Fanfic Tinngun Chung Ta
Năm tôi 8 tuổi, mẹ từng nói với tôi rằng: "Thế giới này có rất nhiều chuyện tàn nhẫn đến đáng sợ, nhưng không phải chuyện nào cũng như vậy, nếu con tìm được ánh sáng của đời mình, nó sẽ giúp con vượt qua cái sự đau khổ trong tâm hồn, vậy nên hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé?"Lúc đó tôi không hiểu câu nói đó của mẹ cho lắm, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu nghe lời3 tháng sau, mẹ tôi mất...Từ nhỏ tôi đã không có bố, hai mẹ con tôi chỉ biết dựa vào nhau mà sống qua ngày. Lúc mẹ mất, tôi như chết lặng vậy, ngày mẹ mất tôi không thể tổ chức được tang lễ, cơ thể 8 tuổi nhỏ bé chỉ biết gào khóc thảm thiết giữa cái tiết trời lạnh lẽo của mùa đông ngay bên cạnh cơ thể đã lạnh ngắt của mẹ"Mẹ ơi...đừng bỏ con đi mà...Trước khi mất, mẹ tôi đã vay một khoản tiền để trả viện phí lúc tôi bị ốm, nhưng đến khi bà ấy bệnh lại một thân một mình lao đầu kiếm tiền trả nợ dẫn đến kiệt sức mà mất, sau đó căn nhà cũng vì thế mà bị tịch thu...Mẹ mất rồi, không ai nuôi tôi cả, tôi không còn ai là người thân, căn nhà mất do nợ nần, tôi một mình lang thang trên con đường vắng, yếu ớt tự ôm lấy bản thân, cơ thể nhỏ run lên vì lạnh, miệng lẩm bẩm gọi mẹ, nhưng chẳng ai đáp lại cả...mẹ tôi mất rồi...bà ấy mất rồi...Một mình đi trên con phố lạ lẫm, trên người mặc độc nhất một chiếc áo dài tay mỏng và một chiếc quần đùi ngắn đã cũ mèm đến độ rách ra ở một vài chỗ, chân trần đi trên đường, mắt lảo đảo nhìn mọi thứ, nơi đây là thành phố, xe cộ đi lại tấp nập, người ra người vào nhiều vô số kể, mùi thức ăn thơm phức làm tôi cảm thấy đói bụng, đó là mùi của cà ri, là món tôi thích ăn nhất, mỗi lần sinh nhật mẹ đều làm cho tôi ăn, tôi nhìn vào xe bán thức ăn, nghĩ đến đây tôi lại nhớ mẹ, nhớ nụ cười của người phụ nữ ấy mỗi lần gọi tôi ăn cơm"Gun! Sang ăn cơm nào con, không là thức ăn nguội hết bây giờ!"Tôi loáng thoáng nghe thấy lời nói của bà ấy đâu đây, nhìn ngó xung quanh, chẳng có ai cả, trước mắt tôi chỉ có khu chợ đông đúc cùng với tiếng mấy đứa trẻ con khác đang chế nhạo tôi"Ê! Cái thằng ăn mày kia lại đến rồi kìa!""Nó lại đến xin ăn hả?""Eo ôi! Nhìn nó bẩn mà phát khiếp!""Sao mà cái loại người như nó vẫn còn tồn tại nhỉ? Bẩn vãi!"Thậm chí còn có người coi tôi như xui xẻo mà hất nước vào người đuổi tôi điTôi không nói gì, cũng chẳng phản kháng, chỉ im lặng ôm cái bụng đói cùng với cái cơ thể nhỏ bé này đi chỗ khácGiữa tiết trời lạnh lẽo, tôi ngồi im lặng ở một góc tự ôm lấy cơ thể mình, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại, tôi không mở miệng hỏi cũng như xin xỏ họ điều gì, bởi vì tôi biết họ chẳng bao giờ đoái hoài đến một thằng nhóc ăn xin bẩn thỉu như tôi"Mẹ ơi, sao hôm nay lạnh vậy nhỉ...?"Tôi tựa người vào một góc tường, miệng nhỏ giọng gọi mẹ, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ vào bàn chân đang sưng đỏ lên vì lạnh của tôi, bụng nhỏ cứ thế mà réo lên, tôi cố tự nhủ với bản thân rằng mình không sao, khẽ nhắm mắt lại, tựa người vào một góc tường cạnh ổ chỗ để ngủCứ thế...3 ngày liên tiếng tôi không ăn uống gì cả, cả cơ thể mệt mỏi không còn một chút sức lực nào dựa người vào một góc tường ở sâu trong một con hẻm nhỏ ít người qua lại mà ngồi thẫn thờ ở đóTrong tâm trí của tôi lúc này chỉ nghĩ đến mẹ, nghĩ đến người duy nhất yêu thương tôi trên cái cuộc đời đầy tủi khổ nàyNhưng mà bà ấy không còn nữa...Mẹ mất rồi..."Mẹ ơi...có phải con sắp đi theo mẹ không?"Tôi tự hỏi rồi lại tự bất giác mà co rúm người lại, tôi lại nhớ mẹ rồi...giờ bà ấy nơi đâu?"Cháu bé...""Mẹ ơi..."Tôi bất giác gọi mẹ, bàn tay yếu ớt bấu mạnh vào chân mình để cố gắng tỉnh táo nhìn về phía đối diện"Ta không phải mẹ cháu...nhưng mà ta có thể giúp cháu...""Giúp...chú sẽ giúp cháu sao?Tôi nhẹ giọng yếu ớt nghi hoặc, trước mặt tôi là một người đàn ông, nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay ông ta cũng như cách ăn mặc, có vẻ như ông ta rất giàu, nhưng mà ông ta muốn giúp tôi sao? Tôi không nghe nhầm chứ?"Đi theo ta, ta sẽ cho cháu chỗ ăn, chỗ ở..."Tôi nghe vậy không nghĩ được nhiều, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu rồi đồng ý cho người đàn ông đó đưa tôi điÔng ta đưa tôi về một căn biệt thự lớn, nó nguy nga tráng lệ đến nỗi đôi mắt nhỏ long lanh của tôi phải lớ ngớ nhìn theo sauLúc tôi bước vào căn biệt thự đó, tôi được một vài người hầu đưa đi tắm rửa, họ nhìn tôi, tôi dường như thấy được sự khinh khỉnh đó trong đôi mắt của họ, dù họ không nói ra cũng như biểu lộ ra nhưng mà tôi nhìn ra được, bởi vì tôi lớn lên với ánh mắt đó, dù cho nó được biểu lộ bằng cách nào đi chăng nữa tôi điều biệt họ cảm thấy như thế nào về tôiTắm sửa sạch sẽ, tôi được đưa đến nhà bếp, nơi đây đầy ắp những đồ ăn ngon mà từ trước đến nay tôi và mẹ chỉ có thể mơ ước đến chứ chưa bao giờ dám thử. Tôi ngồi im lặng trên ghế nhìn đồ ăn trên bàn, dù đang rất đói nhưng mà lí trí nói với tôi rằng đây không phải đồ của tôi, thế nên tôi chỉ biết ngồi đó mà nhìn mà không dám ăn"Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao, nhóc đáng yêu?"Một chị gái mỉm cười nói với tôi, tôi không dám nhìn thẳng vào chị ấy, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu, chị ấy khẽ cúi người thấp xuống nhìn tôi rồi nói"Đồ ăn ở đây đều là cho em hết, em nên ăn đi, hôm nay ông chủ tốt bụng nhận em về mà""Thật ạ?"Tôi nghi hoặc hỏi, chị ấy liền gật đầu, tôi nhìn khuôn mặ t của chị ấy, mỉm cười nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ănTôi cầm đôi đũa trên tay, nhanh gắp lấy thức ăn bỏ vào miệng, bắt đầu ăn như hổ đói, không ai cản tôi lại cả, họ để cho tôi một mình ăn hết các món trên bàn, chỉ riêng chị gái vừa nãy là nhẹ nhàng nhắc nhở tôi nên ăn chậm lại một chút nếu sẽ dễ mắc nghẹn lắm. Tôi người lại nhận lấy cốc nước từ tay chị ấy uống một ngụm lớn rồi lại ăn tiếp"Ăn từ từ thôi nào nhóc"Người đàn ông đó đi đến trước mặt tôi, bình thản ngồi xuống nhẹ nhàng mỉm cười mà nói, tôi giật mình ngồi ngơ cả người "Sao vậy? Đồ ăn không ngon sao? Hay là nhóc sợ ta?"Tôi cố gắng lắc đầu, miệng lắp bắp không nói nên câu, ông ta vẫn ngồi đó mỉm cười, ánh mắt có chút khác lạ nhìn tôi"Ta tên Parn, từ hôm nay...ta sẽ trở thành người dám hộ của nhóc, nhóc sẽ được ở lại đây, được ăn ngon, mặc đẹp, không cần phải lang thang nữa..."Tôi nghe vậy hai mặt dường như sáng lên nhìn đàn ông trước mắt, ông ta ngồi tại chỗ, bàn tay bèo mụp đó chạm vào tay tôi"Bù lại...nhóc phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta không được phép từ chối, như vậy có được không?"Tôi của lúc đó khi nghe được vậy chỉ biết ngay lập tức gật đầu mà không suy nghĩ thêm được gì, ông ta mỉm cười hài lòng nhìn tôi, nhưng cái hành động cùng với ánh mắt lo lắng đó của những người giúp việc trong nhà nhìn tôi lại làm tôi có một chút cảm giác không an toàn...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me