LoveTruyen.Me

Fanfic Tron Tim Vu Nhat Cau Tang

Tôi ngoan ngoãn ở một bên lắng nghe Tiêu Vũ Lương xử trí.

"Tiểu Tô, có phải cô chê làm khách Minh giới quá nhàn rỗi, chê mình sống quá lâu. Hửm?"

"Tiểu nô, tiểu nô nào dám. Chẳng hay, tiểu nô đã làm gì để Minh Vương tức giận?" Cô gái tên Tiểu Tô có giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ mới lớn, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.

Nếu là người thường chắc chắn sẽ đau lòng trước sự khả ái kia. Còn riêng tôi thì cảm thấy quái quái, cứ như tôi đang xem một bản thân khác của mình nũng nịu, trông khó chịu vô cùng.

Tiêu Vũ Lương cười khẩy, "Cô còn nhớ thân phận của mình thì đừng giả vờ nữa, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại khuôn mặt đó!"

Tôi nghe càng lúc càng thấy mông lung.

"Thì ra... Thì ra ngài giữ ta ở đây để chờ có một ngày lấy lại thứ này thôi sao?" Tiểu Tô thất vọng sờ lên mặt mình, sau đó cô trở nên ngoan độc, tựa như muốn xé nát khuôn mặt kia.

Lòng dạ phụ nữ đúng là thâm sâu khó lường.

Mới phút trước cô gái Tiểu Tô này yếu đuối đáng thương bao nhiêu, xoay một cái đã trở nên khác trước, cô ta cười phá lên, "Hahaha... Minh Vương, mọi chuyện đều từ ngài mà ra!" Cô liếc sang tôi, gào thét "Tiên Quân đừng tin hắn, tất cả đều tại hắn. Tại hắn!!"

Tay Tiêu Vũ Lương siết chặt thành nắm đấm, anh trầm giọng ra lệnh "Hắc Bạch Vô Thường, giam cô ta lại."

Hai người đứng ở hai bên nhận được lệnh liền hả hê lôi Tiểu Tô ra ngoài. Cô ta la hét như một người điên, Hắc Vô Thường phải bịt miệng cô lại.

Bọn họ cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Họ vừa ra khỏi phòng, tôi nghe loáng thoáng hai người Hắc Bạch trách móc Tiểu Tô.

"Phải chi cô ngoan ngoãn một chút thì đã sống yên thêm được ít lâu rồi." một trong hai người nói, nghe không giống an ủi mà giống giễu cợt hơn.

"Ngay từ đầu tôi đã biết ả không có gì tốt rồi. Lúc đó Minh Vương đưa ả về đây, tôi cứ tưởng____"

"Suỵt... Coi chừng cái miệng của ngươi, đi mau."

Không còn bất kì âm thanh nào nữa.

Từ nãy giờ Tiêu Vũ Lương vẫn giữ nguyên tư thế trầm mặc. Không hỏi cũng biết anh đang nghĩ gì.

Muốn làm thế nào để anh ấy có thể thoát khỏi bóng ma của quá khứ đây.

Tôi vòng tay, tựa vào bờ vai vững chãi "Vũ Lương, em hỏi anh một vấn đề có được không?"

"Ừm." anh ấy đối tôi dịu dàng.

Được anh đồng ý, tôi mới hỏi: "Trong tiền kiếp, anh có thật lòng yêu em không?"

Nắm đấm của anh ấy buông lơi, chúng tôi đan xen mười ngón tay vào nhau.

"Yêu, tôi yêu em thật lòng. Không quản trước kia hay hiện tại, tôi chỉ yêu mỗi em."

"Vậy là đủ rồi. Em nghĩ họ sẽ không trách anh đâu." tay tôi siết lấy tay anh. Tôi không giỏi ăn nói, cũng không biết phải an ủi đối phương thế nào. Nên dùng một chút hành động đến thể hiện.

Dù rằng không có nhiệt độ cơ thể, nhưng chỉ cần ở bên nhau thế này chúng tôi cảm thấy mọi thứ đều trở nên ấm áp lạ thường.

"Cảm ơn em. Cũng nên đưa em trở về rồi."

Tôi chưa kịp vui mừng, Tiêu Vũ Lương đã ôm tôi ngã xuống giường "Trước khi về, chúng ta còn có chuyện cần phải làm."

"Làm, làm gì!?" tôi lúng túng, vờ hỏi. Kẻ ngốc thừa biết anh ấy muốn làm gì.

Anh ấy không hồi âm, sấn tới môi lưỡi chi gian quấn quýt. Sau một hôn, hai hôn quần áo đều bị anh ta vứt bay tứ tung, rơi xuống mặt đất.

Tiêu Vũ Lương ngoài mặt vội vàng đã nghẹn muốn chết, nhưng vẫn ôn nhu làm từng bước dạo đầu.

Tôi si mê nhìn hồi lâu khuôn mặt đỏ ửng vì mình mà chứa đầy dục vọng, đôi tay không kiềm được loạn sờ trên bờ vai trần. Làm người mê nhất là khối cơ bụng tám múi kia, lúc anh ấy dùng lực từng khối cơ càng thêm sắc nét, mặc cho nhìn hay sờ bao nhiêu lần tôi vẫn cảm thấy không đủ.

Dường như Tiêu Vũ Lương rất hài lòng với biểu hiện u mê của tôi, anh ta càng ra sức đỉnh lộng, hướng chú ý của tôi chuyển xuống bên dưới.

Tôi không dám đi xem thanh hàng biến đại của anh ra vào trong cơ thể mình, chỉ có thể âm thầm cảm nhận.

Anh ấy càng đỉnh càng hăng, ôn nhu gì đó đều bỏ qua tất. Giờ tôi mới thấy thoả mãn, miệng ư a phối hợp nhịp nhàng cùng với anh.

Hết một lần... Lại tiếp một lần...

Anh vô tình bị tôi hấp dẫn, tôi thì vô ý bị thu hút bởi anh. Chúng tôi cứ thế quyến rũ lẫn nhau.

Lần cuối cùng khi tôi tưởng chừng như bị Tiêu Vũ Lương "làm" cho chết luôn trên giường. Trước khi lâm vào hôn mê, tôi nghe thanh âm của anh thủ thỉ bên tai: "Nhớ rõ! Tôi tên là Tiêu Vũ Lương."

...

Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương...

Tôi không ngừng lặp đi lặp lại cái tên đó mà tỉnh dậy.

Trước mắt chỉ toàn một màu trắng. Không chỉ vậy, trong đầu tôi cũng tương tự bức tường kia, không có lấy một thông tin nào cả.

Đây là đâu?

Tôi là ai?

Vài người áo trắng đứng tập trung quanh giường đôi mắt chăm chú.

Còn họ là ai?

Tôi chuyển mắt đến một người, bà lão tóc bạc phơ, người gầy gò mặt hốc hác, hai mắt ước đẫm.

Cảm giác vừa quen vừa lạ, không hiểu sao tôi lại thấy chua xót vô cùng.

Tôi thật muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng thì lại không có âm thanh nào cả.

Những người kia xem xem chốc lát, rồi nói bệnh lý của tôi thật bình thường. Nguyên nhân là do tôi hôn mê trong thời gian dài, nên cơ thể quên đi chức năng hoạt động. Còn nữa, vì chấn thương lúc trước để lại nên trí nhớ tạm thời mất đi, chậm rãi sẽ khôi phục.

Thế mà tôi ngủ một giấc tận bốn năm rồi.

Sau một tháng trị liệu khôi phục chức năng, kết quả là tôi cũng có thể tự mình chiếu cố chính mình, không thể để bà nội tuổi cao sức yếu tháng ngày chăm lo cho tôi mãi được.

Riêng về ký ức của tôi vẫn mập mờ không rõ tung tích. Bà nội có nói "Không nhớ cũng không sao, bình an thì tốt rồi". Có nhiều lúc tôi muốn hỏi, nhưng nhìn thấy nét u buồn ẩn hiện trong mắt nội rồi lại thôi.

Dường như tôi đã quên mất một thứ rất quan trọng, trái tim tôi bị nó đè nặng.

Vào một ngày nắng đẹp trời, cuối cùng tôi đã có thể xuất viện. Được về nhà thật thoải mái, không đâu bằng nhà mình.

Tôi một mình đi loanh quanh nhìn nhìn khắp nơi, không phải vì muốn tìm lại hồi ức, mà là muốn nhanh thích nghi với cuộc sống sau này.

Tuy là tôi không nhớ được gì, nhưng dường như đôi chân đối với đường xá nơi đây rất quen thuộc, chúng ung dung rảo bước tới một số nơi. Thỉnh thoảng tôi được các bà cô, ông chú hỏi thăm. Tôi làm sao biết họ là ai, chỉ có thể lịch sự hoa vài câu rồi chào tạm biệt, đi tới chỗ khác.

Đi mãi tới một cái hồ nước lớn, mặt hồ xanh trong vắt, trông thật yên bình. Trên bờ là một khoảng đất rộng mênh mông, bọn nhóc con chạy nhảy tung tăng chơi đùa, vui biết bao...

Tôi ngồi bên bờ hồ cảm nhận từng cơn gió lộng mát rượi thổi qua kẽ tóc, thoải mái thả hồn theo những gợn nước lăn tăn. Âm thanh náo nhiệt dần nhỏ lại, thì ra hoàng hôn đã buông xuống, đám nhóc đuổi nhau về nhà.

Một mình cũng tốt...

Trên mặt hồ nhấp nháy vài ánh sáng nho nhỏ thu hút ánh mắt tôi. Lúc đầu chỉ có bốn năm con đóm đóm, nhưng sau đó chúng từ đâu bay tới rất nhiều, rất nhiều...

Những đóm sáng xanh bay lượn thật lung linh huyền ảo.

"Chào em, tôi tên Tiêu Vũ Lương."

Không biết từ lúc nào, bên cạnh tôi xuất hiện thêm một người.

Tay của anh đưa về hướng này, trên mặt giữ nguyên nụ cười tươi tắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim tôi đập rất nhanh. Không hiểu sao bản thân lại cảm thấy vui đến thế.

Giống như chúng ta đã quen nhau từ rất lâu...

Đã hết chính truyện.

Toi 1: ủa? Gì hết lãng xẹt zẫy?
Toi 2: chưa nhe, còn ngoại truyện nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me