LoveTruyen.Me

Fanfic Du Chau Tung On Cinderella Man Chang Lo Lem


Những buổi hẹn hò của Cảnh Du và Vỹ Nam đã bắt đầu được gần hai tháng, tuy mang tiếng là hẹn hò nhưng cả hai vẫn rất lịch sự, họ chỉ đơn giản là đi ăn, đi dạo, đi xem phim cùng nhau ngoài ra tuyệt đối họ không vượt quá giới hạn thậm chí nắm tay họ cũng hạn chế. Vỹ Nam lúc nào cũng là người chủ động làm cho Cảnh Du cười, cậu luôn tỏ ra mình là một người rất chu đáo với "bạn trai", đích thân Vỹ Nam vào bếp làm bữa ăn trưa sau đó đem lên trường cho Cảnh Du đôi lúc cậu lại tự tay chuẩn bị đồ ăn khuya cho Cảnh Du sau mỗi buổi làm việc, cái cách Vỹ Nam đối xử với Cảnh Du làm cho anh cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ nhưng hình như vẫn còn thiếu một chút gì đó gọi là tình yêu. Đối với Vỹ Nam, Cảnh Du chỉ thật sự xem cậu là tri kỷ, là một người bạn thân ngoài ra anh vẫn chưa thể nào phát triển tình cảm với cậu thêm được nữa nhưng Cảnh Du vẫn cứ tự lừa dối bản thân rằng một lúc nào đó, anh sẽ có thể chấp nhận tình cảm của Vỹ Nam và quên đi Ngụy Châu. Về phía Ngụy Châu, sau chuyến du lịch, tuy cậu cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm của Tuấn Kiệt nhưng khi trông thấy Cảnh Du vui vẻ bên cạnh Vỹ Nam, cậu vẫn cảm thấy không cam tâm, trong suy nghĩ, trong tư tưởng và trong trái tim của cậu, hình ảnh của cái người mang tên Hoàng Cảnh Du đã thật sự lấp đầy. Đúng, ngày xưa người cậu yêu nhất chính là Tuấn Kiệt nhưng đó là chuyện đã quá lâu rồi, giờ đây người mà cậu yêu chính là Cảnh Du nhưng có lẽ, anh sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của cậu, trong khi đó Tuấn Kiệt lại quá nồng nhiệt, quá vồn vã khi ở bên cạnh cậu nhưng cho đến tận bây giờ, Ngụy Châu vẫn chưa thể nào chấp nhận được tình cảm của Tuấn Kiệt dành cho mình. Cả hai người, Ngụy Châu và Cảnh Du đang thực sự giam mình vào một cái mê cung mang tên "Ái Tính", một người thì trốn tránh, một người thì lại không dám thổ lộ, vô hình chung đã làm cho chính bản thân họ bị tổn thương, bị đau khổ và có lẽ họ vẫn chưa nhận ra là mình đã sai khi mượn Tuấn Kiệt và Vỹ Nam làm "tấm bình phong" để che chắn cho trái tim đang bị tổn thương của cả hai người.

Một buổi chiều cuối tuần của những ngày hè đầy nắng và gió, Vỹ Nam đang cùng Cảnh Du đi dạo tại bến tàu, vẫn như vậy Vỹ Nam luôn là người làm Cảnh Du cười tuy có đôi lúc anh lại như người mất hồn khi nhìn về phia xa, những lúc đó Vỹ Nam luôn luôn cảm nhận được nhưng cậu vẫn cố gắng vui vẻ để có thể tạo cho Cảnh Du những cảm giác thoái mái nhất và không quá gánh nặng trong suy nghĩ của mình.

"Này, đằng kia có bán kem, cậu ăn không?" – Vỹ Nam kéo tay Cảnh Du

"Ừ, cũng được, để tôi đi mua cho cậu"

"Thôi cậu ngồi đây đi, để tôi đi mua cho" – Vỹ Nam đẩy Cảnh Du ngồi xuống chiếc ghê cạnh đó rồi chạy ngay đến xe kem. Cảnh Du ngồi lại một mình nhìn theo hướng của Vỹ Nam, anh lại mỉm cười vì sự hồn nhiên của Vỹ Nam, trong phút chốc anh lại chợt nghĩ đến hình ảnh của Ngụy Châu bên cạnh Tuấn Kiệt, nụ cười của cậu ấy lúc nào cũng rất vui vẻ và hạnh phúc.

"Đây, kem chocolate của cậu" – Vỹ Nam cầm một cây kem đưa trước mặt Cảnh Du làm anh giật mình

"Cám ơn cậu! Sao cậu biết tôi thích ăn kem chocolate?" – Cảnh Du mỉm cười

"Có gì của cậu mà tôi không biết đâu!" – Vỹ Nam cười thật tươi rồi ngồi xuống bên cạnh Cảnh Du. Câu nói của Vỹ Nam làm Cảnh Du có chút chạnh lòng vì từ lúc quen biết nhau đến giờ, anh vẫn chưa bao giờ chịu tìm hiểu một chút gì về Vỹ Nam cả, tất cả mọi thứ đểu là Vỹ Nam chủ động làm cho anh, ngoài ra thì Cảnh Du hoàn toàn chưa từng làm được gì cho Vỹ Nam cả.

"Này, cậu bị sao vậy Vỹ Nam?" – Đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Vỹ Nam, bất chợt Cảnh Du thấy máu mũi của Vỹ Nam đang chảy ra. Anh nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho Vỹ Nam

"Không sao đâu, chắc dạo này do tôi hay thức khuya để làm việc nên sức khỏe có tí vấn đề đó mà"

"Cậu phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ, hay là mình đi bác sĩ kiểm tra được không?"

"Thôi không cần đâu, tôi biết rõ sức khỏe của mình mà"

"Có chắc là cậu không sao không?"

"Yên tâm đi, tôi nói không sao là không sao mà, đừng lo!"

"OK! Vậy thì tôi yên tâm nhưng mà tôi nói rồi đấy có thời gian thì cũng nên đi kiểm tra sức khỏe của mình đi. Cậu phải có sức khỏe mới có thể làm việc được"

"Hiểu rồi, khổ lắm nói mãi, cậu càng lúc càng rắc rối đấy Hoàng Cảnh Du à!"

"Tôi lo cho cậu mà cậu dám nói tôi rắc rối hả, cái thằng nhóc này" – Cảnh Du vừa nói vừa dùng tay chợp lấy cổ của Vỹ Nam và nhấn nhẹ xuống. Cả hai cứ thế ngồi đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.

Gần đó, Tuấn Kiệt và Ngụy Châu cũng đang đi dạo với nhau, họ vô tình trông thấy Cảnh Du và Vỹ Nam đang đùa giỡn với nhau

"Chàng trai đó là người yêu của Cảnh Du đấy à, trông có vẻ cũng ok đấy chứ, rất đẹp trai, lại rất hợp với Cảnh Du"

"Em cũng chả biết nữa, Cảnh Du chưa bao giờ nhắc đến cậu ta khi ở nhà" – Ngụy Châu trả lời với gương mặt thoáng buồn

"Hay là chúng ta lại chào hỏi họ đi" – Tuấn Kiệt cười nói tính đi về phía của Cảnh Du và Vỹ Nam đang ngồi

"Thôi, chúng ta đừng nên làm phiền họ" – Ngụy Châu nắm lấy cánh tay của Tuấn Kiệt và kéo lại – "Em đói quá hay là chúng ta đi ăn gì đi"

"Ừ vậy cũng được, anh biết có một quán ăn Hàn Quốc ngon lắm, hay là anh đưa em đến đó ăn nhé"

"OK, chúng ta đi thôi" – Nói xong, Ngụy Châu nắm tay Tuấn Kiệt và rời khỏi bến tàu

Tối đó, sau bữa ăn, Cảnh Du đang dọn dẹp trong bếp, Ngụy Châu từ bên ngoài đi vào lấy một ly nước và đứng nhìn chăm chú về hướng của Cảnh Du. Sự hiện diện của Ngụy Châu, Cảnh Du hoàn toàn cảm nhận được nhưng anh thật sự không muốn cho cậu biết điều đó, Cảnh Du cứ thế chăm chú vào công việc của mình

"Cảnh Du này!" – Sau cùng, người lên tiếng trước chính là Ngụy Châu

"À... Ngụy Châu, cậu vào từ bao giờ vậy, tôi không biết!" – Cảnh Du vẫn không quay lại

"Chuyện đó không quan trọng, tôi có chuyện muốn nói với cậu"

"Chuyện gì?"

"Lúc chiều nay khi đang đi dạo với Tuấn Kiệt ở bến tàu, tôi có thấy..."

"Thấy gì?" – Cảnh Du bỗng nhiên ngưng lại khi nghe Ngụy Châu nhắn đến hai chữ "bến tàu"

"Tôi thấy cậu đi cùng chàng trai mấy nay hay đến trường để ăn trưa với cậu, có phải hai người đang quen nhau không?"

"Chuyện đó có liên quan gì đến cậu không?" – Cảnh Du cố gắng giữ giọng thật lạnh lùng để trả lời câu hỏi của Ngụy Châu

"Chỉ là tôi quan tâm cậu thôi"

"Vậy thì cám ơn cậu nhưng không cần thiết phải quan tâm tôi như vậy đâu!"

"Ý cậu là sao?"

"Tôi thấy cậu còn nhiều người để quan tâm lắm, không cần thiết phải đế ý đến tôi đâu" – Cảnh Du quay lưng đi ra ngoài nhưng trước khi anh thật sự rời khỏi đó, Cảnh Du còn quay sang nói tiếp với Ngụy Châu – "Đúng là tôi với Vỹ Nam đang quen nhau, tôi chỉ cần cậu ấy quan tâm tôi thôi, còn cậu thì nên dành tình cảm và sự quan tâm của mình cho bạn trai của cậu đi. Vậy nhé!"

Lại một lần nữa, Cảnh Du tạt một ly nước lạnhvào mặt Ngụy Châu bằng chính câu nói vô tình của mình. Những giọt nước mắt củaNgụy Châu lại tiếp tục lăn dài trên gương mặt cậu. Rốt cuộc cậu đã làm gì saimà cậu lại bị đối xử như vậy, và tại sao người đó lại là Cảnh Du....

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me