Fanfic Nhan Duy Tu Lap Bo Tu Lop 11c8
Nhân lặng lẽ ngồi bên bờ sông,mắt nhìn xa xăm vô định. Bỗng dưng cậu nghe từ xa có tiếng trẻ con khóc, cậu đưa mắt tìm kiếm khắp xung quanh và cậu thấy một bé trai tầm năm hoặc sáu tuổi đang ngồi khóc bên đường. Cậu đi lại gần cậu nhóc ấy rồi nhẹ nhàng hỏi:- Chào nhóc! Đăng có chuyện gì buồn sao? Có cần chú giúp không?Cậu nhóc ngước mặt lên nhìn Nhân:- Chú là ai?- Chú là một người qua đường, thấy nhóc khóc inh ỏi nên đến xem sao thôi. Nhóc tên gì? Sao nhóc lại ngồi khóc ở đây?- Cháu tên Thiện...Cháu bị lạc Papa rồi!- Nhóc làm gì mà đi lạc thế?- Cháu và papa đi mua đồ, do đường đông nên cháu lạc Papa lúc nào không hay... Hức... - Nhóc có nhớ địa chỉ nhà ở đâu không?Cậu bé lắc đầu, mặt mếu máo, chuẩn bị khóc tiếp. Nhân thở dài, cậu lấy khăn đưa cho nhóc Thiện lau mặt:- Thôi nín đi! Hay là để chú giúp cháu tìm Papa nhé!Cậu nhóc lắc đầu:- Hông ̣được! Papa nói là có chuyện gì phải ở yên chờ Papa đến giải quyết, không được tự ý chạy lung tung và tuyệt đối không nghe lời người lạ! Papa nói là bây giờ nhiều người xấu lắm!Nhân cười hiền:- Trông chú giống kẻ xấu lắm sao?? Yên tâm đi! Chú không bắt nhóc đi luôn đâu mà sợ!! Nào! Đứng dậy nào!Nhân chìa tay ra trước mặt cậu bé, cậu bé lưỡng lự một hồi rồi cũng nắm lấy tay Nhân. Nhân phủi phủi những mảng bụi dính trên đồ của cậu nhóc rồi dắt tay chậu nhóc đi... đi được một khoảng thì...- Thiện!Cậu nhóc nghe tiếng gọi, vội bỏ tay Nhân ra rồi chạy về phía phát ra tiếng gọi ấy. Không hiểu tại sao nhưng Nhân thấy giọng nói ấy rất đỗi thân thuộc, cậu xoay người lại và...Mặt chạm mặt, mắt nhìn mắt, Nhân lùi lại một bước, cậu muốn quay mặt bỏ đi nhưng không hiểu tại sao đôi chân của cậu không còn nghe theo sự điều khiển của cậu nữa. Tại sao nó lại dở chứng ngay lúc này chứ? «Mau chóng chạy đi trước khi những điều tồi tệ xảy ra đi! Làm ơn!»- Nhân thầm cầu xin cái chân như đang chôn chặt xuống đất của cậu.Nhân sắp không chịu được rồi đây! Chết tiệt! Sao cái cậu nhóc ấy lại quen với Duy? Sao đến cuối cùng cậu cũng không thể trốn tránh Duy được chứ???Cậu đứng lặng ở đó một hồi lâu, đối phương cũng đứng yên, không nói năng gì cả. Cả hai chắc sẽ đứng như pho tượng như thế nếu như không có cái giọng nói oanh vàng của nhóc Thiện. Chú nhóc giật giật tay Duy, lôi Duy đến trước mặt Nhân, nó hồ hởi:- Papa à! Người này lúc nãy đưa con đi kiếm papa đó! Chú ấy tốt bụng lắm đó Papa!- Chào cậu! Lâu rồi không gặp nhỉ?- Duy cố tạo ra một khuôn mặt như bình thường.Nhân cười gượng, gãi gãi đầu:- Ư.. ừ! Cũng.. ba.. ba năm rồi nhỉ? Nhóc Thiện ngạc nhiên:- Ơ... papa quen chú này à?Duy xoa đầu cậu nhóc:- Ừ! Chú ấy tên là Nhân, chú là bạn của papa hồi còn đi học đó!Nhân nhìn Duy với cậu nhóc bên cạnh, tự nhủ rằng mình tốt nhất là nên đi thì hơn:- À... Duy nè! Xin lỗi nha! Tớ chợt nhớ có việc phải làm rồi. Tớ đi trước nhé!- Này! Trước khi đi, cậu hãy nói rõ ràng mọi chuyện với tôi đã chứ!Nhân giả ngơ:- Ơ... chuyện là chuyện gì?- Tôi muốn nói chuyện với cậu!-...Duy gửi Thiện cho em trai lúc đó tình cờ đi ngang qua rồi lôi Nhân đi...Nhân hơi bất ngờ trước hành động đó của Duy:- Duy à! Cậu bị sao....Nhân định hỏi Duy nhưng chợt ngừng lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Duy. Cả người Duy run lên, tay cậu xiết chặt lấy tay Nhân, Duy dùng sức mạnh đến nổi Nhân muốn thét lên vì đau...- Duy... cậu...Duy giật mình, cậu buông tay Nhân ra rồi thuận tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên má:- Á! Xin lỗi!- Cậu muốn nói gì với tớ sao?- À... cũng không có gì.... tại lâu lắm rồi mới gặp lại bạn thân hồi đi học nên muốn nói chuyện, hỏi han chút thôi...- Bạn thân sao....Nhân đau khổ nhắc lại hai từ bạn thân ấy. Cũng đáng thôi vì chính cậu là người có lỗi với Duy trước mà... chính cậu là người đã bỏ Duy, bỏ hết những yêu thương mà hai người từng có để ra đi, chính cậu đã nhu nhược, không dám kể hết tất cả với Duy... vậy nên giờ Duy tỏ ra hờ hững với cậu cũng đâu có gì sai....- Thời gian qua cậu sống thế nào?- Duy hỏi Nhân- Thì cũng tạm ổn...- Việc học của cậu có tốt không?- Sau bao vất vả thì tớ cũng đã lấy được bằng kiến trúc sư... Còn cậu?- Tớ cũng không kém đâu nhé! Sư phạm anh văn đấy! Hiện tớ đang dạy kèm cho một cậu ấm nhà giàu, tiền lương dư sống luôn đấy!- Đúng là Phạm Trần Thanh Duy có khác...- Đương nhiên rồi! Điểm kiểm tra tiếng anh của tớ luôn xếp nhất trường mà!- Vậy... cậu có gia đình rồi ha...- Gia đình...? Oh no! Tớ vẫn đang ế chổng ế chơ vì cái tội khó tính đây!- Vậy còn...- Ý cậu hỏi nhóc Thiện hả? Thiện là trẻ mồ côi, hoàn cảnh rất tội nghiệp... trong một lần tớ đi cùng với đoàn từ thiện thấy nhóc nên xin về đấy...- Vậy sao...- À còn Lập với Tú sao rồi?- Lập nó đang theo nghề đạo diễn ấy~- Ghê ta!- Nó nói nó muốn làm diễn viên nhưng vào trường sân khấu không được...- Ủa kì vậy?- Nó kể là người ta yêu cầu trên một mét sáu lăm mới cho vô trường mà nó có mét sáu hà...- .... tội Lập....- Nó nói là bất cứ giá nào nó cũng muốn làm diễn viên...- Quyết tâm thật đó!!!!- Ừ! Nó lúc nào cũng vậy mà!-....- Mà gần tối rồi đấy! Cậu không định về luôn sao?- À quên mất! Vậy tạm biệt cậu nhé!Duy nó́i rồi chạy vụt đi, Nhân đứng nhìn bóng Duy xa dần rồi mới trở về phòng trọ. Trong lòng cậu giờ đang có một cảm xúc khó tả... ít nhất thì cậu cũng còn một tia hi vọng, dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi....****Chào mọi người! Biết gì không?? Hôm nay là valetine trắng đó!Và nhân dịp lài, Bắp đã cố gắng viết chương mới cho mọi người đọc đây! Thấy Bắp ngoan ghê hông? Chăm chỉ ghê hông? Hãy thương Bắp và ủng hộ Bắp nhé!Cơ mà Bắp chưa thấy ai có thể nói chuyện với người yêu mém cũ tỉnh queo như hai Quại luôn đó... diệu lơ thiệt!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me