Chap 7
Lấy lòng mỹ nhân
-Nguyên Nguyên, cậu sao thế?Thiên ngạc nhiên khi thấy người phía sau mình ngây ngốc run rẩy đang mở to mắt nhìn mình như không thể tin nổi-Quen...quen nhau trước...trước rồi??Cậu vừa nuốt nước miếng vừa hỏi lại, không biết tại sao lại không muốn đối mặt với anh-Tại sao...Hoành lại...không biết??- Nhận được xác nhận của Thiên Tỉ, cậu mới thắc mắc thế này. Không phải hai người họ rất thân thiết sao? Không lí nào Thiên biết mà Hoành lại không?-À, là tớ quen Tuấn Khải trong một chuyến đi nước ngoài, cũng là tình cờ gặp nhau rồi giữ liên lạc, trong trường cũng không tiện nói chuyện. Còn Hoành nhi tớ cảm thấy cậu ấy cũng không cần biếtSau một tràn dài của Thiên Tỉ, Vương Nguyên mặt đã sớm nhăn mày đã sớm nhíu, lẩm bẩm-Tiểu Thiên Thiên, cậu nói thật sớmLúc này, Vương Tuấn Khải bước đến bên cạnh vòng tay ngang hông ôm lấy cậu, cũng thay cho lời an ủi người trong lòng còn đang hoảng loạnHành động này, với cậu cũng có kinh ngạc. Nhưng biết mình trốn sao cũng không thoát nên chỉ ngoan ngoãn yên lặng, liên tục cắn môi biểu hiện uất ứcCòn với hai người bạn còn lại? Hoành thì nhảy dựng lên, bưng mặt trợn mắt- Vương Tuấn Khải! Anh đang làm gì đó hả??? Mau buông cậu ấy ra! Mau buông Nguyên Nguyên của tôi ra!Xem, cậu nhóc này xù lông rồi. Vương Nguyên đâu phải để anh muốn ôm là ôm như thế? Cậu ấy là người trong lòng của tôi a!Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy cũng khẽ nhíu mày, từ khi nào mà hai người này đã quen nhau? Vương Tuấn Khải còn có cả hành động thân thiết đó nữa! Vương Nguyên là người trong lòng của anh a!-Tuấn Khải, bọn em đã có hẹn phải đi trước. Anh buông cậu ấy ra đi!Thiên Tỉ lên tiếng ý bảo mình đã có hẹn, đồng thời muốn kéo Vương Nguyên về phía mình, Chí Hoành cũng nhắc chân chạy lại phía này, nỗ lực kéo Vương Tuấn Khải ra khỏi Vương NguyênNhưng Vương Tuấn Khải một khi đã yêu thích ai sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế. Mặc cho Lưu Chí Hoành có kéo anh như thế nào vẫn khư khư ôm ngang Vương Nguyên, ý bảo không thể tách anh ra khỏi người này. Đồng thời Thiên Tỉ định kéo cậu sang cánh tay cũng dừng lại giữa khoảng không-Anh sẽ cùng đi. Dù sao hôm nay cũng rảnh- Vương Tuấn Khải không cho ai cơ hội phản bác liền ôm người bước đi trướcDịch Dương Thiên Tỉ trong lòng tuy không thích nhưng vẫn cất bước đi theo. Chí Hoành thì chạy về phía còn lại của cậu, lo lắng nhắc nhở-Anh không được ôm chặt quá. Vương Nguyên rất mỏng manh đó!Người nào đó đang được ôm liền đen mặt. Ai bảo cậu mỏng manh? Cậu chỉ là ốm hơn các người một chút thôi có được không!Vương Tuấn Khải nghe thế cũng chuyển từ ôm ngang thành nắm tay. Bàn tay vừa vặn nắm lấy bàn tay có phần gầy mảnh của cậu, bao trọn vào tay mình. Vương Nguyên bất giác cảm thấy, cũng không khó chấp nhận như cậu tưởngHơn nữa ngón cái của anh còn nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cậu, như an ủi, làm dịu đi những lo lắng khó chịu trong lòng cậu từ nãy đến giờNguyên ngước lên nhìn gương mặt tuấn mĩ đẹp đẽ của anh, cảm thấy, người này thật ra cũng không có ác ý, chắc là do cậu quá khẩn trương để ý thôiCảm nhận được ánh mắt chăm chú của cậu, Vương Tuấn Khải đang nhìn phía trước cũng quay qua bên nàyVương Nguyên giật mình xấu hổ cúi đầu, biết mình đã ngây ngốc nhìn người ta như thế thật không đúng. Hai má cậu lại nóng, lại hồng lên nữa rồiNhìn cậu như thế, bất giác anh lại nở nụ cười. Rồi đột ngột, cúi đầu nhẹ chạm vào má của cậu, thơm nhẹ một cái, cảm nhận được mùi sữa thoang thoảngNgoài chính chủ ra, cả ba người còn lại đều bị chấn động. Vương Nguyên tròn mắt, Lưu Chí Hoành cạnh bên cậu trợn mắt, Thiên Tỉ phía sau cũng trợn mắtCòn chủ thớt...chính là cong mắt. Chính là đang cười đến cong cả mắt luôn!Bất mãn bất mãn!! Vô cùng bất mãn!! Chí Hoành và Thiên Tỉ cùng một tâm trạng muốn bùng nổ. Làm sao Vương Tuấn Khải có thể hôn má Nguyên Nguyên tự nhiên như thế chứ?!!Chưa kịp nổi giận đã ra đến xe, Vương Tuấn Khải nói với tài xế đợi sẵn ở xe riêng của anh-Tôi muốn đưa bạn tôi đi ăn, anh về trước điTài xế không dám trái lời cậu, liền nhanh chóng giao chìa khóa cho anh. Gì chứ có cho một đống tiền cũng sẽ không có ai dám đắc tội đến cậu chủ ghê gớm này đâu. Ngoài Vương Nguyên ra...Vương Tuấn Khải chưa từng cười với ai cả. Gương mặt anh lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng, làm cho ai cũng không dám đến gần. Chắc có lẽ vì thế mà Vương Nguyên có phần sợ anhNhưng đối với Vương Nguyên, vẻ mặt của anh trước mặt cậu, đã là tốt nhất rồi...Vương Tuấn Khải dắt cậu đến ghế phó lái, mở cửa sẵn. Đóng lại rồi mới gọi hai người kia-Lên xe đi!Thiên Tỉ và Chí Hoành đang đứng ngốc ra đó cũng nhanh chóng lên xe, để Vương Tuấn Khải chở ba người cùng đi ăn một bữa-Oa! Anh có thể tự lái xe sao? Anh chỉ mới 16 tuổi thôi mà?- Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn anh thành thục điều khiển tay lái, không phải lớn rồi mới được đi xe riêng sao?-Anh muốn học sớm, nên biết sớm thôi. Tự mình lái xe cảm giác rất khác!Anh mỉm cười nhìn vẻ hứng thú trên mặt người bên cạnh, tâm tình vô cùng tốt-Tôi cũng muốn học!- Vương Nguyên dẩu môi-Muốn đi đâu, anh đều chở em đi. Không cần phải học-Nhưng mà tôi muốn học!- cậu vẫn kiên trì. Lái xe mới có khí chất đàn ông chững chạc nha-Ngoan-...Chí Hoành ngồi phía sau bấy giờ chen ngang vào-Thiên Thiên, cậu dạy cho tớ và Nguyên Nguyên đi!-Khi nào thấy được tớ sẽ dạy cho các cậu-Nói cũng như không - hai người nào đó đồng thời trề môi. Chúng tôi mới không cần hai người!Dịch Dương Thiên Tỉ thực chất nãy giờ vẫn còn bực một bụng, làm sao Vương Tuấn Khải lại để ý đến Vương Nguyên chứ?!Xe chạy đến một quán lẩu khá nổi tiếng, phục vụ đưa nhóm người đến một phòng vipVừa ngồi vào chỗ chưa được bao lâu, Lưu Chí Hoành đã không nhịn được mà lên tiếng-Tôi tưởng anh sẽ đưa chúng tôi đi ăn nhà hàng cao cấp...Vương Nguyên thưởng cho cậu bạn một ánh mắt đồng tình. Thật ra thì cậu cũng thích ăn lẩu, nhưng vẫn thích tự nấu ở nhà, sẽ vui hơn đi ăn ở ngoài nhiềuHơn nữa, trong lòng ai cũng nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ đưa họ đi ăn món Tây cơ!-Anh cảm thấy lẩu ở đây rất ngon, nên muốn dẫn các em đến ăn thử. Ngon lắm đó! Không dễ gì mà được anh dẫn đến đây đâu!Dịch Dương Thiên Tỉ cũng biết thế. Điều kiện của Vương Tuấn Khải, muốn nhà hàng sang cỡ nào liền có sang cỡ đó, muốn cao cấp cỡ nào liền có cao cấp cỡ đó. Vương Tuấn Khải mà dẫn họ đi ăn lẩu, quả thực rất khác biệt -Nguyên Nguyên, bữa sau tớ sẽ dẫn cậu đi ăn nhà hàng năm saoThiên Tỉ chậm rãi buông một câu không vào trọng tâm cho lắm, là muốn lấy lòng mỹ nhân đây mà!Chí Hoành cũng không chịu thua kém, bồi thêm một câu "Tớ cũng vậy!"Cậu bị hai bạn thân chọc cho cười tít mắt, vừa đùa vừa đáp-Chỉ cần có người đãi, tớ ăn gì cũng được cả! Ba người còn lại không biết nói gì nữa, chỉ muốn ngắm nhìn cậu tươi cười vui vẻ, trong lòng một lần lại một lần thoải mái ấm ápBốn người ăn lẩu bò Mỹ thượng hạng, vừa ăn vừa cười đùa, không khí chung quanh rất hòa hợpCũng là lần đầu tiên, người ta được biết đến, người thừa kế tập đoàn duy nhất của nhà họ Vương, chàng trai luôn thờ ơ, băng lãnh, lạnh lùng trong công việc cũng như với người khác...nay vì muốn thấy được nụ cười vui vẻ của Vương Nguyên mà tận tình chăm sóc, quan tâm chưa từng có với bất cứ người nào khác, làm cậu cười không ngớtTâm tình mọi người qua bữa ăn đã tốt lên không ít. Sau khi ai cũng no căng cả, cuối cùng món tráng miệng cũng được mang lên-Oa! Là kem chocolate!Vương Nguyên đặc biệt thích kem vị chocolate, nên Vương Tuấn Khải lần thứ hai không quên lấy lòng người ta bằng món kem nàyNhìn Vương Nguyên lại vui vẻ ăn kem, anh bất giác cũng vui lây. Giọng ôn nhu hỏi-Có thích không?-Thích!Đương nhiên, Vương Nguyên là thích nhất rồi. Hai người còn lại vì đồ ăn vào mà tâm tình tốt, cũng quên luôn chuyện người khác hôn người mình thích, bốn người có được bữa tối cực kì, cực kì vui vẻ ấm ápThiên Tỉ, Chí Hoành xong xuôi tạm biệt về trước. Cả hai không quên bẹo má cậu một cái, rồi mới chịu rời đi Cuối cùng, cậu vẫn là được Vương Tuấn Khải đích thân hộ tống trở về. Trên đường đi, rõ ràng không khí vô cùng ôn hòa. Sắc mặt Vương Nguyên cũng rất tốt, thể hiện rõ địa vị Vương Tuấn Khải trong lòng cậu đã tăng thêm một bậc rồiĐến đèn xanh đèn đỏ, anh xoay sang hỏi-Có còn coi anh là người xấu không?-Không đâu!- cậu trả lời mà hai má hồng hồng, hồi chiều mình còn coi người ta là người xấu, đâu biết người ta lại quan tâm mình như thếAnh để lộ nụ cười thản nhiên làm nhịp tim của cậu lỡ mất một nhịp, rõ ràng cậu hôm nay rất không bình thườngXe tiếp tục đều đều lăn bánh, trên xe nhất thời cũng không ai lên tiếngĐến đầu đường vào nhà, cậu bảo anh dừng xe, mình có thể tự đi bộ vào. Lúc mở cửa xuống xe, Vương Tuấn Khải lại kiềm lòng không được mà ôm chặt lấy cậu-Vương Nguyên, anh thích em!Vương Tuấn Khải thì thầm bên tai cậu, làm cậu lại bất giác khẽ run rẩy. Vòng tay ôm lại anh, Vương Nguyên lí nhí đáp-Tôi biếtVòng tay ôm cậu càng siết chặt thêm một chút, giọng nói ấm áp quyến rũ lại vang lên-Mỗi ngày anh đều sẽ lặp lại. Cho đến khi nào em đồng ý thì thôi. À không. Em đồng ý rồi anh vẫn sẽ tiếp tục. Cho Vương Nguyên biết...Vương Tuấn Khải này rất thích em!Trái tim cậu nhất thời mềm nhũn, vẫn chưa thể trả lời cho anh được. Hiện tại cậu vẫn chưa xác định rõ, cậu còn rất rối...-Tối rồi, học bài xong nhớ ngủ sớm nhé. Ngủ ngon!Kèm theo là một nụ hôn lên trán -Ngủ ngonVương Nguyên định quay đi, nhưng không biết có động lực nào đó thôi thúc, cậu nhón chân lên đặt một nụ hôn trên má phải của anhChỉ lướt qua thôi, liền rời ra, mang gương mặt nóng ran đỏ bừng chạy về nhàKhóe môi anh cong lên rõ ràng. Đưa tay sờ lên nơi vừa được ai đó hôn, lại đưa đến môi hôn một cái, khẽ thì thầm một cái tên trong vô thứcVương Nguyên...~~~~~~~~~~~~~~~~~~"Rầm"-Ha...ha...Cậu thở hồng hộc, đứng tựa lưng lên cánh cửa phòng. Vừa nãy, cậu đã hôn anh ấy! A a a a! Tại sao đứng trước anh ấy lại không khống chế được như thế chứ!Cậu đá dép ra hai bên, nhảy tót lên giường, móc điện thoại ra nhìn chằm chằm rồi lại buông xuốngMuốn nhắn tin cho "người nào đó", lại phát hiện, mình còn chưa biết số điện thoại của người taĐột nhiên điện thoại rung lên, nhận được một tin nhắn__Anh thích em, Nguyên TửTrái tim lại đập không theo khống chế của bản thân, cậu một lần rồi một lần phát hiện ra, trái tim mình đã bắt đầu lỡ nhịp khi Vương Tuấn Khải xuất hiệnNgón tay di chuyển trượt nhẹ trên bàn phím điện thoại, cậu nhắn lại__Ừm. Ngủ ngon. Ngày mai gặpKhoảng 3 phút sau, điện thoại lại rung báo tin nhắn__Có thích anh, chút nào chưa?__ỪmNhắn trả lời xong, cậu không dám để mình nhắn thêm gì nữa. Cậu vẫn không xác định được đâuNguyên quyết định tắm rửa thật nhanh, sau đó vùi vào làm bài tập cho xong rồi tắt đèn đi ngủChung quy vẫn là, đêm nay cũng thật khó ngủ. Đến sáng hôm sau mở điện thoại mới thấy được tin nhắn hồi âm của người kia tối qua__Anh vẫn thích emDù chỉ là một tin nhắn, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy giọng điệu anh rất ôn nhu, nhẹ nhàng chạm đến tình cảm sâu trong lòng cậu
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến trường, thấy cậu vừa vào Dịch Dương Thiên Tỉ liền nắm tay dắt đi một mạch, không đợi cậu có đồng ý hay khôngTrong lòng anh, khó chịu từ hôm qua đến giờ rồiXuống khoản sân sau của trường mà các cậu hay ngồi cùng nhau, Thiên Tỉ mới buông tay, xoay người nhìn thẳng vào mắt cậu-Vương Nguyên, cậu thích Vương Tuấn Khải sao?-Ừm, tớ không biết. Tại sao cậu lại hỏi như thế?Cậu ngạc nhiên nhìn bạn mình. Thiên Thiên chưa bao giờ nói chuyện một mình nghiêm túc với cậu như vậy. Cậu ấy bị sao vậy nhỉ?Dừng một chút, Dịch Dương Thiên Tỉ lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình-Nguyên Nguyên, tớ... tớ cũng thích cậu!
-----------------------------------
22.6.2015