LoveTruyen.Me

[Fanfic KaiYuan] I can't

Chap 17- Chút gợn sóng nhỏ của một quá khứ đau thương và...Vương Nguyên

JaydaTran

Chap 17
Chút gợn sóng nhỏ của một quá khứ đau thương và...Vương Nguyên

Sáng thứ bảy không khí mát lành trong trẻo khiến người ta thoải mái. Ánh nắng sớm dịu dàng nhảy múa cùng những cơn gió cuốn theo lá cây, khung cảnh thật làm lòng người thư thái yên bình

Trong không gian thế này, nằm trên chiếc giường êm ấm của mình mà ngủ nướng đến khét một chút chính là tận hưởng tốt nhất cuộc đời a~

Nhưng Vương Nguyên hôm nay không được hưởng thoải mái này lâu lắm, cậu đang chìm đắm trong mộng đẹp, đột nhiên lại bị tiếng chuông cửa không ngừng vang lên đánh thức

Vương Nguyên từ trong mộng đẹp bị kéo trở lại, cậu nheo mắt trước ánh sáng bất ngờ từ cửa sổ chiếu vào phòng, xoa lung tung mái tóc rối vì mới ngủ dậy của mình

Trong tư thế chân sau chồng lên chân trước, Vương Nguyên từ nệm chăn ấm áp loạng choạng đi mở cửa. Trong đầu không ngừng rủa 'Hừ, xem ai phá hỏng mộng đẹp của lão tử!'

Nhưng cậu cũng không làm gì được cái người phá hỏng giấc ngủ của mình, chỉ có thể mở to mắt trân trối nhìn Vương Tuấn Khải trước mặt nở nụ cười chói mắt còn hơn so với ánh mặt trời kia

Nhìn anh như thế, cậu nhịn không được lại muốn làm nũng. Liền dẩu môi trách móc

"Vương Tuấn Khải, người ta còn lưu luyến giường a :3 anh nỡ lòng nào lại chia cách em với nó a~" vẻ mặt cực kì tội nghiệp

"A, thật ngại quá, anh đã phá giấc ngủ của em sao? Nhưng anh đợi lúc này lâu rồi, thật sự không còn đợi được nữa nên liền đến gặp em" nói rồi cưng chiều vuốt mái tóc còn rối bời của cậu

Vương Nguyên mở miệng ra rồi lại ngậm trở lại, đành chịu nhìn anh. Cậu xoay người dẫn anh vào trong, mình thì nhanh chóng tọt đi vệ sinh cá nhân

Vương Tuấn Khải nhìn quanh quất, thấy trong nhà ngoại trừ cậu thì chẳng còn ai, thấy cậu vừa bước ra liền hỏi

"Nguyên tử, sao trong nhà lại chỉ có mình em?"

Vương Nguyên bước vào bếp mở tủ lạnh lấy ra một hộp sửa và hai quả trứng, vừa loay hoay chuẩn bị bữa sáng vừa trả lời anh

"Ba em ngày nào cũng đi làm. Mẹ cũng thường đi theo giúp đỡ cho ba hoặc là đi mua sắm với bạn bè để giải trí. Đúng ra là còn người làm, nhưng vừa nghỉ về quê mấy hôm rồi. Đến khi em đi chắc là mẹ đã về đến đây rồi"

Trong lúc trả lời anh, cậu đã rót sữa ra ly thủy tinh trong suốt, nói xong thì ngửa cổ uống một ngụm rồi đặt lại xuống bàn ăn. Rồi lại vòng qua bắt chảo làm trứng ốp la

Vương Tuấn Khải nhìn cậu vừa nói chuyện vừa loay hoay trong bếp như thế, cảm thấy thật giống bọn anh là một gia đình, cho đến sau này sẽ êm êm ấm ấm ở bên nhau như thế này. Không khí gia đình chân thật như thế này làm anh cảm thấy trong lòng một mảng ấm áp đến làm cho trái tim đóng băng bao lâu nay như tan chảy

Vương Nguyên nhìn trứng trong chảo từ từ chín đến, lấy dĩa vớt đặt ra ngay ngắn. Rồi lấy xúc xích trong tủ cắt ra từng miếng xếp bên cạnh. Cảm thấy đã đẹp mắt, cậu định với tay lấy vài miếng sandwich thì đột nhiên một vòng tay phía sau ôm chầm lấy cậu, khiến cả người cậu ngả về sau, dựa trên lồng ngực của anh

Vương Nguyên có chút ngây ngốc, cả người cứng đờ. Xúc cảm từ cái ôm phía sau khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp. Cũng vì thế mà nghe được rõ ràng nhịp tim của anh đang tăng dần

Vương Tuấn Khải thấy cậu không phản ứng, vòng tay càng thêm siết chặt một chút. Làm cho Vương Nguyên đang chết trân đó hoàn hồn lại

"Này, em đang làm bữa sáng. Buông em ra đã" nói rồi đặt tay lên hai tay đang vòng trước bụng mình

"Ngoan ngoãn để anh cảm nhận cảm giác gia đình một chút nào"

"Sau này ở cùng ở kí túc xá, em sẽ chăm sóc cho anh mà"

Câu nói này làm cho lòng người cực kì ấm áp. Vương Tuấn Khải khẽ khàng hôn lên sau gáy cậu một cái làm Vương Nguyên hơi nhột rụt cổ lại. Bất quá cũng không giảy khỏi vòng tay anh. Cứ giữ yên như thế một lúc, Vương Tuấn Khải mới chịu buông cậu ra. Nhưng vẫn tham lam đòi hỏi một câu

"Bảo bối, em gọi một tiếng chồng đi!" Vẻ mặt cực kì mong đợi

"Anh đòi hỏi nhiều quá rồi" cậu cười cười xoay người lấy bánh mì rồi xoay lại nhìn Vương Tuấn Khải dáng vẻ tội nghiệp dõi theo từng hành động của mình

"Anh hảo khó thỏa mãn... chồng~"

Nhỏ giọng gọi xong liền ngại ngùng bưng dĩa trứng và bánh mì bỏ chạy ra bàn ăn gầ đó, ngồi xuống rồi làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra

"Bảo bối, em gọi lại lần nữa đi!" Vương Tuấn Khải kích động đi nhanh đến ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu chăm chú

Nguyên xé bánh mì cho vào miệng, xiên thêm một miếng xúc xích cùng trứng ốp la cho vào miệng, rồi mới vừa nhai vừa trả lời

"Anh đi mà tự gọi lại đi" hứ. Anh nghĩ da mặt của em chịu nổi sao? Còn bắt người ta gọi lại~

Tuấn Khải cũng không ép cậu nữa. Chỉ nhớ lại khi nãy vương Nguyên vừa gọi lột tiếng "chồng~" xong liền xoay đi, hai bên tai cũng đỏ hết cả lên nhìn hảo khả ái

Anh không nói thêm nữa. Ngồi đối diện yên lặng nhìn người thương ăn sáng bộ dáng như một chú mèo nhỏ. Cả hai đều vô cùng tận hưởng không gian yên bình ngọt ngào buổi sáng sớm này

Vương Nguyên ngậm bánh mì và xúc xích đến phồng hai bên má, thỉnh thoảng ngước lên nhìn thấy Vương Tuấn Khải chống cằm lên tay nhìn mình lại không nhịn được cong khóe miệng

Sao tim lại đập nhanh thế này? Sao mặt lại nóng thế này? Sao lại cảm thấy ấm áp hạnh phúc thế này? Khoảnh khắc này, quả là rất đáng trân trọng

Cứ ngọt ngọt ngào ngào như thế đến khi cậu ăn xong, đẩy ghế đứng dậy bưng dĩa đến bồn rửa. Vừa xoay người lại liền thấy ngay Vương Tuấn Khải đứng ngay phía sau, khoảng cách rất gần

"Anh lại đòi hỏi gì nữa đây? Chồng~" cậu cười tủm tỉm nhìn anh vẻ mặt cưng chiều, cũng từ từ nở nụ cười

"Bảo bối hôm nay ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, vậy để anh thưởng cho em!"

Hành động còn nhanh hơn lời nói. Tay phải đưa đến thắt lưng kéo cậu vào lòng, tay trái nâng cằm người yêu nhỏ bé. Môi mỏng dần dần tiến sát, Vương Nguyên cũng từ từ nhắm mắt lại

Nụ hôn lúc sáng sớm, nhẹ nhàng mà thật ấm áp. Vương Tuấn Khải, em làm sao có thể rời khỏi anh đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Nguyên Nguyên à mau xuống mở cửa!" Tiếng Lưu Chí Hoành mãnh liệt vọng ra từ loa điện thoại làm Vương Nguyên phải đưa tay xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình

Cậu chạy chậm xuống mở cửa, liếc mắt khinh thường nhìn cái người đang cười toe toét mới đến

"Chuông cửa đâu? Chuông cửa làm gì? Để cho cậu ngắm sao? Làm tai tớ khổ muốn chết!"

"Xin lỗi cậu, em ấy thường mắc chứng tăng động buổi sáng. Hoặc có thể nói là... còn bực tôi vì gọi dậy sớm ấy mà. Xin lỗi" Thiên Tỉ một bên chống đỡ cái nhìn đến muốn đem hắn khoét một lỗ của Vương Nguyên còn đỡ luôn ánh mắt của Lưu Chí Hoành còn bực mình ở một bên

"Không gì đâu. Mau vào đi!" Cậu ngán ngẩm nhìn bọn họ, biết ngay là Tiểu Thiên Thiên phải chiều chuộng Nhị Hoành đến tên ấy lộng hành rồi

"Sao lâu thế? Mau vào đây giúp một tay!" Vương Tuấn Khải đứng ở cửa phòng ngoắc ngoắc tay, cả ba người còn lại bước vào. Bắt đầu công cuộc dọn đồ cho Vương Nguyên
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Nguyên Nguyên, cái này là cái gì?" Khải cầm trên tay sợi dây chuyền nhìn thật quen mắt, không hiểu tại sao lại có một cảm giác gì đó dấy lên trong lòng, cùng với kí ức vụn vỡ của tai nạn năm đó như có quan hệ với nhau

Sắc mặt anh có chút cứng ngắc xoay sang nhìn Vương Nguyên sắc mặt biến đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường

"A, đây là của mẹ cho em. Là độc nhất vô nhị đó! Bảo đảm không kiếm được cái thứ hai" cậu nói rồi nhìn anh cười thật tươi, cười đến là vô tội

"Đương nhiên là không có cái thứ hai rồi. Cậu nhìn mặt dây chuyền chỉ là hai cánh của cỏ bốn lá, ai lại có thể có cái thứ hai?"

Lưu Chí Hoành nhìn mặt dây chuyền chỉ là nửa phần của cỏ bốn lá, giống như có ai đó cố tình chia đôi phân nửa còn lại ra vậy

Vương Tuấn Khải nhìn cậu chăm chăm, tiếp tục nắm chặt dây chuyền mà nói

"Mặt dây chuyền này không thể có cái thứ hai. Nhưng có thể ghép cùng với một cái khác để trở nên hoàn chỉnh"

Anh nói rồi vẫn nhìn cậu, hai tay lúc này đã đưa lên cổ chầm chậm tháo chiếc dây chuyền đã lâu luôn nằm sau lớp áo của mình xuống. Giống như tai nạn năm xưa, đến nay vẫn mãi theo anh. Chỉ là được giấu thật sâu bên trong, lặng lẽ một mình kiên cường cầm cự

Rất nhanh mặt dây chuyền của anh cũng được lấy ra. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy sắc mặt liền có chút biến đổi. trong lòng Vương Nguyên càng hoang mang lo lắng. Nhưng vậu vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh

Cả bốn người đều nghiêm túc đến không dám hít thở mạnh, Vương Tuấn Khải từ từ đưa hai mặt dây chuyền lại bên nhau. Hai bên gộp lại, quả thật là vừa đúng tạo thành một nhánh cỏ bốn lá bằng đá quý màu xanh lá trong suốt. Vì đưa lên cao, hai mặt dây chuyền gộp vào nhau hoàn chỉnh như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh đến chói mắt dưới ánh sáng mặt trời buổi sáng

Nhưng... hình dạng nó không được trọn vẹn hoàn toàn, vì bên của Vương Nguyên có một khoảng khoét nhỏ, nhìn một hồi vẫn cảm thấy không đúng

"Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng chúng ta lại có kiểu giống nhau đó. Mặc dù chúng không thể ghép lại bên nhau rồi. Anh xem chúng ta có duyên như thế, có phải là do trời sinh không?"

Vương Nguyên gượng gạo nở nụ cười nói đùa với anh. Vương Tuấn Khải chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của cậu

"Thì ra không phải. Xin lỗi đã làm các em căng thẳng theo. Nhưng anh chỉ sợ chuyện đó xảy ra thôi..."

"Chuyện đó?" Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành đồng thanh thắc mắc

"..."

"Hoành Hoành, mau qua đây phụ anh một tay!" Thiên Tỉ nhanh chóng tìm công việc khác để bọn hắn không cần ở lại tìm hiểu việc mà Vương Tuấn Khải bận tâm nữa

Đương nhiên Chí Hoành cũng hiểu ra ý tứ của hắn, đành chạy lại bên này. Đợi lúc nào đó hỏi hắn cũng được mà, có lẽ hắn biết...

"Ngoan, đợi khi có cơ hội anh sẽ nói cho em biết. Em chỉ cần nhớ, là dù có như thế nào, cũng đừng rời xa anh. Phải tin tưởng anh, có hiểu không?"

Anh dùng giọng nói đầy ôn nhu dịu dàng giúp cậu bình tâm trở lại, không nhịn được kéo cậu vào lòng, ôm lấy thân hình gầy gầy của người trong lòng. Thì thầm

"Em chỉ cần nhớ rõ, Vương Tuấn Khải yêu em. Yêu Vương Nguyên của hiện tại. Vương Tuấn Khải hiện tại hay tương lai, đều chỉ có một mình em. Nguyên tử, hãy tin tưởng anh"

Giọng nói của anh có chút hỗn loạn, thể hiện rõ ràng sự bất an trong lòng. Vương Nguyên nghe ra cũng hấp tấp vòng tay ôm lấy anh

"Em tin anh. Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên này nhớ rõ anh yêu em. Nhớ rõ chúng ta đã từng bên nhau hạnh phúc như thế nào. Em sẽ không rời xa anh..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nguyên cũng chỉ là chuyển một số đồ đạc đến kí túc xá, cũng không phải là chuyển nguyên căn nhà nên rất nhanh bốn người tám tay một chút liền hoàn thành xong

Chiếc xe hơi của gia đình Thiên Tỉ đã chờ sẵn trước cổng, bốn người đồng loạt lên xe đi đến kí túc xá của trường

Kí túc xá nằm độc lập ở một khu bên cạnh các dãy phòng học, được nối bằng một cánh cổng có thể đi thẳng qua khu lớp học

Mà ngôi trường này không hổ danh là trường trung học có điều kiện tốt nhất thành phố. Hiện tại thì Vương Nguyên đã hiểu được lí do vò sao rồi

Cậu dạo một vòng căn phòng của mình mà mắt chữ A mồm chữ O. Căn phòng này, gọi là kí túc xá sao? Rõ ràng là ngang tầm với khách sạn cao cấp rồi. Bước vào cửa là hai cái tủ lớn ở hai bên đường đi. Tiếp theo là hai chiếc giường lớn, bên cạnh mỗi giường là tủ nhỏ

Bên cạnh mỗi giường còn là một chiếc bàn học và một kệ sách lớn. Tất cả đều làm bằng gỗ tốt sáng bóng trơn lán

Phòng của cậu còn có ban công, cửa làm bằng kính thủy tinh, bên trong thì có rèm cửa dài chấm đất. Hơn nữa góc còn lại còn được bày một cái TV màn tinh thể lỏng cỡ vừa và một bộ salon nhỏ. Khoảng cách từ chân giường đến TV rất rộng, đã được kê một chiếc bàn và đệm ngồi bệt. Có thể được xem là bàn ăn đi?

Từ cửa ra vào bước qua chiếc tủ lớn có một hành lang ngắn, một bên thông thẳng đến phòng bếp với những thiết bị, đồ dùng đơn giản đã được chuẩn bị sẵn. Bên còn lại là nhà vệ sinh. Bồn tắm trong nhà vệ sinh cũng thuộc loại lớn, có thể nằm trong đó ngâm mình sẽ rất thoải mái

Cậu nhìn một lượt bày trí ở đây, không tin nổi quay sang nhìn anh

Vương Tuấn Khải thấy cậu như thế cũng không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng cười rồi nắm lấy bàn tay của cậu, đan xen mười ngón tay vào nhau rồi giải thích

"Điều kiện kí túc xá của trường vốn dĩ tốt như vậy. Anh chỉ là chọn một căn phòng bày trí tốt một chút, hợp với ánh sáng và không khí cho em thôi. Phòng của Thiên Thiên và Chí Hoành cũng gần gần giống với chúng ta đấy!"

Nói rồi chồm người đặt lên hai má cậu một nụ hôn. Anh vẫn là dùng cách này để kéo sự tập trung của cậu mà

"Em chỉ là muốn nói...sao anh không dẫn em đến đây sớm một chút a~ Ở đây tốt thế này mà bây giờ em mới phát hiện..."

"Yên tâm, sau này ở đây là địa bàn của chúng ta!"

Nói rồi cả hai cùng nhìn nhau cười. Vương Tuấn Khải trong lòng thỏa mãn lắm, rốt cuộc cũng được ở bên cậu rồi. Vương Nguyên cũng rất vui vẻ, sống cùng anh làm cậu có chút... mong chờ cảm giác này

Sau khi đã xếp hết đồ dùng vào tủ, kệ sách và cả bàn học, cậu mới kéo anh ngồi bên cạnh mình, nhìn vào mắt anh thật lâu. Rồi ngập ngừng hỏi

"Vương Tuấn Khải, nói cho em biết. Dây chuyền mặt cỏ bốn lá kia, với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cậu muốn tìm hiểu, cậu muốn biết. Rất muốn biết vì sao mặt dây chuyền lại làm Vương Tuấn Khải lúc nào cũng điềm tĩnh lạnh lùng có thể trở nên lo lắng bất an, sợ một ngày sẽ mất cậu như thế. Rốt cuộc, quá khứ của anh có bao nhiêu đau khổ?

Anh nhìn cậu rất lâu, đến nỗi cậu đã nghĩ là anh sẽ không trả lời thì lúc này anh mới chịu lên tiếng

"Thật ra... nó là vật may mắn của anh và em trai anh"

"Em trai?"

"Phải, anh đã từng có môt người em trai. Rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, rất yêu thương anh. Em ấy tên là..."

"Vương Nguyên..."
--------------------------------
13/12/2015

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me