngựa bắn cung đã chủ động nhận nhiệm vụ này.

Hôm nay, Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác đến sân trường Cung Môn, Cung Hồng Thượng đang dẫn Tuyên Nhi và Cung Hy Nhi đi bắn tên. Động tác của hai đứa trẻ khá chuẩn, nhưng sức của Hy Nhi tương đối yếu nên dây cung vẫn chưa được kéo căng hết. Tuyên Nhi ở bên cạnh thì làm tốt hơn nhiều, thằng bé từ nhỏ đã khá nghịch ngợm, nên rất thích bộ môn cưỡi ngựa bắn súng này, hiện tại học tập cũng vô cùng nghiêm túc. Chỉ nhìn thấy lưng cậu thẳng tắp, dây cung trong tay đã được kéo căng hết cỡ, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào mục tiêu ở phía xa. Tuyên Nhi buông tay, mũi tên sắc bén như phá trúc bay ra, cắm thẳng vào hồng tâm của cái bia ở phía xa.

Thượng Quan Thiển nhìn mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm trên bia thì khẽ nhoẻn miệng cười nói: "Thành tích học tập của Tuyên Nhi không tệ ha."

Cung Thượng Giác khẽ cười nói: "Tuyên Nhi rất thích những môn này, đương nhiên học hành sẽ không tệ rồi."

Thượng Quan Thiển quay sang nhìn hắn: "Hài tử của Cung Nhị tiên sinh cưỡi ngựa bắn cung sao có thể kém được."

Cung Thượng Giác mỉm cười, nắm tay Thượng Quan Thiển đi về phía Cung Hồng Thương và hai đứa trẻ.

Hy Nhi nhìn cái bia ở xa xa: "Ca ca, huynh giỏi thật đó, ngay chính hồng tâm luôn."

Tuyên Nhi mỉm cười đầy tự hào, đưa tay lên xoa đầu Hy Nhi nói: "Ta là ca ca của muội, đương nhiên là lợi hại rồi."

Cung Hồng Thương cũng mỉm cười vỗ vai Tuyên Nhi nói: "Không tệ nha."

Cung Hồng Thương nhìn Hy Nhi đứng ở bên cạnh, xoa đầu cô bé nói: "Hy Nhi cũng đừng vội, từ từ thôi, động tác của con còn chuẩn hơn ca ca của con nữa đó."

Hy Nhi bĩu môi nói: "Muội yếu quá, không kéo nổi cái cung này."

Cung Hồng Thương không nỡ nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Hy Nhi, nên bế cô bé lên nói: "Là do cái cung này to quá, hôm khác Hồng Thương thúc thúc tìm cho con một cây khác nhỏ hơn."

Tuyên Nhi cũng ngẩng đầu lên nhìn Hy Nhi: "Muội muội đừng buồn, từ từ học, nếu không học được thì thôi, sau nay ca ca sẽ bảo vệ muội."

Thật ra Hy Nhi cũng không buồn lắm, vốn dĩ sức của cô bé yếu hơn mà, hơn nữa Hồng Thương thúc thúc cũng nói rồi, động tác của cô bé chuẩn hơn ca ca, đợi cô bé lớn hơn một chút chắc chắn cũng có thể bắn trúng hồng tâm giống như ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me