LoveTruyen.Me

Fanfiction Bac Quan Nhat Tieu Doan Van


Tôi từng nhận được một câu hỏi như thế này?

" Tình yêu là gì? "

Tôi lúc đấy đã thực sự lâm vào trạng thái bị đơ toàn tập, tôi rất hay viêt về tình yêu, nhưng khi đứng trước câu hỏi này tôi lại không biết nên trả lời như thế nào cho phải, cho chính xác....

Cho đến khi tôi bắt gặp hình ảnh Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

Cái ánh mắt hết sức quan tâm chiều chuộng, lại cực kì thâm tình.....

Còn có những hành động cực nhỏ, nhưng mang tâm ý cực lớn......

Tôi chỉ có thể trả lời rằng, tình yêu chính là minh chứng cho một việc, có một người động tâm với một người, muốn bảo vệ lo lắng cho một người, đem người đó đặt ở vị trí nếu là thứ hai thì không ai có thể thứ nhất!

================================================

Vương Nhất Bác ấy vậy mà lại yêu Tiêu Chiến, còn yêu hết sức sâu đậm....

Tiêu Chiến đang cố gắng liên lạc với Nhất Bác, kể từ cái đêm mà cậu bay đi tìm anh đến nay, thì cuộc điện thoại mỗi đêm đều không có duy trì nữa.

Anh cố gọi, nhưng chỉ có những tiếng tút kéo thật dài, bình thường Nhất Bác có chuyện gì đi nữa đều cũng sẽ nhận điện thoại của anh......

Lần đầu tiên Tiêu Chiến lo sợ muốn chết....

Cuối cùng là điện đến ngủ quên.....

Tầm 2h sáng thì lại có một số lạ gọi vào máy của Tiêu Chiến, lúc đầu anh có hơi chần chừ sau đó liền bắt máy.

" Alo, cho hỏi ai vậy ạ? "

" Là anh, Doãn Chính đây! Ờ..... Anh là bạn của Nhất Bác! "

Tiêu Chiến khá mơ hồ, một lúc lâu sau thì liền nhớ ra....

Người này là đàn anh ở chỗ đua xe của Nhất Bác...

Vội lên tiếng chào hỏi

" Alo... À Doãn Chính ca, chào anh! Anh gọi cho em có gì không ạ? " Tiêu Chiến thật sự đối với cuộc điện thoại này, có một tâm trạng hơi lo lắng.

" Em bình tĩnh một chút, thằng nhóc Nhất Bác nhà em ấy, có đến bãi tập đua xe, đang tập đua thì liền ngất xĩu, bọn anh đã đưa nhóc ấy đến bệnh viện rồi, mọi thứ đều ổn, chỉ là điện thoại của Nhất Bác thì trợ lý giữ, Cô ấy nói mấy hôm rồi, em đều gọi rất nhiều cuộc, mà điện thoại của Nhất Bác nên cô ấy không tiện bắt máy, đưa cho anh, anh thì không có mật khẩu, nên là tranh thủ lúc em gọi tới lần nữa thì lưu số của em lại, đột nhiên có việc gấp nên là anh lại quên bén mất, thành ra bây giờ mới gọi được cho em, không phá giấc ngủ của em chứ? "

" Doãn Chính ca, Nhất Bác đang ở bệnh viện nào ạ? "

" Bệnh viện trung ương thành phố A, thằng bé là mệt mỏi quá độ nên ngất xĩu thôi, em đừng lo lắng quá, anh thấy em gọi khá nhiều nên mới quyết định trao đổi với em. "

" Em cảm ơn anh nhé! Không quấy rầy giấc ngủ của em đâu ạ "

" Vậy thôi, anh cúp máy trước nhé, anh còn có việc, đừng nói với Nhất Bác biết là anh báo với em nhé! Thằng nhóc ấy dặn anh đừng nói với em, nhưng anh cảm thấy anh nên nói với em. Ừm! Anh chính là hơi bao đồng nhỉ, hì hì "

" Em thật sự cảm ơn anh! "

" Ờ...Ờ được rồi! Ngủ ngon cậu em! "

Tút.........Tút.........Tút

Đúng 3h sáng thì Tiêu Chiến ra khỏi khách sạn, anh vội vàng bắt taxi đi đên sân bay. Liền mua vé chuyến sớm nhất để bay tới Thành A, nơi có Nhất Bác của anh.....

Lúc Tiêu Chiến đến được phòng bệnh của cậu thông qua một cái hành trình hơi bị vất vả thì đập vào mắt anh là hình ảnh

Nhất Bác tay gắn kim chuyền dịch, nằm trên chiếc giường bệnh mà say ngủ.

Tiêu Chiến đôi mắt nhuốm đầy tơ máu cùng sự mệt mỏi, tiến đến gần, nhẹ nhàng kéo ghế, khẽ đưa tay vuốt mái tóc của Nhất Bác cho vào nếp

Nhất Bác lúc ngủ bộ dạng cực kì hiền, còn có nét ngây thơ, lại đặc biệt đẹp!

Nhất Bác tỉnh dậy, có chút không tin vào mắt mình, Anh của cậu vậy mà lại ở chổ này vuốt tóc cậu?

Chẳng phải chỗ anh nên ở là khách sạn gần phim trường đó sao?

Vội bật dậy, ôm thật chặt Tiêu Chiến vào lòng, Anh thì sợ cậu vận động mạnh ảnh hưởng đến kim gắm trên tay, nên động cũng không dám động, mặc cho Nhất Bác ôm như thế.

" Nhất Bác! "

" Chiến Ca! " Chưa kịp để anh nói hết câu thì cậu liền lên tiếng ngăn anh

" Kì thực em ngất xỉu, không phải do ngày đó em bay đến tìm anh mà mệt đến ngất xỉu, anh đừng có suy nghĩ gì cả, anh cũng đừng có tự trách mình, em vẫn ổn chỉ là tranh thủ lúc này, thì nghỉ ngơi thật đủ thôi! "

Hiểu Tiêu Chiến cũng chỉ có Nhất Bác! Cậu vậy mà lại biết anh đang nghĩ cái gì....

Cậu buông vội anh ra, liền lên tiếng hỏi han

" Anh đã ăn gì chưa? Anh bay lúc mấy giờ? Có mệt mỏi lắm không? Có cần em đi mua chút gì cho anh ăn không? "

" Nhất Bác! Em từ từ đã nào, anh vẫn ổn. " Cái tình hình hiện tại, Tiêu Chiến có chút bất lực, người bệnh là Cậu chứ không phải Anh.... Trời ạ!

" Anh nói anh ổn, nhưng nhất định là anh đang mệt, đúng không? Đừng có lừa em! "

Không hổ là Vương Nhất Bác, hiểu anh cũng vẫn chỉ có cậu.

" Anh có thể ngủ với em không? "

Không đợi được Nhất Bác trả lời, Anh liền leo lên chiếc giường ấy, nhẹ nhàng nằm xuống, trái tim cuối cùng cũng về lại vị trí vốn có, tâm trạng cũng đã ổn định trở lại.... Có trời mới biết anh đã lo như thế nào....

Nhất Bác vội vàng chui vào lòng anh, tìm kiếm vị trí hết sức thoải mái...

Cùng nhau trò truyện vặt vảnh, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ....

Doãn Chính suy suy nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng liền quyết định, vẫn nên khai thật với Nhất Bác chuyện anh tiết lộ cho Tiêu Chiến mới được.....

Anh cảm thấy có chút chột dạ

Đúng 12h trưa, anh cuối cùng cũng đã giải quyết xong công việc của mình, ghé qua tiệm cháo mua đại một phần, liền lái xe đến bệnh viện

Mở cửa phòng và anh cảm thấy cái việc đem cháo tới này, là cái việc ba chấm nhất mà anh từng làm.

Trên chiếc giường đơn chật hẹp của bệnh viện, ấy vậy mà lại chứa đủ hai cái thân ảnh to lớn, cao dài này, lại còn ôm nhau thật chặt, haizzzzz cái bọn đang yêu, cẩu lương cứ bay tung toé...... Cực kì đáng ghét.

Nhẹ nhàng đặt phần cháo lên cái tủ đầu giường bệnh, anh cũng lập tức ra về.

Gì chứ cẩu lương là cái thứ mà anh không muốn ăn nhất ấy.

Nhưng mà anh nghĩ, anh báo cho Tiêu Chiến biết cũng là chuyện tốt ấy chứ.

Mỉm cười một cái, Doãn Chính ca lại đẹp trai! Toả sáng!

12h27'

2019-08-25

스물 선물

Hiện tại thì em cũng không biết là mình đang viết cái gì, nhưng tay em và não em nó lại muốn em viết. Mọi thứ đều là hư cấu, nên mấy chị đừng nghĩ nhiều nha, em cảm thấy em viết một hồi nó cũng hư cấu luôn he he, nhưng mà chỗ này là chỗ hư cấu mà......

Chỗ em hiện tại khá trể rồi, cả ngày nay đều mệt, mấy chị đọc cái số hôm nay đừng chê em nha.

Lần sau liền bù cho mấy chị một cái hết sức là chất lượng luôn. hôm nay em chỉ ngủ vỏn vẹn hai tiếng á, nên đầu óc hơi trì trệ một tí, muốn viết ra cái gì đó thật hay cho mấy chị đọc, nhưng mà hì hì hơi bất lực

À.... Chúc cho Vương Tiêu một đời bình an vui vẻ, cầu cho thế giới này hãy đối xử ngọt ngào với họ, như cái cách mà họ ngọt ngào với cái thế giới khốc liệt này......

Loại tình yêu gì cũng được, bình an hạnh phúc là được....

hì hì,  à mấy chị đừng bắt lỗi chính tả em nha, hôm nay em hơi hoa mắt nên nhìn có khi không kĩ á....

Cảm ơn mấy chị, yêu thương mấy chị

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me