LoveTruyen.Me

Fanfiction Girl Nct Na Jaemin

Seoul - 21:10

- Đừng làm thế nữa anh hai...

Sujin không ngẩng mặt lên, nói nhỏ. Rời khỏi vòng tay của Jaehyun vội bước thật nhanh khỏi căn phòng này. Cô biết, đây không phải là nơi dành cho mình.

Sujin đi khỏi. Jaehyun bất động vài giây rồi như hết sạch sức lực ngồi thụp xuống giường. Đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước. Trong đầu anh hiện lên một đống suy nghĩ hổ lốn. Chắp tay một cách chầm ngâm. Anh biết rõ hành động mình vừa làm. Cảm giác trong lòng thật sự hỗn loạn. Jung Jaehyun là chồng của Han Solyeon. Anh vẫn luôn tự nhắc nhở điều đó với bản thân. Vậy tại sao hôm nay lại hành xử như vậy ? Tại sao lại làm thế với em gái mình ? Có nghĩ cho vợ mình không vậy ? Thì ra Jung Jaehyun này cũng chỉ là thằng chồng tồi, là một ông anh thất hứa. Hóa ra bản thân mình vốn không tốt đẹp gì. Ôi thật đau khổ làm sao.

Đúng, Jung Jaehyun đã chót yêu em gái nuôi của mình là Jung Sujin. Từ những ngày đầu tiên gặp cô, anh đã biết rằng mình luôn khao khát được che chở và bảo vệ cô bé kia đến suốt cuộc đời này. Muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, muốn ôm tấm thân gầy còn đầy vết tím bầm chưa tan hết kia vào lòng, muốn được là điểm tựa của Kim Sujin mãi mãi. Ban đầu là sự cảm thông, thương cảm đến sâu sắc sau đó dần hình thành tình yêu thương vô bờ bến. Mười mấy năm nay anh luôn đi cùng cô đến mọi nơi, đến nửa bước cũng không rời. Thứ tình cảm này đã theo ngày tháng mà lớn lên. Đến khi nhận ra cũng chỉ có thể giữ trọn trong một góc con tim. Vì họ là anh em. Là người cùng một nhà và giữa hai người không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu được. Anh đã từng phủ nhận điều đấy. Muốn rời xa cô. Nhưng rời xa rồi mới thấu rõ tâm tư lòng mình là thật không phải là sự nhầm lẫn. Ấp ủ nỗi nhớ cô, ám ảnh anh đến từng ngày. Không thể chịu đựng được nữa rồi, chấm dứt cái thứ tình nghĩa anh em chết tiệt này đi. Jaehyun muốn một lần dũng cảm thừa nhận lòng mình.

Nhưng không thể, Jung Jaehyun sẽ luôn là anh trai của Jung Sujin, chuyện đó sẽ không bao giờ thay đổi

Bất lực rồi, chấp nhận bỏ cuộc thôi.

"Mình đúng là thằng khốn"

Ngày anh gặp gỡ Solyeon là ngày định mệnh khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Dành cho cô mọi thứ, sự quan tâm và ngọt ngào nhưng Jaehyun có thật sự yêu cô ấy không ? Anh cũng chẳng thể hiểu nổi trái tim mình nữa. Yêu hay không Yêu đây? Han Solyeon là một cô gái tốt xứng đáng được hạnh phúc. Mục đích ban đầu anh tiếp cận cô chỉ là lợi dụng để qua mắt thiên hạ đặc biệt là ba mẹ Jung. Dần dà, trải qua những ngày tháng bên nhau, anh mới thức tỉnh được rằng việc mình đang làm chẳng khác nào một thằng đàn ông khốn nạn cả. Những tình cảm từ phía cô Jung Jaehyun đâu có mù mà không thể nhìn ra. Điên rồi, Solyeon thật sự không đáng bị như vậy. Không, anh cần phải có trách nghiêm hơn với việc này. Anh muốn được thay đổi, muốn cùng cô ấy bước sang trang sách mới, muốn được bù đắp yêu thương cho cô ấy, muốn bản thân phải chính chắn lại...

Nhưng rồi thì sao ? Anh đâu có làm được điều đó. Tâm trí anh vẫn ám ảnh về một hình bóng quen thuộc, mái tóc đen dài ấy, thân hình bé nhỏ, nước da trắng ngần, bàn tay nhỏ bé cùng đôi mắt ánh lên như vì tinh tú. Giữ cánh đồng xanh khi xưa, nơi tôi và em lần đầu gặp gỡ. Em tựa như một thiên sứ bé bỏng vậy. Nhớ em, thật sự rất nhớ nụ cười của em... Tình cảm đâu phải là thứ có thể dễ dàng phai mờ được đúng không? Tại sao chứ ? Solyeon mới là vợ anh, mới là người anh cần nghĩ đến cơ mà ?

----------------------

Sujin đóng chặt cửa phòng, cơ thể cô đang run nhẹ. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Một giọt nước mắt khẽ rơi. Đau, thật là đau lòng quá đi. Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.

" Jung Sujin, mày điên rồi, mày có biết việc vừa nãy sẽ để lại hậu quả như nào không "

" Anh ấy có vợ rồi "




-------------------------------------------------------




- Anh!!!

- Gì?

- Tay anh không sao chứ?

Thấy Jaehyun không có ý định dừng lại, Sujin vội vã chạy vượt lên trước dang hai tay tỏ vẻ ngăn cản người trước mặt.

- Cho em xem tay của anh đi

- Lằng nhằng quá!!

Jaehyun lúc này đã bất lực thật sự đành miễn cưỡng để em gái mình cầm lấy bàn tay bên phải lên xem xét.

- Trời ơi !! Bị xước chảy máu rồi này, ngồi xuống đây đi em dán băng cho anh.

Chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Sujin lôi xuống ngồi ở chiếc ghế gần đấy rồi. Jaehyun cũng chỉ im lặng để mặc cho cô quấn băng vào tay mình.

- Em lấy băng ở đâu ra thế?

- Em xin ở phòng y tế đấy, vì khi nãy thấy tay anh bị thương nên...

Nói đến đây Jaehyun thở dài một hơi quay ngoắt mặt đi tỏ vẻ không mấy thoải mái. Bầu không khí bỗng im lặng đến đáng sợ. Xử lí tạm vết thương, xong xuôi Sujin mới lí nhí nói :

- Lần sau anh đừng hành động như thế nữa, mấy chuyện như vậy...Cứ cho qua đi.

- CHO QUA????

Mất bình tĩnh thật rồi, Jaehyun giận giữ quay lại nhìn Sujin to tiếng đáp:

- BỌN NÓ NÓI EM LÀ CON NHÀ QUÊ, LÀ ĐỨA CON NUÔI BẨN THỈU, LÀ CON CHÓ ĂN HOANG BÁM NHÀ HỌ JUNG!!! VẬY EM BẢO ANH PHẢI CHO QUA THẾ NÀO ĐÂY????

Sujin giật mình sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Không dám nói gì nữa. Chuyện này vốn dĩ đã chẳng còn lạ lẫm đối với cô. Bạn bè trong lớp ai cũng biết cô chỉ là đứa con gái nuôi nhà họ Jung. Trong mắt bọn họ cô chẳng khác gì một đứa ăn mày bẩn thỉu bám víu vào ba mẹ Jung mà sống. Người ta kì thị cô, nhìn cô bằng một cặp mắt khinh thường, cô lập rồi bàn tán sau lưng đủ loại thứ chuyện. Chẳng ai muốn chơi cùng với một đứa con nuôi như cô hết. Những lúc như vậy, Sujin chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Vì là trường học dành cho giới nhà giàu nên không hề dễ dàng gì. Được ba mẹ Jung cho một nơi để ở, một mái ấm để lớn lên đối với đứa bất hạnh như cô mà nói đã quá may mắn rồi, không thể để xảy ra điều gì khiến họ phải suy nghĩ nữa. Nhưng càng nhịn, con người ta lại càng được nước làm tới. Cho đến hôm nay, họ kiếm cớ gây sự và dùng mọi lời lẽ nặng nề để xúc phạm cô. Định bụng sẽ cho qua đi. Trớ trêu thế nào lại đến tai Jung Jaehyun. Anh tức giận đến mất kiểm soát phi thẳng xuống khóa dưới tìm tên công tử vừa giễu cợt cô mà giáng thẳng một cú chí mạng, tên này cũng không vừa, vùng dậy định đánh trả nhưng rồi bị anh ghì lại cho ăn thêm vài cú nữa. Cuối cùng thành đánh nhau, nói là đánh nhau cũng không hẳn đúng vì toàn là tên công tử kia bị anh cho ăn đấm liên hoàn. Cũng may cô chạy lên lớp ngăn cản kịp thời anh mới chịu dừng lại. Nếu không thì hôm nay hắn ta đã thực sự tới số rồi. Cuối cùng cả ba đều bị lôi lên phòng giáo viên. Trước mặt giáo viên chủ nhiệm, Sujin liên tục cúi đầu nói xin lỗi. Điều đó khiến Jaehyun phát bực, anh đâu có làm gì sai trái mà phải xin lỗi.

- Tôi không muốn làm lớn chuyện này lên, lần đầu nên tôi sẽ bỏ qua cho các em. Nếu còn một lần nào nữa tái diễn, tôi nhất định sẽ mời phụ huynh của cả hai đến đấy !!!

Không một lời cảm ơn hay xin lỗi, Jaehyun vẫn lì lợm một mực liền bỏ ra ngoài, mặc kệ vị giáo viên kia vẫn chưa nói xong.

- CÁI THẰNG NÀY THẬT LÀ...

- Thật xin lỗi, xin lỗi ạ, để em đuổi theo anh ấy ạ.

-----------

- Chúng ta không sai, tại sao em cứ phải nói xin lỗi chứ. Bọn chúng mới sai, bọn chúng mới đáng bị trừng trị. Tại sao em lại ngăn anh chứ. Tại sao...

- VÌ EM KHÔNG MUỐN LÀM TỔN THƯƠNG AI HẾT !!!

Bỏ qua kính ngữ, Jung Sujin gào lên, cắt ngang lời anh trai đang nói dở. Jaehyun có chút giật mình vì đây là lần đầu tiên sau chín năm, cô to tiếng với anh.

- Nếu hôm nay không nhẫn nhịn họ, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh, đến ba mẹ Jung. Em không muốn có chuyện gì xảy ra với mọi người.

- Em xin lỗi...

Sujin thật sự bất lực rồi. Trước giờ đều là kìm nén, đều là chịu đựng rất giỏi. Nhưng ở khoảnh khắc này, cô lại không thể kiềm lòng. Cứ thế khóc như một đứa trẻ ở trước mặt anh. Nỗi sợ hãi bỗng dưng thoáng qua lòng của Jaehyun. Anh rất sợ khi thấy cô buồn, đau xót cứ thế dâng trào trong tim. Bên trong bão tố là thế nhưng vẫn để lộ một vẻ mặt không cảm xúc. Lạnh lùng nói đôi lời chỉ đủ để cả hai nghe thấy:

- Nghe đây Jung Sujin. Em không làm gì có lỗi hết.

- Sau này em không phải sợ hãi hay chịu đựng những chuyện như ngày hôm nay nữa.

Jaehyun quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe của Sujin nói một cách dõng dạc:

- Vì từ giờ anh sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ em. Ngày nào em còn cần. Anh đến nửa bước cũng sẽ không dời...

---------------------------------------------------------

Nở một nụ cười nhạt nhẽo, Sujin lẩm bẩm nói:

- Anh đã không giữ lời hứa rồi Jung Jaehyun





















Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me