LoveTruyen.Me

Fanfic Duchau Bao Gio Co Yeu Nhau

Nguỵ Châu thức dậy trên chiếc giường king size trắng tinh, cậu nheo mắt vì ánh sáng chói loá của mặt trời buổi ban sớm rọi thẳng vào căn phòng rộng lớn, vậy là cậu đã chính thức được sống trong căn nhà này, căn nhà đáng sợ của Hoàng Cảnh Du.

Vươn vai vài cái, Nguỵ Châu bước xuống giường - đập ngay vào mắt cậu là bộ quần áo đã được treo sẵn ở cái móc gần đó, chắc là do anh đã chuẩn bị cho cậu. Nhếch mép, cậu bước đến lấy nó rồi đi thẳng vào nhà tắm, hôm nay có lẽ phải làm nhiều việc đây.

---------------------------

Nguỵ Châu bước đến tấm gương lớn sau khi được tận hưởng cảm giác sảng khoái khi được vùi mình trong bồn nước nóng ấm. Trên người cậu hiện tại chỉ quấn một chiếc khăn độc nhất, để lộ ra cơ thể hoàn mỹ. Làn da vốn đã trắng lại còn rất đỗi mịn màng, không chút tuỳ vết. Bất kỳ ai nhìn thấy chắc chắn sẽ phải đắm chìm trong cảm giác mát lạnh do nó mang lại. Vòng eo thon cuốn hút nhưng lại không quá yểu điệu cùng khuôn ngực cứ phập phồng lên xuống đều đều. Liệu rồi sẽ có ai cưỡng lại nổi đây?

Vuốt lại mái tóc rối bù của mình sau khi ma sát với chiếc khăn dày cộm, trông cậu lúc bấy giờ không khác gì con mèo vừa mới nghịch nước xong lại thích thú đắm chìm trong đống chăn bông... Nguỵ Châu mỉm cười nhìn mình trong gương:

- Sao lại có thể quyến rũ đến thế chứ? Hoàng Cảnh Du, để xem anh sẽ ra sao đây!

Với tay lấy cái áo sơ mi trắng mặc vào, nó dường như khá lớn so với cơ thể của cậu nhóc 18 tuổi, cái áo dài không quá nửa đùi trong khi cái áo thì rộng thùng thình, phải rồi, đó là áo của anh mà. Nguỵ Châu phì cười nhìn lại dáng vẻ của mình rồi đưa tay lấy nốt cái quần lên ngắm, lại không ổn rồi, dài quá. Chẹp miệng, cậu quăng hẳn cái quần sang một bên rồi tháo hẳn cái khăn tắm đang quấn ngang hông của mình để lộ ra một cặp đùi trắng nõn nà đầy cám dỗ.

- Đành phải vậy thôi! - Nguỵ Châu nhún vai rồi mở cửa ra ngoài, tiến thẳng xuống dưới nhà tìm anh.

---------------------------

Cảnh Du đang ngồi ở phòng ăn đọc báo và nhâm nhi tách cà phê đen nghi ngút khói, không gian thật yên tĩnh do sở thích không muốn người khác quấy rầy trong lúc dùng bữa. Nhưng hôm nay có lẽ lại khác, anh đã sai người gọi Nguỵ Châu xuống đây rồi.

" Cạch " - cánh cửa phòng ăn bật mở, Nguỵ Châu rụt rè ló đầu vào.

Đặt tờ báo xuống, anh mỉm cười đưa tay ngoắc cậu lại :

- Vào đây.

- Vâng!.. - Nguỵ Châu lí nhí đáp rồi ngượng ngùng mở rộng cánh cửa ra và bước vào. Mặt cậu cúi gầm xuống đỏ nhừ, hai tay thì đang cố kéo vạt áo cho nó dài ra thêm một chút nữa.

Cảnh Du hơi thoáng ngây người khi bắt gặp hình ảnh trước mặt. Đôi chân thon gọn mịn màng đang cố khép nép e ngại trong khi phần thân trên lại lấp ló ẩn hiện sau lớp áo để bung hai cúc đầu. Những cảm giác đụng chạm hôm qua lại ào về trong tâm trí anh làm cả người rạo rực. Nhóc con này thật biết cách giết người mà!

- Chú!...~ - Nguỵ Châu đứng trước mặt anh thỏ thẻ gọi.

Giật mình dứt mắt khỏi cơ thể kia, anh nhếch mép kéo mạnh tay làm cậu ngã nhào tới ngồi lên đùi mình. Nhanh nhảu vòng một tay ra sau siết chặt eo cậu, còn một tay thì chậm rãi mơn trớn cặp đùi gợi cảm, ánh mắt thích thú nhìn đôi chân đang cố khép lại vì nhột nhạt.

- Em đang quyến rũ tôi đấy à?

- Ưm~ không có, tại quần áo rộng quá nên Châu Châu mặc không vừa ah! - Nguỵ Châu khẽ rên lên, cả người cứ đang ngọ nguậy không yên cố giương đôi mắt to tròn lên nhìn trong khi ngón tay cứ mân mê chiếc cúc áo của anh.

- Nghịch quá! Làm việc ở bar được mấy ngày rồi mà lại học được những thứ này đấy? - anh bật cười đưa tay nhéo nhẹ mũi cậu.

- Những thói này Châu Châu chỉ làm với chú thôi, với người khác thì tuyệt đối không đâu! - Cậu chu mỏ lên đáp, tay vẫn không ngừng táy máy mân mê vẻ như chiếc cúc ấy rất đẹp.

Phì cười trước vẻ đáng yêu đó, anh tiến tới cắn nhẹ lên đôi môi đang vẫu lên kia rồi nhanh chóng cuốn cậu vào một nụ hôn nóng bỏng. Nguỵ Châu mỉm cười nhắm mắt đáp trả. Cậu chủ động hé môi để chiếc lưỡi ướt át của anh chui tọt vào và quấn lấy chiếc lưỡi ranh ma của cậu. Bàn tay quỷ quái của anh lại quay về điểm khởi đầu với buổi sáng hôm hay - cặp đùi mơn mởn. Anh vuốt ve cặp đùi ấy một cách say sưa, bàn tay cứ miết dọc từ dưới lên trên, từ trên ngược xuống rồi đột ngột luồn ra sau bóp mạnh vào mông cậu làm Nguỵ Châu giật thót người, sau đó lại xoa nắn nó nhẹ nhàng qua lớp boxer. Những động chạm hôm nay có cảm giác như mạnh hơn hôm qua nhiều.

- Ưm..... Chú.... Chú ... Đừng mà...... Châu Châu.... Ưm... nhột.....!!~ - Nguỵ Châu rên ư ử giữa nụ hôn, cậu cứ phải rướn người lên né tránh anh, thật không thể chịu nổi mà!

Anh mỉm cười không đáp và cũng chẳng có dấu hiệu gì là sắp dừng lại, anh day day đầu lưỡi cậu để cảnh cáo, bàn tay càng xoa nắn kịch liệt hơn nữa. Nhưng rồi ánh mắt anh chợt hướng tới phía cánh cửa đang mở toang kia, là Từ Anh đang đứng đó chăm chăm nhìn họ, khi bắt gặp ánh mắt của anh nhìn thấy, cô nhíu mày rồi bỏ ra ngoài sân.

- Chú!!~ - Nguỵ Châu vẫn khổ sở rên rĩ, cả người cậu hiện giờ rạo rực lắm rồi.

Nhếch mép nút mạnh môi cậu lần cuối, anh dứt ra khỏi nụ hôn.

- Cưng còn nhỏ lắm nhóc à! Đừng học đòi người ta quyến rũ đàn ông như thế! - Anh nhéo má cậu một cái thật mạnh làm nó ửng đỏ cả lên.

- Châu Châu đã nói là tại quần áo rộng ah! - Nguỵ Châu phụng phịu xoa xoa má làm anh trông thấy cũng phải bật cười.

Bế sốc cậu lên, anh đứng thẳng dậy rồi đặt cậu ngồi xuống ghế, mỉm cười xoa rối tóc cậu:

- Ăn sáng đi!

Dứt lời, anh đi khỏi đó bỏ lại một con mèo đang ngồi nhăn nhó trông khó coi hết sức!

" Không được rồi, cố tình quyến rũ hắn nhưng lại không chịu đựng được những động chạm đó, phải làm sao đây? " - Nguỵ Châu nhíu mày, môi cắn chặt lại suy nghĩ. - " Cứ như thế này có khi nào hắn đè mình ra không nhỉ? " - Cậu bắt đầu lo lắng. Chỉ muốn lợi dụng khuôn mặt để tiếp cận được anh thôi nhưng hình như đã đi quá xa rồi.

---------------------------

- Có chuyện gì? - Cảnh Du bước ra sân, nơi Từ Anh đang đứng.

- Bigboss à, sao thằng nhóc đó lại.... - Từ Anh chỉ tay hướng vào nhà.

- Là do tôi đưa cậu ấy về đây. - Anh bật lửa châm thuốc, đứng đối lưng lại với cô mà thản nhiên đáp.

- Chấp nhận về nhà người khác lại còn thoải mái ân ái như vậy! Rõ ràng đang cố tình tiếp cận anh đấy Bigboss à! - Cô nhíu mày bước ra đứng trước mặt anh.

- Nhưng tôi lại muốn cậu ấy tiếp cận mình đấy! - Anh nhếch mép nhìn cô.

- Anh biết lí do của cậu ta? - Khuôn mặt cô dãn ra.

- Không! - Anh nhún vai thản nhiên đáp cộc lốc.

- Vậy tại sao.... - lại nhăn mặt - Anh không sợ cậu ta là người từ bang hội khác cài vào à?

- Đối với khuôn mặt thiên thần ấy, đột nhiên tôi không muốn nghĩ vậy! - Anh mỉm cười đưa điếu thuốc lên miệng.

- Bigboss à!!!!! - Cô khó chịu gằn giọng, thật không còn gì để nói được nữa.

- Cô yên tâm đi, có lẽ cậu ta dễ dàng gần gũi với tôi vì những rung động đầu đời thôi, không có gì đáng lo sợ đâu! - Anh vỗ vai cô mà trấn an, anh biết cô cũng chỉ muốn tốt cho bang hội thôi.

- Anh biết cậu ta chỉ là rung động nhất thời, vậy mà...... Anh xem cậu ta là thế thân của Hứa Lạc sao? - cô tròn mắt nhìn anh.

- Ừ! - Anh thở dài gật đầu rồi chợt phì cười bước vào trong nhà - " Tôi đang cố tự lừa dối mình cậu ấy là Lạc Lạc ."

Từ Anh cũng khẽ thở dài nhìn theo anh rồi cô chợt ngẩng lên:

- Em vẫn không tin đó là lí do cậu ấy tiếp cận anh đâu! Bọn em sẽ vạch trần cậu ấy cho anh xem, Bigboss à! - Cô nói với theo.

- Ok! - Anh gật đầu đáp nhưng chân vẫn cứ bước đi đều đều. Đối với anh em sống chết có nhau thì anh cũng là một người rất tốt đấy chứ.

----------------------------

" Cạch " - Cảnh Du trở lại vào phòng ăn, vừa nhìn thấy anh, Nguỵ Châu đã vội chạy tới.

- Chú à, hôm nay Châu Châu phải đi học nhưng quần áo để hết ở nhà cũ rồi, phải làm sao đây? - Cậu nhăn mặt nhìn anh, cái tính nũng nịu này Hứa Lạc hoàn toàn không có nhưng bỗng dưng anh lại thấy hơi thinh thích một chút, chỉ một chút thôi, có lẽ là vì tâm trạng anh đang tốt.

- Vậy thì nghỉ học một ngày đi! - Anh vòng tay ôm lấy eo kéo cậu vào lòng, bàn tay lại lần mò trong lớp áo sơ mi, tìm đến cặp mông tròn trĩnh của cậu mà xoa bóp - " Tôi dẫn em đi mua đồ mới ! "

- Uhm! - Nguỵ Châu rên rỉ, hai bàn chân cố nhón cao để tránh những động chạm từ bàn tay của anh nhưng vô ích ! - Đi mua đồ cũng phải có quần áo để mặc trước đã chứ.

- Vậy thì đi chọn một bộ cho vừa thôi! - Anh mỉm cười rồi đánh bốp vào mông Nguỵ Châu rồi kéo tay cậu đi lên phòng mình.

-------------------------

- Nhiều quần áo quá, nhưng toàn vest thôi! - Nguỵ Châu phụng phịu ngước nhìn cái tủ quần áo khổng lồ của anh.

- Bên góc trái có cái áo phông đấy! - Anh ngồi ung dung chỉ chỏ.

- Chú lấy cho Châu Châu đi! - Cậu quay mặt nhìn anh, khuôn mặt xụ như cái đống bánh bao chiều.

Anh phì cười rồi đứng lên tiến lại đó khiến Nguỵ Châu hớn hở hẳn ra, cậu tung tăng chạy lại giường anh rồi ngồi phạch xuống.

- Muốn vừa thì chỉ có quần áo củ thôi nhé - anh vừa nói vừa đưa tay chọn đồ.

- Vâng! - Nguỵ Châu đáp lại nhưng thật chất đang nhích dần lại cái laptop đang bật mà anh mới đặt ở cái bàn gần giường - " Chắc chắn là nằm trong đó rồi!"

- Em mặc bộ này đi! - Cảnh Du chợt quay phắt lại làm Nguỵ Châu giật bắn cả người.

Nheo mắt nhìn cậu, anh tiến lại gần. - Em làm gì vậy?

- Vâng.. Dạ..! - Nguỵ Châu ấp úng nhìn anh nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, cả người nhanh chóng nằm phạch xuống giường. - " Giường của chú êm thật, hơn cả cái giường mà hôm qua Châu Châu nằm ah! "

- Vậy sao? - Anh mỉm cười rồi đưa bộ đồ trên tay cho cậu, ánh mắt có hơi khác thường. - Em đi thay đi.

- Vâng! - Nguỵ Châu ngồi dậy cầm lấy bộ quần áo rồi phi thẳng vào nhà tắm. Đóng cửa sầm lại, cậu thở phào nhẹ nhõm. - " Phù ~~ mém chết! Cầu cho hắn không để ý ah!"

Bên ngoài, Cảnh Du đang nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia, khuôn mặt anh đanh lại đáng sợ nhưng rồi - " Chỉ là đa nghi thôi! " - Anh mỉm cười tự chuyển hướng suy nghĩ của mình rồi với tay lấy cái lap đem đi cất.
--------------------------
[ END CHƯƠNG 4 ]

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me