LoveTruyen.Me

[Fanfic Wind Beaker] Em

010 - Yêu là gì?

xiaochie_02

Đôi lời muốn nói: đây là một chương không có tên cp, và nó được viết khi tôi đang có một tâm trạng hơi... bất ổn.

Tôi không biết nên nói như thế nào về tình yêu, cũng không rõ lắm về vấn đề này, nên nếu có gì không đúng thì xin thông cảm.

Chúc mọi người có một ngày tốt lành.

==================

Yêu là gì?

Đôi khi hắn tự hỏi, rằng yêu là gì, mà có thể khiến cho con người ta vui sướng, cho hai cá thể đơn độc nương tựa vào nhau, hay là những rung động khi liên quan đến người đó.

Yêu cũng có thể làm người ta thống khổ đến tận cùng, như đau đớn đến mức ngã quỵ.

Yêu có thể làm người ta tổn thương.

Nhưng tại sao họ vẫn cố chấp đâm vào nó làm gì?

Hắn không hiểu.

Có người nói yêu là sự quan tâm? Khi có đối phương ở bên cạnh? Hay khi chỉ cần hai người ở bên nhau thôi, tránh xa khỏi mọi lo toan, không cần làm gì cả, thì cũng đủ hạnh phúc rồi.

Họ nói rằng tình yêu rất thiêng liêng và rất mạnh mẽ.

Sống trên cuộc đời này đã 17 năm, hắn vẫn không thể hiểu cảm giác khi yêu một người là như thế nào.

Có thật là tình yêu sẽ chữa lành mọi vết thương sâu thẳm nhất trong trái tim của con người không?

Hắn nghĩ hắn sẽ chẳng thể biết được điều này đâu, cho đến khi hắn gặp được em.

Em chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường như bao người, cũng đặc biệt hơn tất cả.

Em xuất hiện trong cuộc đời hắn như một tia sáng, chiếu sáng tâm hồn không vẹn toàn của hắn.

Hắn không biết tại sao mình lại để ý em, hay tại sao hắn lại mang một tâm tình khó nói như vậy với em.

Nhưng mà, yêu đâu cần lý do, phải không?

Em ngây thơ nghĩ rằng hai người chỉ là bạn, em không biết được rằng, lớp vẻ ngoài nhìn thoạt qua tưởng như hiền lành vô hại kia, sâu bên trong là một linh hồn vặn vẹo muốn độc chiếm em, hắn muốn em phải là của mình hắn. Hắn muốn trói em lại, nhốt em vào trong một căn phòng, nơi mà chỉ có hắn và em, không một ai sẽ biết đến sự tồn tại này của em, chỉ mình hắn biết thôi là đủ rồi. Nhưng hắn không nên làm vậy, vì như thế sẽ khiến em sợ hãi và ghét hắn mất, hắn không muốn bị em ghét đâu.

Hắn biết rằng mình yêu em. Phải, là yêu. Nhưng hắn cũng biết, tình yêu của một người con trai đối với một người con trai sẽ khiến cho mọi người ít nhiều đều dị nghị, hắn cũng biết em không phải là gay. Hắn cũng vậy mà, hắn đâu phải là gay đâu, tình yêu xuất phát từ hai trái tim, chứ đâu phải chỉ có nam và nữ mới có tình yêu.

Hắn biết chứ, biết hết, chỉ là hắn không nói ra thôi.

Ngay cả 'yêu' là gì, thứ mà trước đây hắn không biết tí gì, hắn cũng đã biết rồi. Hắn yêu em, vì vậy những giây phút được ngồi cạnh em, nghe em kể chuyện về mọi thứ, dù bình thường hắn thấy nhàm chán, nhưng qua miệng của em lại khiến cho hắn cảm thấy hay lạ thường. Hay chỉ là ngồi nhìn em thôi, cũng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, cảm giác được lấp đầy trong tim khiến hắn thoả mãn. Vì vậy, hắn chỉ đứng một phía với thứ tình cảm không dám nói này của mình, dõi theo em. Hắn tự nhủ, chỉ cần em hạnh phúc bên người em yêu là được, hắn chỉ mong em luôn bình an, với hắn, như vậy cũng là đủ rồi. Cuộc đời của em vốn không cần có sự xuất hiện của hắn, vậy hắn sẽ tự động lui đi khi thật sự cần.

...

Hắn chạy theo phía sau em, miệng hét lớn gọi tên em. Không được, bây giờ thật sự nguy hiểm, chiếc xe đó sắp đâm vào em rồi.

Hắn chạy thật nhanh đến chỗ em, khi em ngơ ngác nhìn hắn đẩy em ra, còn bản thân hắn bị chiếc xe kia đâm văng ra. Trong đầu hắn lúc đó chỉ có một suy nghĩ, ' may mà người bị đâm trúng là mình, em ấy không sao rồi.'

Đúng là bị xe tông trúng đau thật đấy. Hắn cảm thấy cơ thể đau khắp nơi, ngay cả thở cũng là một điều khó khăn. Mí mắt hắn cũng dần nặng trĩu. Có lẽ hắn sắp sang thế giới bên kia rồi. Tiếc thật đấy...

Hắn nghe thấy tiếng khóc của ai đó ngay cạnh mình, cố hé mắt ra nhìn. Là em sao? Em đang khóc vì hắn sao?

Không, hắn không xứng đáng để em phải rơi nước mắt vì hắn đâu. Em cũng không cần phải lo lắng cho hắn...

Nhìn em khóc như vậy, hắn cảm thấy trái tim mình còn đau đớn hơn gấp vạn lần.

Cười nhạo một tiếng trong lòng, sắp chết rồi còn gì? Vậy là hắn không được nhìn thấy em nữa rồi.

Dùng chút sức lực cuối cùng, hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay của em, thều thào nói với em những lời cuối cùng.

" Cảm ơn và xin lỗi em vì tất cả, em không cần lo lắng cho tôi đâu, và... tôi yêu em..."

Rồi hắn dần nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng mà hắn thấy chính là khuôn mặt đầy nước mắt của em.

" Hãy sống thật hạnh phúc nhé."

Sống thay cho cả phần của hắn nữa.

Và thế là một sinh mạng đã ra đi, để lại một chàng trai ngồi ở bên cạnh khóc đến lặng đi.

Kết thúc.

____________________________________________

Rất nhiều năm sau, một ông lão ngồi trên xe lăn. Người đó không ai khác chính là chàng trai năm xưa, nay đã tóc bạc trắng, những nếp nhăn đầy trên mặt nhưng vẫn nhìn được người này thời trẻ từng rất đẹp. Đôi mắt đã từ lâu không còn minh mẫn, nhưng khi nhìn vẫn khiến người ta cảm thấy được một nỗi buồn sâu thẳm.

Ông không kết hôn, chỉ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi và nuôi dưỡng thành người.

Bàn tay run run lấy từ trong túi áo của mình một bức ảnh. Nhìn bức ảnh đó đã rất cũ rồi, dù được giữ cẩn thận nhưng vẫn có những vết gập. Trong bức ảnh là một thiếu niên đẹp trai, nhưng nhìn quá u buồn.

Ông nhìn bức ảnh, thẫn thờ một lúc lâu.

" Có lẽ... mình sắp được gặp anh ấy rồi..."

Ông nở một nụ cười, nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng xót xa. Nước mắt không điều khiển được mà rơi tự do trên khuôn mặt già nua của ông.

Đôi mắt mờ đi, trong phút chốc ông thấy được thiếu niên trong bức hình ấy, khuôn mặt không còn vẻ u buồn nữa. Thay vào đó là một gương mặt cười tươi, đang dang hai tay ra như chào đón ông.

Cảm thấy người mình trở nên nhẹ nhàng, ông bật dậy rồi chạy vào vòng tay của người đó.

Một vầng sáng chiếu đến người, từ một ông lão đã trở lại thành hình dáng của thiếu niên năm nào. Khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng vô cùng hạnh phúc.

...

" Bệnh nhân phòng số 1314 đã không còn sự sống."

Các bác sĩ bước vào trong phòng bệnh, nhìn người đã ra đi và bắt đầu ghi chép lại báo cáo.

" Hãy thông báo cho người nhà của bệnh nhân."

" Vâng."

Ông lão ra đi một cách thanh thản, trên mặt là một nụ cười hạnh phúc khó phát hiện.

Cuối cùng thì những con người cô đơn đã được lại gặp nhau. Họ cuối cùng cũng đã hội tụ cùng nhau. Dù là ở thế giới bên kia.

Đôi khi tình yêu chỉ cần đơn giản thế thôi.

Hết.

====================

Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy nó cứ bị làm sao ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me