LoveTruyen.Me

Fanfic Oneshot Gio

Tháng 10 năm ấy.

Một gia đình vừa chuyển vào sống cùng trong cái khu phố nho nhỏ mà dễ thương này. Thật không ngờ cuối cùng sau vài ngày gỏn gọn, mọi người đã không lạ cái hình ảnh một cậu bé sáu tuổi ngày ngày kiên nhẫn cùng một cô bé bốn tuổi nhà bên cạnh chạy nghịch khắp nơi khắp xóm. Cậu bé ấy có một cái tên thật dễ thương, Kim Tae Hyung.

_ Này, em có thể thôi ngỗ nghịch không vậy?

_Không đâu. chẳng phải anh nói anh chỉ thích chơi với ai vui vẻ sao...

_Anh nói là vui vẻ, không phải là phá tới mức chạy hoài vậy được. Anh cũng mệt mà...

_Nhưng anh không chịu nhớ gì cả...

_Nhớ gì bây giờ?

_Hôm nay là ngày.. tháng 10, hôm nay là sinh nhật em...

_Anh xin lỗi, anh quên không mua quà cho em rồi.

_Không cần đâu. Anh chỉ cần hứa mai mốt không bao giờ rời xa em, lúc nào cũng phải chơi với em.

_Xì, đơn giản. Như gió thổi ấy mà...

Có lẽ ngay cả cô bé và cậu bé cũng không đoán được, định mệnh đôi khi cũng sắp đặt nhầm chỗ...

Mười bốn năm rồi cũng trôi qua, cậu bé rồi cũng thành một cậu thanh niên 20 tuổi. Và cô bé năm nào cũng vừa tròn độ tuổi 18...

_Này, anh có chuyện quan trọng muốn nói.

_Em nghe nè~

_Anh phải du học, 4 năm.

_Thích thế, chúc mừng anh :* :*

_Em vui lắm à...

_Sao vậy?

_Anh sắp phải xa em, là 4 năm.

_Chỉ có 4 năm thôi mà, ngắn ngủn. Giống như tốc độ gió thổi ấy~ Anh sao thế??

_Anh nghĩ, anh yêu em...

_...Em nghĩ, anh nên tập trung học tốt, em vẫn chưa muốn yêu sớm... 4 năm, nhanh mà, như gió thổi ấy...

_Anh biết rồi, mai nhớ ra sân bay, anh cho em một món quà...

Sáng hôm sau, như anh dự đoán, cô bé, không tới. Lá thư anh viết, đọc cả trăm lần chỉ mong cô hiểu tấm lòng anh, còn có cả cách liên lạc, số điện thoại. Cuối cùng vì quá vội vã, anh đã gửi nhờ bưu điện nhưng đã không hề điền vào đó, nơi nhận lá thư ấy... Nó cứ vậy được gửi đi , đi mãi, rồi, thất lạc, không một ai biết về nó, kể cả họ. Cô và anh cũng như lá thư, đi mãi, cuối cùng mất hoàn toàn liên lạc.

Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, đẩy cô bé ngỗ nghịch ngày nào giờ đây trở thành thiếu nữ 22 tuổi, xinh đẹp, tài giỏi, cũng như đẩy thời gian 4 năm đi qua rồi kết thúc. Bốn năm không ít không nhiều, đủ để người ta chững chạc hơn, chín chắn hơn, và, nhận ra tình cảm của mình nhanh hơn. Ấy có lẽ cũng là lí do, cô đang chờ anh, trở về. Thời hạn vừa kết thúc...

Ngoài sân bay, một chàng trai 24 cao lớn, lịch sự và toát lên chút gì lịch lãm. Anh sải những bước chân dài trên đại sảnh, kéo theo hành lí, mọi thứ, và, một cô gái.

_Cho một li kem trà xanh và bánh ống - hai giọng nói cùng cất lên đúng lúc.

Cô giật mình. Ai lại có thói quen ấy, giống cô và anh đến vậy? Giọng nói ấy, không thể trùng hợp tới vậy. Không thể, là nhầm lẫn thôi. Không sao đâu...

_Đúng là em rồi cô bé. Vẫn là thói quen ấy sao, tưởng lớn rồi không ăn nữa, kẻo mập...

Cô quay ngoắt lại. Anh thật sự đang ở đây, ngay sau lưng cô, người mà cô vẫn chờ, suốt 4 năm ấy, đang đứng trước mặt cô ngay bây giờ. Thậm chí hơn cả cô mong đợi, anh đúng là ở đây, cùng một cô gái. Cô hơi chút sững sờ. Rồi vội cười gượng.

_Anh về sao không báo cho em, em sẽ đón anh ở sân bay. Chà, xem vậy mà em với anh cũng có duyên gặp lại ở đây nữa nè - rồi cô nhẹ giọng - cô ấy là...

_Người anh yêu, thật lòng yêu thương.

Trái tim cô khẽ trật một nhịp...

_Thật thế sao, chúc mừng anh chứ. Năm ấy...

_Lời yêu năm ấy, anh xin lỗi, là anh còn chưa đủ trưởng thành. Em đừng lo, cứ quên nó đi. Hãy xem nó, giống như một trải nghiệm lướt qua em, như gió thổi ấy... Năm nay anh về, cốt là để lấy cô ấy làm vợ. Gặp em ở đây thật tiện. Mong em sẽ đến.

_Ồ tất nhiên...

"Năm ấy... anh nói yêu em, thật ra em cũng vậy". Có lẽ bây giờ, anh không cần biết thì tốt hơn.

Anh cuối cùng cũng bước vào lễ đường, như cô luôn thầm mong ước suốt 4 năm ấy. Chỉ hơi khác một chút, người mặc áo cô dâu, người đến bên anh, người cầm tay anh cùng anh tuyên thề trước Chúa, là một cô gái khác, may mắn hơn cô. Không phải may mắn vì có được anh, mà may mắn vì có được trái tim anh, thấy được tình cảm mình, đúng lúc, và có một cơ hội thật tuyệt vời, để vĩnh viễn ở bên anh.

Yêu nhau em tin tồn tại là nhờ duyên phận. Định mệnh đã cho em và anh cùng nhau trải qua độ tuổi đẹp nhất đời người, cho em bên anh, có anh và tất cả, rồi cuối cùng lướt qua em, rồi rời xa em vĩnh viễn, cũng như gió thổi ấy.

Đúng thật định mệnh cho em có duyên cùng anh, trùng hợp mọi thứ cùng anh, chỉ là phận đời không cho anh thuộc về em. Thế nhưng, em vẫn yêu anh, Kim Tae Hyung.

Tình yêu trao nhau sâu đậm, cuối cùng không đủ dũng cảm mà lạc mất nhau. Giống như cũng đi trên một con đường, vì sơ suất mà cuối cũng không biết người kia đã đi ngõ khác đến đích cùng mình, lại quay lại đi về phía ngược lại, kết quả lại là càng đi càng xa, dừng chân nhìn lại đã là một khoảng cách không thể rút ngắn.

Chỉ là không ai ngờ, trên lễ đường năm ấy, một chàng trai mặc áo chú rể, nhìn mãi vào một cô gái mà anh vẫn quen thuộc. Ánh mắt ấy, nhẹ nhàng, tiếc nuối, mà mang chút gì đó hạnh phúc, hạnh phúc của đau khổ. "Anh xin lỗi, lời hứa năm ấy cuối cùng không thực hiện được, xin lỗi vì đã thất hứa với em, xin lỗi vì chỉ có thể làm gió, bên em, yêu em mà không thể bảo bọc em. Cô bé, anh yêu em."

"Này, lúc em đọc lá thư này, có lẽ anh đã đang bay rồi ấy, mà có thể đến nơi luôn rồi. Em ngốc lắm, gặp anh bên anh ngay từ bé, anh thích gì, ghét gì cũng bảo là biết , vậy mà anh thích em tới thế cũng không nhận ra. Anh đi xa rồi, 4 năm lận. Anh sẽ ghi lại số điện thoại của anh. 4 năm, mong em hãy suy nghĩ thật kĩ. Nếu em cũng yêu anh, xin em hãy gọi điện, hoặc không, 4 năm sau trở về, anh hứa sẽ quên được em, vĩnh viễn. Anh yêu em"

*...

_Người anh yêu, thật lòng yêu thương.

Trái tim cô khẽ trật một nhịp...

_Thật thế sao, chúc mừng anh chứ. Năm ấy...

_Lời yêu năm ấy, anh xin lỗi, là anh còn chưa đủ trưởng thành. Em đừng lo, cứ quên nó đi. Hãy xem nó, giống như một trải nghiệm lướt qua em, như gió thổi ấy... Năm nay anh về, cốt là để lấy cô ấy làm vợ. Gặp em ở đây thật tiện. Mong em sẽ đến.

_Ồ tất nhiên...

Chỉ là cô cũng không hề biết, trái tim anh cũng vừa trật đi một nhịp...*

~Tình yêu con người có duyên và có phận. Gặp nhau xem như duyên, còn bên nhau hay không, lại là do phận trời đã định. Cốt yếu cuối cùng, biết trân trọng nhau, dù mất tim vẫn đỡ đau hơn phần nào~








Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me