LoveTruyen.Me

Fanfic Troi Toi Xin Hay Nham Mat

02

Quay lại thời gian 10 phút trước.

"Cô, cô muốn đưa tôi đi đâu?" Triệu Gia Hào dè dặt hỏi. Bên ngoài này cũng không khác gì bên trong phòng, không một tia sáng.

Một lần nữa đi trên hành lang dài miên man, Triệu Gia Hào cảm giác rất mơ hồ, không biết điều tiếp theo gì sẽ xảy đến với mình, anh rất ghét cảm giác không thể nắm bắt này, nó khiến anh cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, không khác gì con cá nằm trên thớt mặc người bày bố.

"Cậu sẽ biết sớm thôi."

Dừng lại trước một căn phòng, người phụ nữ mở cửa, đẩy Triệu Gia Hào vào trong. Không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo, bởi vì bên trong phòng này có đèn, đây cũng là lần đầu Triệu Gia Hào được tiếp xúc với ánh sáng kể từ khi bước khỏi thang máy. Nơi đây vô cùng lộn xộn, sát tường chất hai ba bịch thạch cao bẩn thỉu, dưới đất ngổn ngang nào là giá vẽ, giấy vẽ, màu vẽ cản hết đường đi. Đặc biệt, bồn nước trước mắt khiến Triệu Gia Hào phải dè chừng, bên cạnh còn kê một bậc tam cấp bằng sắt.

"Cô, cô muốn làm gì?" Ngoài câu này ra anh thực sự không biết mình còn có thể hỏi gì hơn.

"Chàng trai kia là người yêu của cậu?" Câu hỏi của cô gái khiến Triệu Gia Hào ngơ ra vài giây, anh ấp a ấp úng, "Không. . .Không phải."

"Đừng cứng miệng."

"Sao, không cảm thấy đây chỉ là một trò chơi à?"

"Tôi cảm nhận được nổi đau của cô." Ngay cả anh cũng bất ngờ với câu trả lời của mình. Không hiểu vì sao, ngay từ lần đầu mặt đối mặt với cô gái Triệu Gia Hào đã có cảm giác những gì đang xảy ra, thậm chí là sắp xảy ra đều không phải là giả.

Anh không biết cảm giác đó đến từ đâu, anh suy đoán, có thể bốn người họ đã vô tình đi lạc vào một chiều không gian nào đó hoặc phổ biến hơn là bị ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi cũng nên. Là một gen Z, không quá khó để Triệu Gia Hào chấp nhận những chuyện hoang đường như vậy.

"Cậu không giống những người kia." Không biết có phải do ảo giác hay không, Triệu Gia Hào vậy mà lại nhìn thấy những vết sẹo trên mặt cô gái mờ dần đi, nhưng khi anh chớp mắt thì mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là gương mặt bị tổn thương nặng nề khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Tôi hi vọng cậu có thể thành công thoát khỏi đây."

Vừa nói, cô gái vừa bắt đầu cởi dây xích, dẫn Triệu Gia Hào bước lên bật tam cấp, ngồi vào trong bồn nước. Anh rất muốn phản kháng, cơ thể lại không nghe theo sai khiến của anh, ngoan ngoãn để cô gái tuỳ ý muốn làm gì thì làm.

Cảm giác bị nước đè ép lồng ngực khiến anh hít thở khó khăn, chưa bao giờ anh ước giá như mình có thể cao hơn một tí thì tốt rồi, chí ít đủ cao để không phải bị dìm trong nước như thế này.

"Đừng làm tôi thất vọng." Cô gái vặn van nước, sau đó biến mất trước mặt anh như chưa từng tồn tại.

Giờ anh muốn không tin là thật cũng không được.

ĐM ảo ma VL!!!

Trở về hiện tại.

Nhìn mực nước ngày một dâng cao, Triệu Gia Hào tuyệt vọng gọi tên Lạc Văn Tuấn như một cách để trấn an bản thân, anh mắc chứng sợ không gian hẹp, hiện tại không chỉ bị nhốt trong một cái bồn chật chội mà còn sắp sửa bị nước nhấn chìm đến nơi, càng sợ hãi chỉ càng khiến anh kích động hơn.

Đáng lí ra anh không nên nói với cô gái kia mình không yêu Lạc Văn Tuấn. Nếu có thể cùng nhau rời khỏi đây, anh sẽ thẳng thắn đối diện với tình cảm của bản thân. Cho Lạc Văn Tuấn cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội. 

Không ngờ thực sự sẽ có người đáp lại anh, Triệu Gia Hào như nhìn thấy hi vọng, gắng sức gào to hơn.

Bên phía ký túc xá, ba người Lạc Văn Tuấn đã gấp như ngồi trên đống lửa, nhất là Lạc Văn Tuấn, nếu không có Trần Trạch Bân cản lại thì có lẽ cậu đã định phá cửa thật rồi.

"Vô dụng thôi, đây là cửa sắt, sức tớ còn thua nói chi cậu, tìm cách khác đi." Trần Trạch Bân hiểu hơn ai hết, hiện tại mà rối thì chỉ có hư bột hư đường, điều quan trọng là phải bình tĩnh, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

"Tìm cách gì bây giờ, anh ấy sắp chết rồi đó cậu biết không?" Lạc Văn Tuấn chất vấn, hai mắt long lên xồng xộc vì kích động, trạng thái có thể mất kiểm soát bất kì lúc nào.

"Cậu đang nhập vai quá sâu rồi Âu Ân, đừng quên. . ." Chưa để Trần Trạch Bân nói hết, Lạc Văn Tuấn lại nói với Triệu Gia Hào ở phía bên kia, "Bọn em đang tìm cách mở khoá, anh cố đợi bọn em. . ."

"Âu Ân. . .Ở đây có gợi ý. . ."

"Anh nói cái gì. . .?" Bành Lập Huân cũng nhập hội với Lạc Văn Tuấn.

"Bên đây. . .Có gợi ý. . .Chắc là dùng được. . ."

"Bin, em cõng anh lên." Bành Lập Huân đẩy Trần Trạch Bân ngồi khom xuống để cậu tiện leo lên.

May mắn, đây không hoàn toàn là một cánh cửa liền từ đầu tới chân, phía trên cửa có một lỗ thông gió đủ để thò hai tay qua. Bành Lập Huân áp mặt vào sát để tiếng nói được to hơn, vận nội công bắt đầu hét, "Cựu Mộng. . .Anh nói lớn lên. . ."

"Có gợi ý mật mã. . ." Hiệu quả không tồi, âm thanh nghe được đúng là có to hơn khi nãy. Nghe vậy Bành Lập Huân quay qua nói với Lạc Văn Tuấn đang đứng trong mong ở dưới, "Em xách cái hộp kia lại đây."

"Gợi ý gì anh nói đi. . ."

"Có 5 hình người. . .Xếp theo thứ tự tăng dần. . .Từ 1 đến 5 theo hàng dọc. . ." Triệu Gia Hào phát hiện gợi ý khi đang chăm chú nhìn xem mặt nước dâng lên đến đâu, bất ngờ là, khi nước càng dâng cao thì những hình được vẽ trên mặt bồn cũng dần dần hiện ra, đồng nghĩa đoạn đường anh đến với tử thần ngày càng bị rút ngắn.

"Em hiểu gì không?" Bành Lập Huân truyền đạt lại lời anh nói, nhưng cậu nghe không hiểu, Trần Trạch Bân nghe không hiểu, Lạc Văn Tuấn cũng nghe không hiểu, vậy ai hiểu? Chị Phương à?

"Cậu lấy giấy ra, vẽ lại như anh ấy miêu tả xem." Ý kiến hay, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ.

"Anh chỉ cần gánh lúc cần gánh là được, giờ xuống được chưa chứ em mỏi quá." Trước khi xuống, Bành Lập Huân không quên nói với Triệu Gia Hào một tiếng, "Tụi em biết rồi, anh ráng đợi nha, nhất định phải đợi tụi em tới cứu anh."

Mực nước hiện tại đã gần ngập đến mũi, bây giờ mở miệng ra thì chỉ có chết, Triệu Gia Hào không thể làm gì hơn, chỉ cầu nguyện cho ba người em của mình có thể tới kịp. Anh vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, rất nhiều điều chưa đạt được, anh tuyệt đối không thể chôn thân ở chỗ này!

🧍
🧍🧍
🧍🧍🧍
🧍🧍🧍🧍
🧍🧍🧍🧍🧍

"Như vậy hả?" Lạc Văn Tuấn đưa tờ giấy cho hai người xem, nhưng thế này thì mật mã là gì?

"Người, 1 đến 5. . .Người. . .Một người. . ."

"Chuyển từ hình vẽ sang chữ thử." Trần Trạch Bân nói.

"?" Bành Lập Huân và Lạc Văn Tuấn vẫn chưa theo kịp mạch suy nghĩ của cậu.

"Để tớ."

"3,4,5,7,6" (Đáp án trong phần bình luận)

"Đù!" Bành Lập Huân và Lạc Văn Tuấn đều há hốc mồm.

"Ngầu không anh em." Trần Trạch Bân ngạo nghễ.

"Để anh đi nói với Elk." Bành Lập Huân chạy ra cửa báo tin cho Triệu Gia Hào biết, "Bọn em mở được khoá rồi, anh cố lên."

"Xem xem bên trong có gì."

Bên trong hộp có một quyển nhật ký và một chiếc chìa khoá. Lạc Văn Tuấn cầm chìa khoá lên nói, "Có thể là dùng để mở cái gì đó bên phía Elk." Vì ở chỗ họ không có thứ gì mở bằng chìa khoá bình thường cả.

"Nhưng vậy rồi sao, làm sao chúng ta mở cái cửa kia ra được?"Chuyện gay go rồi đây.

"Nhất định phải còn cách nào đó mở cửa, anh lại đây với với em." Trần Trạch Bân kéo Bành Lập Huân qua, "Anh leo lên, nhìn xem bên ngoài có gì đó như công tắc không."

Trò chơi này rất có thể đang cố tình đánh lạc hướng họ, đẩy họ vào trong tình thế tư duy cố định, thông thường khi chơi Escape Room, cứ hễ người chơi nhìn thấy ổ khoá mật mã thì hầu hết 90% trong số họ đều sẽ cắm đầu đi tìm mật mã, dù cho mật mã chưa chắc đã tồn tại.

Mục đích rất đơn giản, kéo dài thời gian thoát khỏi phòng, tăng khả năng người bị nhốt trong bồn bị nước nhấn chìm. Trò chơi này có cần làm chân thực đến vậy không? Linh tính mách bảo Trần Trạch Bân trò chơi này rất không bình thường, nhưng một người theo chủ nghĩa vô thần như cậu lại không muốn tin vào điều đó.

"Để anh xem." Bành Lập Huân cố dán sát đầu vào ô cửa, mắt mở trừng trừng nhìn ra khoảng không gian u ám bên ngoài.

"Có công tắt hay gì không anh?" Trần Trạch Bân lặp lại.

"Từ từ anh chưa nhìn thấy gì hết, ngoài này tối quá."

"Hình. . .Hình như có." Bành Lập Huân mừng rỡ, còn dụi dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

"Có công tắt thật."

"Vấn đề là chúng ta lấy gì để mở đây?" Nụ cười đã tắt, Bành Lập Huân ra hiệu để Trần Trạch Bân thả mình xuống.

"Anh nghĩ mình phải tìm một thứ gì đó đủ dài thì mới luồng qua ô cửa rồi gạt công tắt được. À mà phải chắc nữa, lỏng quá anh sợ sẽ gãy nửa chừng."

"Ở đây có gì dùng được. . ." Trần Trạch Bân đi vòng vòng trong phòng.

"Giá vẽ thì sao?" Lạc Văn Tuấn chỉ vào một đống giá vẽ nằm trong góc phòng.

"Anh tìm được dây buộc nè." Bành Lập Huân la lên.

"Có lẽ là đúng rồi." Làm mấy cái này là sở trưởng của Trần Trạch Bân.

"Ok, em đưa từ từ lên cho anh."

"Coi chừng đầu nha Xun." Trần Trạch Bân giữ chặt Bành Lập Huân hết mức có thể để cậu thuận lợi luồng cây "tự chế" ra ngoài.

"Em buộc chặt lắm không gãy đâu, anh yên tâm."

"Rồi rồi anh biết rồi."

"Sao mà nặng thế." Bành Lập Huân cầm rồi mới thấy nó nặng tới cỡ nào, cậu gồng muốn lên cả chuột.

"Bình tĩnh. . .Bình tĩnh. . ."

"Qua. . .Trái tí. . .Phù. . .Nặng vãi. . ."

"Tạch."

"Tít tít tít."

"Mở rồi!!!" Trần Trạch Bân chỉ vừa thả Bành Lập Huân xuống, Lạc Văn Tuấn đã chuẩn bị xông ra cửa chạy đi kiếm Triệu Gia Hào.

"Cậu điên hả, bên ngoài tối thui tối mù, muốn đi thì tụi mình đi chung. Chơi hỗ trợ mà ham solokill quá."

"Đợi anh đi lấy quyển nhật kí, biết đâu được cần dùng đến." Bành Lập Huân chạy lại bàn lấy nhật kí và chìa khoá bỏ vào túi, sau đó chạy ra hội hợp với hai người kia.

"Giờ đi nha?" Trần Trạch Bân vẫn là người xung phong đi đầu, kẹp giữ Bành Lập Huân, bao sau là Lạc Văn Tuấn.

"Ừm."

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me