Fgvm Dien
Đầm lầy lặng sóng. Lớp bùn giữ nước quá sâu, hoặc gã áo choàng tím đã dùng quyền năng trấn áp những sinh vật oan khuất đang gầm gào trong chiều không gian song song với thực tại tĩnh lặng. Giả như GVM chết vài trăm lần rồi được gửi đến chiều không gian ấy, liệu anh sẽ đưa cả Dương đi cùng? Hay do cuộc đời này vốn dĩ là một sai lầm, để dù anh biết trước cái kết sẽ thế này, vòng lặp vẫn bám theo anh đến cuối.Nghiệp chướng bản thân gây ra, lại để người khác gánh chịu. Có sửa lại bao nhiêu lần nữa cũng vậy.- Ngươi tin ta?Sinh vật áo choàng tím nhướng đôi mắt trũng sâu. Màu mắt gã xám như tàn tro nếu thân xác Dương rực cháy. GVM nhìn cánh tay đang vươn ra, nhìn khối lập phương được chạm khắc cẩn thận trước mặt. Có gì mà không thể tin, khoé môi anh nhếch khẽ. Đây vẫn sẽ là một sai lầm, sinh vật ấy sẽ đưa cho anh lọ thuốc độc nhất trong ống tay áo của mình. Vở kịch này đã được chuẩn bị sẵn bởi một bàn tay khổng lồ có quyền thâu tóm số phận từng sinh mệnh. Nếu nó muốn để anh sống trong khi cậu chết, dù anh phơi xương đâu đó trên thảo nguyên rộng lớn, đánh đổi cánh tay run rẩy, đôi mắt trầm nâu, trái tim lạnh lẽo và bộ não vô dụng này, sai lầm vẫn sẽ là sai lầm.Anh không bao giờ cứu được cậu cả. Giống như tựa game oan nghiệt về sự tráo đổi linh hồn, ngay từ ban đầu mọi thứ đã được sắp đặt, cậu luôn spawn ở khu rừng bạch dương.Còn anh sẽ cách đó rất xa, khoảng cách giữa cả hai chưa bao giờ gần, vậy nên mới gọi là “khoảng cách”.GVM nhận lọ thuốc, tổ hợp chất lỏng tím đen như mạch máu nổi trên gáy cổ Dương chao đảo trong ánh sáng nhợt nhạt. Những ngón tay anh siết chặt thành thuỷ tinh, từng dấu vân hằn lên như hemoglobin phát xanh dưới lớp màng luminol lấp lánh. Gã áo choàng tím vẫn đợi câu trả lời từ anh, nhưng có lẽ không cần nữa. Giao kèo đã thành công. Nếu gã biến mất đi và để yên cho anh chết cùng cậu trên chiếc thuyền cuối cùng được tạo ra này, có khi đó đã là kết thúc tốt đẹp.- Sao có thể đơn giản như thế được?Đôi mắt anh mở to trong giây lát, rồi trở về trạng thái trầm tĩnh ban đầu. Gã đọc được suy nghĩ của anh, những cá thể với quyền năng điều khiển vạn vật. Biết đâu gã là chủ mưu của mọi thứ. Hay gã là tưởng tượng của anh, khi tâm hồn và thể xác đã trở nên nhợt nhạt? Cho dù lọ thuốc trong tay anh không thật, thân thể lạnh lẽo tựa vào lồng ngực anh vẫn còn ở đó. Anh có sai thêm vài lần nữa cũng không thể cứu thoát cả hai khỏi nỗi tuyệt vọng này. Do khao khát sống của anh không đủ lớn, hay do anh chỉ muốn đem bản thân làm vật thí nghiệm, cứ vậy chối bỏ ràng buộc và sự sắp xếp ban đầu của tựa game này, đây đã là quả báo của anh.- Ngươi không nói cho cậu ta biết à?- Không.Giọng nói khản đặc. Anh không hề khóc, sẽ không ai thấy GVM rơi nước mắt. Vậy nhưng âm thanh này đã bán đứng anh, phơi bày con người hỗn loạn của anh trước người cai quản đầm lầy. Những điều anh không chọn nói ra với cậu lại được vạch trần trong đôi mắt xám tro đang mở trừng trừng kia, anh thấy mỉa mai chính mình. Anh đã chọn không nói ra, dùng những phép thử để đánh lừa người bạn đồng hành, đặt cược bằng tính mạng. Hoá ra sự trừng phạt lớn nhất không phải là trả giá cho những hành động bản thân gây tạo, nhìn người trong mắt chết dần chết mòn sẽ khổ đau hơn thế.Cậu đã thế này khi anh chọn cái chết, đúng không Dương.- Thế thì lần này nói đi. - Sinh vật áo choàng tím kết thúc câu nói, miệng phát ra một tràng cười sằng sặc. Như là chỉ cần một chút nữa thôi, gã sẽ đưa tay lau đi giọt nước đọng lại trên khoé mắt mình. Ha! Anh mới là kẻ nên cười. Dương FG không phải một thằng nhóc trầm lặng bình tĩnh, cậu ấy dễ nổi nóng và trở nên nghi hoặc. Anh muốn bảo vệ đôi mắt trong và nụ cười ngờ nghệch đó, nhưng hoá ra mọi chuyện không nằm trong kế hoạch của anh.Có hai người sẽ tốt hơn là một nhỉ.Chính miệng anh đã nói thế!Khoé môi anh run rẩy, cuối cùng bật thành tiếng nấc. Hai vai anh rung lên, tiếng cười rơi tõm vào mặt nước thẫm xanh của đầm lầy. Nếu cứu được cậu, anh sẽ nói ra chứ? Về điềm báo lặp lại mỗi lần ảo ảnh hoá. Nếu cậu mở mắt, anh sẽ cho cậu toàn quyền quyết định. Cậu phá đảo Minecraft sớm hơn anh mà, đúng không.- Đừng bỏ rơi người bạn của ngươi.Giọng gã trầm như tiếng cầu kinh, chiếc áo choàng tím lướt dần trên mặt nước. GVM siết lấy Dương trong vô thức, cơ thể đã tái nhợt ấy chợt run lên nhè nhẹ. Túp lều nâu thẫm, con mèo có đôi mắt rực vàng, chậu nấm đỏ trên cửa sổ đột ngột biến mất dưới màn sương mỏng. Chỉ còn lại chuỗi âm thanh cuối cùng của người cai quản, chuỗi âm thanh báo trước vận mệnh của cả hai:- Vì các ngươi phải giết nhau. Mới ra được khỏi không gian này.- Đó là lý do tôi tin ông.Anh cong khoé môi. Những dịu dàng còn sót lại, những tàn nhẫn trong trái tim này, gã áo choàng tím kia không thấy được. Nắp lọ thuốc văng ra khỏi miệng thuỷ tinh, va phải mạn thuyền, rơi thẳng xuống lớp bùn lầy nhơ nhớp. Thời gian sẽ biến nó thành trầm tích, xoá đi sự hiện diện thoáng qua. Nếu Dương chết dần trong hình dáng zombie, hẳn anh sẽ chôn cậu trong quan tài gỗ bạch dương, trồng xung quanh những cụm hoa rực vàng mang tên cậu. Thứ chất lỏng xanh tím như allium chao nghiêng trong bình thuỷ tinh, từ từ chảy vào khuôn miệng tái nhợt. Anh lẳng lặng nhìn theo, đôi mắt thoáng một tia khổ sở.Sau cùng, anh ngồi đợi, kiên nhẫn chờ cậu lên cơn co giật. Một chuỗi âm thanh lạch tạch vang lên, đôi mắt cậu đột nhiên trừng lớn. Cậu nhìn anh, trong chốc lát cả thế giới lặng yên, rồi đột ngột phát nổ. Không có giọt máu nào rơi ra hết, anh thì thầm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt.Và anh uống nốt lọ thuốc mà gã sinh vật mang tên Phù thuỷ đầm lầy đưa tới, nhắm mắt trước khi chìm vào khoảng không.
____________
GVM có một giấc mơ mỗi lần ảo ảnh hoá. Nhưng sau ngần ấy chuyện, anh gọi nó là điềm báo diệt vong.Giữa cánh rừng bạch dương bắt đầu rực lên sắc vàng rực rỡ, Dương đứng quay lưng lại với chiều tà, lũ zombie lao vào cắn xé cơ thể bất động. Không có tiếng kêu cứu hay âm thanh van cầu. Người con trai ấy trông như đã chấp nhận toàn bộ số phận mình, sẵn sàng ngã xuống từ mặt đất an toàn, mất hút vào đáy vực không lối thoát. Cậu để anh một mình giữa không gian cô độc, cùng nỗi ám ảnh cứ thế nhuộm đen tâm hồn, vĩnh viễn rời đi.Thế nên mỗi lần anh thấy lũ zombie tiếp cận chiếc áo trắng đen, lại gần đôi mắt trong và nụ cười ngờ nghệch, lồng ngực anh như hẫng mất vài nhịp. Anh đã van cầu trong tâm khảm mình, giá mà cậu cẩn thận hơn một chút. Hoặc giá mà anh nói tất cả, rằng anh đang sợ hãi vì một cơn mơ tăm tối, liệu cậu có dừng việc buông bỏ bản thân mình mà lao ra giữa ánh hoàng hôn.GVM cũng có một giấc mơ.Rằng trong buổi chiều vàng rực như màu hoa mang tên Dương, người duy nhất có thể nghe hiểu lời anh trong không gian này lặng yên bốc cháy. Anh đứng giữa khối cầu nóng rực ấy, cố gào lên để cậu quay đầu lại. Và khi cái ngoảnh vai của cậu hiện ra lần cuối cùng, nụ cười trên môi người con trai ấy vĩnh viễn ám ảnh anh.Thế rồi như lúc này đây, anh mắc kẹt tại điểm bắt đầu, giữa khu rừng bạch dương đầy mùi xác sống nơi anh tìm thấy cậu. Cậu không lao tới ghì chặt anh, lựa chọn để anh lại cùng những do dự và sợ hãi đã bóp nghẹt linh hồn từ rất lâu về trước. Miếng thịt thối rữa lơ lửng trong không gian xanh nhạt, chỉ cách mặt đất một khoảng nhỏ nhoi. Như khoảng cách giữa anh và cậu, vỏn vẹn vài chục bước chân. Nhưng mỗi khi anh chạy đến tận nơi, lúc nào cậu cũng đã ngã trên mặt đất.Giá mà trong những lần ảo ảnh hoá thành công đó, anh nói với cậu rằng, Dương, đừng đi nữa, tôi đã thấy vài thứ không hay.Nên sau này tôi và ông phải đi cùng nhau, anh sẽ nói.Nên một trong hai chết có nghĩa là chúng ta sẽ lạc nhau, anh sẽ gào thật to như vậy.Ông có cảm thấy đáng sợ không? Anh sẽ nói lý do mình hỏi cậu như thế.Anh đang mơ, một giấc mơ chẳng có hình ảnh, cũng chẳng có âm thanh, nhưng sự tĩnh lặng khiến anh sợ hãi. Chỉ có Dương mới đủ năng lực phá nát tối tăm đó, cho dù cậu vội vã, thực tế và đanh đá thế nào. Giá mà cậu nhìn sâu vào mắt anh hơn trong những lần yên lặng, anh sẽ nói cho cậu biết tất cả. Rằng anh ngu ngốc mới tin rằng sẽ giải quyết được mọi thứ một mình.Rằng anh nên kiên quyết chém cậu, trước khi cậu chuyển hoá hoàn toàn thành một con mob. Để cậu spawn tại khu rừng bạch dương hôm ấy, và bất chấp phải quay ngược lại mảnh đất đầy mùi chết chóc, anh sẽ tìm ra cậu trong hình hài nguyên vẹn.Lẽ ra anh nên giữ lấy cậu, thay vì chỉ nói “này” và cầm thanh kiếm chạy theo. Sẽ chẳng có con zombie nào. Trước mặt anh bây giờ cũng không phải miếng di hài đỏ thẫm.Lẽ ra anh có thể nói lý do, vì cậu chỉ thích diễn một vai thực dụng, chứ không phải một con người ngốc nghếch. Anh đã lừa cậu hết lần này tới lần khác, giữ yên cậu trong vũng an toàn, dõi theo cậu bằng đôi mắt tưởng chừng như lạnh nhạt. Nhưng cách làm ấy không bảo vệ được cậu. Anh chưa bao giờ chống lại được số phận, sao anh lại quên điều đó?Lẽ ra trong cuộc điện thoại, anh phải ngắt lời cậu bằng một câu kiên quyết.Lẽ ra anh không nên bỏ lửng câu nói nào.Lẽ ra anh nên thú thật mọi thứ.Kể cả giấc mơ được báo trước, kể cả cách anh điên cuồng tìm lối thoát ra… Bỏ mặc cậu ở nhà… lợi dụng cậu cho kế hoạch phép thử…Nhưng không có lẽ ra nào cả. Mọi kế hoạch của anh đều bị phá vỡ, bởi cuộc sống này.Nước mắt cứ thế trào ra. Sẽ không ai thấy GVM bật khóc. Dương cũng không thấy được điều đó. Rồi anh sẽ chôn di hài cậu dưới căn nhà gỗ sồi nâu thẫm, một cách cẩn thận. Và cậu sẽ được ngắm những đường vân gỗ…Không còn bàn chế tạo. Anh ước giá mà có thể đặt di hài cậu vào rương gỗ bạch dương.- Ông khóc đấy à?- …Anh lập tức quay người. Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh, cậu đứng lặng yên như một tạo vật được bầu trời gửi xuống. Anh mấp máy môi, đôi mắt mở to rồi trở nên nhoè nước, nụ cười méo mó đến kỳ dị. Guồng chân lao tới nơi người duy nhất hiểu được ngôn từ mình, anh dùng cử động cũ đẩy đầu cậu sang phải, tay còn lại kéo nhẹ cổ áo trắng đen, nước mắt ướt nhoè khuôn mặt. Anh đặt tay lên vai cậu, vùi mặt vào hõm vai đã từng xanh thẫm rồi rực đỏ dưới hoàng hôn rực rỡ. Siết cậu vào lòng. Đó là lần đầu tiên anh thực sự khóc. Trước mặt Hà Tùng Dương.- Không ai thấy GVM khóc được cả, nhờ? - Giọng cậu vang lên chậm rãi, làm rực sáng ánh mặt trời. - Một con khỉ khóc thì ai muốn xem chứ.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me