LoveTruyen.Me

Fanfic Vu Nhat Cau Tang Vuong Gia Cuoi Bao Vuong

Sáng hôm sau, kinh đô lại một trận nhốn nháo. Trà lâu, một vòng người quay quanh ồn ồn ào ào.

Tên nam nhân bị tra tấn dã man, không đôi tai, không đôi mắt bị treo trước quán trà, quần áo đầm đìa máu, hơi thở yếu ớt gần sắp chết đến nơi.

Bọn họ đều ngầm biết đấy là tác phẩm của ai. Những người đã nghe hắn kể chuyện đều sợ xanh mặt rút lui.

Lưu Trường Võ đứng gần đó, hắn quan sát mà tức giận, đi thẳng tới Vương phủ.

Sáng sớm Đại Ngư tinh thần sảng khoái, hắn đã chẻ xong một đống củi lớn. Vừa định đi xách nước thì có kẻ đến tìm hắn gây sự.

"Tên kia! Ngươi là ai? ngươi từ đâu đến?" Lưu Trường Võ khinh khỉnh hỏi.

Đại Ngư mắt điếc tai ngơ, không thèm trả lời hắn.

Lưu Trường Võ sấn tới đập Đại Ngư ngã xuống đất.

"Ta hỏi ngươi, ngươi bị điếc sao!"

Đại Ngư mặt lạnh tanh liếc hắn một thoáng, sau đó xoay lưng đi không thèm chấp nhất với tên kia.

Bị bỏ ở phía sau, Lưu Trường Võ khiêu khích. "Một tên thấp hèn như ngươi có gì hấp dẫn, mà Vương gia lại mê mẩn ngươi như vậy!"

"Phận thấp hèn thì không nên mơ tưởng trèo cao!"

Một câu thấp hèn, hai câu cũng thấp hèn. Lưu Trường Võ không ngại nói ra những lời phỉ báng.

"Ngươi thử nghĩ xem, ngài là Hoàng tử cao quý há có thể chung sống cùng ngươi mãi được."

"Ngươi nghĩ Hoàng Thượng sẽ tác hợp ngài cho một tên dân thường thấp kém như ngươi sao?"

Bụp______ một cú đấm như trời giáng, đánh vào mặt Lưu Trường Võ đau điếng.

"Ngươi dám!" Hắn rút kiếm ra khỏi bao, giết một tên thường dân cũng sẽ không có ai truy cứu.

Lưu Trường Võ vun kiếm phóng tới...

Nhưng... Tăng Thuấn Hy chắn trước Đại Ngư, hai thanh kiếm va vào nhau.

"Ngươi thật to gan!" y lạnh lùng đối Lưu Trường Võ.

"Khoan! Ngài nghe ta nói." Lưu Trường Võ la lên.

Nhưng y vẫn chém tới, hai người so tài đấu kiếm. Mới vài đường, thanh kiếm của Lưu Trường Võ đã bị đánh bay khỏi tay. Trước giờ vẫn vậy, hắn đều là bại tướng dưới tay y.

"Vẫn kém cỏi như xưa thì làm sao ngươi có thể gánh vác đại binh quốc gia." Tăng Thuấn Hy trả lại những gì hắn đối với Đại Ngư, "Kể cả ta ngươi đánh còn không lại thì sao xứng đáng làm Đại tướng quân!" y cười khinh "Nếu gặp phải Chiến Vương thì ngươi chết là cái chắc, ngoan ngoãn trở về luyện lại đi!"

"Ngài!" Lưu Trường Võ tức muốn hộc máu, "Ngài vì hắn làm ra chuyện tày trời, ngài không sợ Hoàng Thượng sẽ trách phạt sao!"

Không nhắc thì thôi, nhắc đến người đó khí tràng trên người Tăng Thuấn Hy càng thêm lạnh.

"Không cần ngươi quản, cút đi!" y phủi tay, dắt theo Đại Ngư đi một mạch.

Đi một khoảng khá xa, y mới nói chuyện với Đại Ngư.

"Đại Ngư, đừng để bụng những lời hắn nói."

"Ừm." Đại Ngư ngoài mặt đáp ứng, nhưng thật ra những lời nói kia giống như mũi tên cấm vào tim hắn.

Suốt cả ngày hắn không thể tập trung vào công việc, bởi vì giọng của Lưu Trường Võ cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

"Hắn nói đúng! Mình chỉ là một tên nghèo hèn sao có thể mang lại hạnh phúc cho ngài. Ngài kiêu sa cao quý giống như đoá hoa mẫu đơn, mình làm sao dám hái xuống."

"Nếu... Rời đi ngay bây giờ, có thể vẫn còn kịp..."

Hắn mông lung nghĩ, rồi quyết định đi tìm Vương gia.

Tăng Thuấn Hy ngồi tựa trên trường kỹ, bàn tay trắng nõn nâng chun rượu nhỏ, chính dáng vẻ này của y khiến Đại Ngư muốn quy phục, nhưng hiện tại hắn lại kiếm chế ý muốn tới gần y.

(Trường Kỹ: ghế dài)

Đại Ngư quỳ gối xuống trước mặt Tăng Thuấn Hy.

"Vương gia, tôi muốn trở về nơi tôi từng sống." Hắn nghiêm túc, rầu rĩ nói.

Tay cầm chun rượu của y khựng lại "Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa cho bổn Vương!"

Đai Ngư lấy hết dũng khí đối mặt với y "Tôi muốn rời khỏi đây."

Chun rượu được đặt xuống chiếc bàn nhỏ kế bên, Tăng Thuấn Hy rũ mắt nhìn rượu sóng sánh, im lặng hồi lâu...

"Ngươi... đã khôi phục ký ức?"

Dường như cả hai đều chìm trong dục vọng mà quên ước hẹn ban đầu, giờ đây Tăng Thuấn Hy mới nhớ lại.

"Vẫn chưa." Đại Ngư nhỏ giọng.

Bang_______ Bình rượu, chun rượu đều bị gạt rơi xuống đất, vỡ thành trăm mảnh.

"Vậy tại sao phải đi? Là vì những lời nói kia sao?" Lúc này Tăng Thuấn Hy đã rất tức giận.

Đại Ngư cúi gằm mặt.

Không gian im lặng đến đáng sợ.

"Ngươi ra ngoài." y đã phải kiềm chế chính mình, y sợ một giây sau sẽ giết chết người trước mặt mất.

Đại Ngư lủi thủi đi ra được một lúc, Tăng Thuấn Hy cũng đi ra, trên người đằng đằng sát khí.

Kim thúc chăm lo cho y bấy lâu nay tất nhiên là nhìn thấy sự thay đổi của chủ nhân, y đã thật sự "yêu" người kia.

Ông thở dài bước tới bên cạnh Đại Ngư an ủi.

"Đại Ngư, đây là lần đầu tôi nhìn thấy Vương gia như vậy. Từ nhỏ ngài ấy đã quen sống trong lạnh nhạt, đột nhiên ngươi mang đến ấm áp cho ngài, rồi đột nhiên lấy đi, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ như thế nào? Ngươi cam tâm sao?" Kim thúc vỗ vỗ vai hắn rồi quay đi.

"Chỉ cần nghĩ đến phải xa ngài, lòng tôi rất đau, tôi đã mê luyến ngài, si mê từ rất lâu."

"Chỉ một chút thôi, tôi muốn sự ích kỷ của mình bao trùm lấy ngài, dù ngày hay đêm tôi đều muốn ở bên cạnh ngài..."

...

Tăng Thuấn Hy cưỡi ngựa ra khỏi kinh đô, y không biết mình muốn đi đâu, chỉ đơn giản là đi một nơi nào đó thật xa.

Một người một ngựa phi mãi về phía trước.

Cho đến khi một đám nam nhân thô kệch, chừng mười mấy tên đứng cản đường y.

"Đường này là do bọn ta mở, cây này là do bọn ta trồng! Muốn đi qua thì để lại lộ phí." Một tên râu ria xồm xoàm đứng ra nói.

"Đại ca, tên công tử này dáng người cân đối, gương mặt xinh đẹp, hay là bắt về cho đại đương gia... A hehe..."

Một đám cười phá lên.

Thì ra là một đám sơn tặc chán sống, chỉ trách bọn hắn quá xui xẻo lại đi chặn đường của Bạo vương.

"Vừa hay! Đại đương gia của các ngươi ở đâu?" Tăng Thuấn Hy hỏi.

Vừa hay, có một đám để y phát tiết!

"Ở trên đó." Hắn chỉ lên ngọn núi ở sau lưng mình, "Tiểu mỹ nhân muốn tự đi sao." hắn vừa hỏi lại vừa trêu chọc, rồi cả đám cười phá lên.

"Phải." Y kiêu ngạo nhìn, nhưng vốn không để bọn hắn vào mắt.

"Hahaha... Hahaha..." Đám sơn tặc cười hả hê mà không biết mình sắp mất mạng.

Tăng Thuấn Hy phi thân nhẹ nhàng tiếp đất, thanh kiếm sáng loáng rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc lạnh vun lên, từng bước chân y di chuyển nhẹ nhàng nhưng hữu lực vụt qua từng người một.

Bọn hắn dường như không có thời gian để ngăn đón đường kiếm, từng tên từng tên một ngã xuống, hầu như đều bị một nhát cắt đứt cổ họng.

Hiện tại y chỉ muốn chém giết cho thống khoái, mục tiêu tiếp theo ở trên ngọn núi trước mặt.

Đêm hôm đó, sơn trại bị tập kích. Người ta nói, sát thần đến lấy mạng bọn họ, toàn bộ một trăm mấy người đều chết hết. Xác chết chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông.

Tăng Thuấn Hy trở về Vương phủ thì đã là tối hôm sau, y rất mệt mỏi, trên người cũng mang thương tích, nhưng không đáng kể.

Y thẩn thờ hướng tới phòng của Đại Ngư, y chần chừ không dám mở cửa, bởi vì y sợ sẽ không nhìn thấy hắn ở bên trong.

Nhưng rồi, cánh tay lại tự động đẩy ra cánh cửa...

"Thật may! Hắn còn tại. Hơi ấm của ta."

"Vương gia! Ngài về rồi!" Đại Ngư khẩn trương ra tới.

Tăng Thuấn Hy vùi đầu vào lòng ngực hắn. Mùi máu tanh tưởi trên người y nồng nặc.

"Ngài bị thương sao!?"

"Không sao." Tăng Thuấn Hy lắc đầu, "Ta mệt, ngươi bồi ta ngủ." lần đầu tiên y để lộ sự yếu đuối trước một người, y muốn hắn ôm mình thật chặt, cảm thụ hơi thở ấm áp của hắn.

"Ừm, ngài cứ yên tâm mà ngủ. Tôi sẽ canh chừng cho ngài." Hắn nhỏ giọng thủ thỉ.

Đại Ngư thấy y đã ngủ rất say, bình thường y rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh, chỉ một tác động nhỏ nhoi cũng làm y choàng tỉnh. Vậy mà hiện tại, y nằm trong vòng tay của hắn ngủ rất an tường.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me