[FANFIC NCT U][Taeyong - fictional girl] Chỉ cần em không buông tay
Chương 8
Ánh mắt anh cứ xoáy sâu vào mắt tôi, như để truy tìm bí ẩn tôi cố gắng cất giữ. Tôi cụp mắt tránh ánh mắt của anh, đáp lại:"-Taeyong... khi anh đồng ý tham gia vào SM Town làm thực tập sinh, có bao giờ anh nghĩ đến trường hợp này chưa?""-...""-Cuộc sống này vốn dĩ công bằng, nó không cho ai tất cả, mà mỗi người sẽ có những thứ mà họ muốn trong một mức nhất định. Mất cái này thì được cái kia, tùy thuộc vào quyết định và chọn lựa của chính họ. Anh chấp nhận trở thành làm thực tập sinh, có nghĩa là anh chấp nhận hi sinh tuổi trẻ của mình, hi sinh rất nhiều giây phút ở bên gia đình, bạn bè, và có thể là hi sinh cả hạnh phúc của bản thân. Tất cả đều phải chấp nhận hi sinh để đạt được thành công trong ước mơ của anh. Vì thế nên anh đừng oán trách em. Bây giờ anh đã debut, con đường mới chỉ mở ra, em không thể là người cản đường anh được. Huống chi sau khi kết thúc chương trình du học 7 năm, em còn chưa chắc là sẽ ở lại đây. Cho nên, chúng ta đừng nên như vậy. Em không muốn tạo nên một hi vọng nhỏ nhoi nào giữa hai chúng ta.""-Em không muốn, không có nghĩa là nó không thể xuất hiện. Em không biết rằng, một hành động của em dù nhỏ thôi, cũng đủ khiến anh hi vọng rằng em sẽ để ý đến tình cảm của anh, sẽ chấp nhận nó. Nhưng mà có lẽ, anh vẫn chỉ là người yêu đơn phương.""-Taeyong...""-Em thực sự không thể cho anh một cơ hội được sao?"Tôi nhìn anh mà cười buồn.Nếu như tôi cho anh ấy cơ hội thì sao?Liệu tôi và anh có thể không?Nhưng mà làm thế chẳng phải là đang thương hại Taeyong sao?Taeyong kéo tay tôi trên tay anh xuống, lặng lẽ bước về phía thang máy. Tôi đứng nhìn bóng dáng xiêu vẹo của anh bước đi, trong lòng cồn lên một nỗi xót xa. Biết rằng mình đã làm tổn thương anh rất nhiều, nhưng mà anh cần phải hiểu là chúng tôi không thể đến với nhau được. Đầu tôi quay mòng mòng một mớ hỗn độn đến đau đầu. Tôi ngồi thụp xuống ôm đầu. Tôi chưa bao giờ trải qua chuyện này. Tại sao lại bắt tôi phải chọn lựa chứ????_____Sáng hôm sau, tôi trở về nhà trong sự mệt mỏi, kết thúc tuần thực tập ở Thái Lan. Joy xuất hiện trước cửa nhà tôi với một túi trái cây đầy ắp được hái từ nhà của nhỏ. "-Bồi bổ cho cậu đó Nayoung. Bác sĩ phải khỏe thì bệnh nhân mới khỏe được.""-Cảm ơn. Cậu vào đi."Joy vui vẻ vào nhà, chào hỏi mọi người rồi nhanh nhảu chạy vào bếp bày biện đồ ăn đem bưng ra. Nhà tôi với nhà Joy coi chúng tôi như con nên rất thoải mái cho cô nàng làm gì thì làm. Tôi uể oải nhấc một miếng táo nhét vào mồm, nhai nhồm nhoàm với vẻ bất cần."-Này, cái bộ dạng đó là sao hả? Đồ hoa quả nhà tớ bán cực kì đắt khách đấy, siêu tươi ngon luôn, người ta xếp hàng mua còn không có kia kìa!" Joy chống nạnh bĩu môi lườm nguýt với vẻ "chả quan tâm" của tôi."-Thế mà cậu còn thừa mang sang đây túi to thế này cơ đấy, buôn bán phát đạt thật." tôi "đốp" lại."-Ơ... thì tớ bảo bà là mang sang cho cậu nên bà mới để phần cho đấy, không thì đừng có mơ đi.""-Cám ơn, tớ không dám. Mọi người ăn đi, con lên phòng đây.""-Cái con bé này thật là... bạn bè tốt mới mang sang cho mà ăn, lại còn ra vẻ kiêu kì." mẹ mắng tôi."-Mẹ ăn đi, con không ăn đâu." tôi đáp trả, rồi đóng cửa phòng lại."-Này Nayoung, mở cửa ra tớ hỏi nhanh lên." Joy gõ cửa."-Gì nữa?" tôi khó chịu.Joy lách mình vào phòng, đóng cửa lại và hạ tông giọng xuống nhỏ đủ cho tôi nghe:"-Chuyện cậu và Taeyong oppa...""-Không có gì hết." tôi lạnh lùng cắt ngang."-Cậu cự tuyệt anh ấy quá phũ phàng rồi đấy. Bộ chỉ vì anh ấy là thần tượng mà cậu cương quyết từ chối sao?!""-Không chỉ là thần tượng, anh ấy còn là thần tượng mới debut của SM Entertainment. Cậu nghĩ tớ không biết scandal lừa đảo của anh ấy khi vẫn còn trong dàn thực tập sinh của SM The Rookies sao? Việc đó còn chưa xử lí xong, anh ấy đã vướng vào chuyện hẹn hò, thử hỏi công ty sẽ làm gì với anh ấy đây?"Cô bạn ngạc nhiên tròn mắt:"-Cậu biết rồi á? Từ bao giờ thế?" "-Từ lúc còn ở Việt Nam. Đừng hiểu nhầm là tớ có ý trách móc gì anh ấy, chỉ là tớ không muốn anh ấy lại chịu thêm sự chỉ trích mới từ netizen thôi."Joy thở dài:"-Nayoung, cậu không phủ nhận là mình rất quan tâm đến anh ấy đi?""-Vốn dĩ chưa bao giờ phủ nhận.""-Nếu vậy sao cậu không thử cho anh ấy một cơ hội đi?""-Cậu với anh ấy thân nhau đến mức giống nhau luôn rồi à? Hai người muốn biết gì thì đi mà hỏi nhau ấy, đừng có hỏi tớ. Tớ không thích nhắc lại lần hai đâu." tôi nổi cáu."-Từ từ bình tĩnh, tớ không hỏi được Taeyong thì mới phải hỏi đến cậu chứ. Tớ thật sự lo cho hai người đó, một người chạy trốn còn một người đuổi theo, nhìn hai cậu mà người ngoài cũng không thể chịu nổi, huống chi là người trong cuộc.""-Cậu kệ tớ đi." tôi cộc lốc.Joy thở dài lắc đầu:"-Cậu đừng độc ác đến thế được không? Cậu có biết là vì cậu mà Taeyong đã thay đổi rất nhiều, anh ấy thích cậu không phải là ngày một ngày hai, mà anh ấy đã thích cậu từ rất lâu rồi, từ ngày đầu tiên cậu xuất hiện ở trường đại học. Anh ấy chấp nhận phá luật để có thể đến gần cậu, nhìn thấy cậu cười, vậy mà cậu lại chỉ vì cái danh thần tượng mà từ chối anh ấy? Thần tượng thì cũng là người, cũng cần được yêu thương chứ?""-Đời không như là mơ đâu Joy. Chuyện này không thể muốn là được. Thần tượng là một cái danh, nhưng cái danh thì nó cũng có sự ảnh hưởng không kém cái thật. Có những thứ chỉ là giấc mơ, đuổi bắt chúng trong hi vọng hão huyền để làm gì chứ?""-Ý cậu là tình cảm của Taeyong chỉ là hão huyền thôi sao?!""-Chẳng phải là đúng thế sao? Hơn nữa, cậu thôi cái trò đến nhà tớ giảng giải rằng tớ từ chối Taeyong là ngu đi. Tớ cảm thấy như cậu đang cầu xin tình cảm thay anh ấy đấy.""-Cậu...""-Đừng nhắc đến chuyện về Taeyong nữa được không? Tớ mệt rồi, tớ không muốn tiếp tục nữa đâu."Joy im lặng, rồi thở dài:"-Được rồi, tớ sẽ không làm phiền cậu nữa. Đi nghỉ đi, mai là lại bắt đầu việc học rồi đấy."-Được rồi."Cô bạn đóng cửa đi xuống tầng, để tôi ở lại một mình trong phòng. Tôi ngồi bệt trên giường, cuộn chăn tròn lại như con kén.Cậu ấy nói rằng Taeyong thích tôi từ lâu, rất lâu.Có lẽ nào tôi thực sự quá phũ phàng với sự kiên trì của anh?Nhưng nếu như tôi không làm vậy, tôi không biết bản thân mình sẽ ra sao nữa. Tuy rằng tôi chỉ mới quen biết anh ấy có hơn một tháng thôi, nhưng từ khi gặp Taeyong đến giờ, anh đã khiến tôi trở nên ngốc nghếch đến mức nào, không còn có thể tự quyết định một cách dứt khoát mà không lo nghĩ. Mỗi khi tôi từ chối anh, tôi đều lo cho anh bị tổn thương, rồi lại ngồi tự trách mình.Cái loại cảm giác này là gì vậy?Thương hại? Mềm lòng?Tôi thật không xác định được...Mệt mỏi vì suy nghĩ nhiều cộng với vừa chỉ trở về có mấy tiếng sau chuyến bay dài, tôi lăn ra ngủ lúc nào không biết luôn, tới tận khi dưới nhà có tiếng lịch kịch tôi mới tỉnh dậy, rồi giọng nói ấm của mẹ vang lên từ dưới nhà:"-Linh ơi, con ngủ rồi à? Anh trai từ Việt Nam sang thăm con này, còn không mau xuống đón anh hả?"Tôi còn chưa kịp tỉnh ngủ hẳn, cửa phòng đột ngột mở ra, anh trai tôi xuất hiện, khuôn mặt rạng rỡ nhìn tôi trìu mến."-Anh Lâm! Anh về nhà rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me