LoveTruyen.Me

Fanfiction 12cs Bat Thuong Binh Thuong

Bây giờ là gần sáu giờ sáng. 

Trời tuy đã sáng hơn hồi đêm, nhưng cũng chỉ là tờ mờ, những tia sáng yếu ớt xuyên qua mảnh rèm ở một góc phòng nho nhỏ của nhà trọ Horoscope. Một người con gái đang chúi mắt vào ngôn tình trong cái phòng tối om như hũ.

Ầm!!!!

Sau một tiếng nói hấp diêm thính giác mà chắc-chắn-không-ai-không-biết-chủ-nhân-là-ai, đống ngôn tình trên giá sách như bị tiếng nói "trong trẻo" ấy là cho đổ hết xuống, rơi ập vào người nó.

Như thường lệ, nó hét lên mấy tiếng chửi mụ chủ nhà, rồi bắt đầu soạn đồ để đi học.

Bây giờ nó vẫn cảm thấy việc mình còn sống sau mỗi ngày phải chịu bài ca ấy của mụ chủ nhà với vụ sách đổ ập lên đầu mình quả thật là kì tích.

Rồi nó lại luẩn quẩn sang mấy chuyện không vui. Lắc đầu. Nó mỉm cười, bỏ mấy dụng cụ sơ cứu như bông băng, ô xi già, thuốc sát trùng, nhíp... vào trong một ngăn bé của cặp để hoàn thành việc chuẩn bị, rồi bước ra ngoài.

---Secret 17---

An Nhi: Nữ sinh cấp ba. Tóc đen. Không hiểu sao lại để tóc hai bên, nghe nói vì crush nó thích? Tsundere(1)(?) Quan tâm tới con bạn Kim Ngưu của mình. Giỏi thể thao. Fan USUK.

----End Secret----

Xoạch!!

Tôi mở cửa, nở nụ cười lạc quan rực rỡ đặc trưng của mình. Lớp tuy đã có vài cái cặp trên ghế, nhưng hình như tụi nó đã ra ngoài chơi hết rồi thì phải. An Nhi đang lau bảng. Hừm, dù sao thì cũng là tôi với nó trực nhật hôm nay mà nhỉ? Bảo sao đến sớm thế không biết.

- Chào mày!

Tôi nở nụ cười tí tởn. An Nhi mặt thì ló ngơ không thèm quan tâm tới tôi, nhưng miệng đã cất tiếng:

- Đến muộn thế? Quên mất là hôm nay đang trực nhật à? Nhanh nhanh cái chân dùm bố mày cái.

Quả đúng là An Nhi bạn tôi mà. Tôi cười tươi, tính đi về chỗ ngồi cất cặp rồi chuẩn bị trực nhật.

An Nhi nhìn tôi, nói đúng ra thì là nhìn cái bàn chỗ chúng tôi ngồi.

- Hôm nay không có hồ dán đâu.

- Thật à?

Tôi ngạc nhiên, vội đi qua chỗ mình xem thử. Khe ngăn bàn của tôi sạch bong. Điều này đáng lẽ ra là vô cùng bình thường, nhưng đối với tôi thì nó lại là một chuyện khác.

Có gì đó không ổn.

Hình như lúc tôi đến thì An Nhi đã gần trực nhật xong hết, chỉ còn mỗi cái bảng nó đang lau thôi mà tôi đứng lặng người ở chỗ ngồi được vài giây thì nó cũng bước tới, chạm vào vai tôi.

- Mày có sao không?

Và hỏi như vậy. Đôi mắt nâu của nó ánh lên vẻ lo lắng.

- Mày lại lo quá rồi!!

Tôi nặn ra một nụ cười lạc quan. Trò này thực sự dễ như bỡn. Rồi nói tiếp:

- Không có thì lại càng tốt ấy chứ?

Nó biết tôi đang sợ.

Rồi nó nhìn tôi. Và miễn cưỡng nở một nụ cười, ôm tôi. Tựa như muốn trấn an tôi.

- Hết cách với mày luôn.

Thì thầm như vậy.

Chúng tôi nghe thấy tiếng của hội con trai, nên cũng nhẹ tách nhau ra.

Quả thật cách nó luôn làm vẫn luôn tạm thời trấn an được tôi.

Tiếng trống trường quen thuộc vang lên, đã vào giờ học rồi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Một ngày tuy trôi đi một cách chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng tới lúc tan học. Cả một ngày học tôi chỉ thấy mỗi tiết Văn là thú vị thôi. Có lẽ bẩm sinh tôi đã có niềm đam mê lớn với văn chương.

Mà cũng có lẽ là không chỉ có vậy...

Việc hôm nay không có gì đáng khó chịu tới mức phải kể ra làm tôi có cảm giác không lành. Dù sao thì hôm nay An Nhi cũng đưa tôi về nhà. Thế cũng tốt thôi. Chúng tôi đang đi bộ ra khu gửi xe.

Tôi bắt đầu nghĩ về mấy vụ linh tinh.

- Má!!!! Sao cái vụ lão Song xàm sỡ tao(chap 10) mãi tao vẫn đéo quên được nhỉ?

Và gào lên như thế. Mặt tôi nóng bừng, dù hôm nay trời khá lạnh. An Nhi thở dài:

- Thì dù sao mày cũng...

Nói được nửa câu thì nó im lặng. Nhưng thế là tôi đủ hiểu rồi. Có vẻ thấy không khí giữa hai chúng tôi bắt đầu trở nên hơi nặng nề, nó mới mở lời:

- Thôi thì hôm nay qua Chevi tao bao mày trà sữa ha!!

Say oh yeahhhhhhhh

Trà sữa!!!! 

Tôi nhảy bổ lên ôm con bạn, làm hai đứa suýt ngã. Nó nhăn mày:

- Bỏ ra! Để tao lấy xe đã!

- Ok~- Cảm giác như mọi âu lo đã bay ra hết khỏi đầu, tôi cười.

Nó rời đi.

Đúng như tôi đã lo sợ, có người đang đi tới chúng tôi. Cái bầu không khí đáng sợ toát ra từ mấy bọn côn đồ đánh thuê thế này bao giờ cũng làm tôi rợn cả tóc gáy.

Tuy đã quen với mấy vụ này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác rằng mấy gã này là học sinh ngoài trường. Kinh thật đấy nhỉ? Khóe miệng tôi chợt nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Tôi không thèm quay lại. Bước thẳng đi. Giọng nói cao và chua như chanh của Mỹ Anh vang lên.

- Đứng lại.

Tôi dừng lại. Tôi biết chứ. Sự yên bình của ngày hôm nay...

- Mày vẫn chưa nhận được sự trừng phạt của ngày hôm nay mà nhỉ?

Là để đổi lấy vụ này.

Tôi quay lại.

Hội côn đồ nhìn tôi ngạc nhiên. Lúng túng nhìn nhau, có lẽ là vì tôi cũng thuộc dạng khá dễ thương- như người ta thường nói. Sau khi nhận được cái lườm sắc của Mỹ Anh, họ nuốt nước bọt. Mỹ Anh nhìn tôi, nhoẻn miệng cười. Cái nụ cười xinh nhưng lại chứa đầy những cảm xúc đắng chát.

Nó ghét tôi vì tôi ở gần Song Tử. Bởi vì tôi là đứa con gái duy nhất ở trường này được anh đưa về nhà.

Nó yêu Song Tử.

Bốp.

Một tên đã bắt đầu đấm tôi. Cơn đau lan dần từ má bên phải.

Rồi đến bụng. 

Chân.

Tay. 

Ngực. 

Tóc. 

Đầu. 

Tai. 

Đầu gối.

Máu chảy.

Đau quá.

Người tôi ê ẩm.

Nhưng tôi lại không hề phản kháng. Không phải tôi là M hay bị trầm cảm, bệnh tâm lý hay gì cả. Chỉ là... tôi...

- Kim Ngưu!!!

An Nhi tới rồi. Như mọi ngày Mỹ Anh bắt nạt tôi. Nó dùng trình võ của mình để cho mấy thằng cha kia lùi ra một lúc, rồi cõng tôi trên vai. Mỹ Anh nói với nó một vài lời mỉa mai, nhưng tôi chẳng để ý nhỏ nói gì nữa. Tôi mệt rồi.

Chắc là nó đang đưa tôi về "nhà".

Hẳn là anh sẽ lo lắm nhỉ? 

Em xin lỗi...

----------

Chú thích:

(1) Tsundere: dạng người ngoài mặt thì lạnh lùng khó gần nhưng thực ra rất tốt bụng.

#Juli

07.03.2019


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me